Chương 6: Vợ chồng xa lạ
Mục Nham gỡ cà-vạt, cởi giày, đi đến kế bên Diệp An An đang cúi đầu, lấy ra từ trong túi ra một cái hộp nhỏ hình vuông, tiện tay ném cho cô.Diệp An An vội vàng đón lấy, nhìn anh khó hiểu, lúc này, đôi mắt trong vắt của nàng tràn ngập nghi vấn, đôi môi hồng nhạt khe khẽ cắn lại.
Có cảm giác giống như tiểu bạch thỏ một chút, Mục Nham đột nhiên nghĩ đến cái từ như vậy, vợ của anh, hôm nay nhìn kỹ, nguyên lai, diện mạo thật sự cũng không có xấu, một người thực sạch sẽ, cũng thật đơn thuần, chỉ cần liếc mắt anh có thể nhìn ra nàng đang nghĩ gì?
"Tặng cho cô." Anh đột nhiên quay lại ngồi trên sô pha, không biết vì cái gì anh rõ ràng đã tính cùng bạn gái dự một bữa tiệc lớn, rồi lãng mạn qua đêm, bất quá chỉ là khi anh nhìn đến cái hộp trong túi, trong một giây chợt đổi ý lái xe quay về nhà. Anh đối bạn gái rất rộng rãi, thế nhưng anh chợt ý thức ra là anh chưa từng tặng gì cho vợ vì vậy mới đồng thời mua luôn vật này.
Diệp An An hơi run run nắm cái hộp trong lòng bàn, cảm giác dường như rất nặng, nàng cúi đầu tránh cho anh nhìn thấy nước trong mắt đang muốn rơi ra.
Mục Nham nhấc chân, nhìn thấy đồ ăn trên chiếc bàn lớn, ngẩng đầu lên nhìn Diệp An An vẫn giữ yên người, người phụ nữ này còn có những cử chỉ làm người khác không ngờ nổi, phụ nữ khi thấy quà anh tặng, nếu không mừng như điên thì cũng giống như Lăng Huyên nào có ai giống như người này, vụиɠ ŧяộʍ mà khóc. Đúng vậy, tuy rằng nàng là cúi đầu, nhưng anh vẫn thấy được rõ ràng mắt nàng ngân ngấn nước.
Tâm tư của nàng hiện hết lên mặt thật rất dễ nhận biết.
"Diệp An An, cô không phải muốn đi hâm nóng cơm sao? Đứng ở nơi đó làm cái gì?" Anh nhìn cái bàn bày đầy đồ ăn, tuy rằng không thể so sánh nổi với nhà hàng, nhưng cũng hết sức thanh đạm. Anh không kén ăn, cũng thích nhất là loại thức ăn này, đã lâu rồi chưa có nếm lại, có chút hoài niệm.
Diệp An An nghe được lời anh nói, vội vàng ngẩng đầu nhìn anh, nhìn thấy anh sắc mặt ôn hoà thì mặt ửng hồng, "Em đi liền," nàng vội bưng mâm thức vào phòng bếp, cấp tốc hâm nóng, rồi bưng ra.
Nàng đứng ở một bên nhìn Mục Nham dùng thức ăn nàng làm, đột nhiên cảm giác rất mãn nguyện, thì ra chỉ cần nhìn người mình yêu hạnh phúc nàng cũng hạnh phúc như vậy, cho dù người đó chỉ đơn giản là ăn đồ do nàng làm.
"Ngồi xuống cùng ăn đi," Mục Nham đang ngồi ăn trên bàn, lần đầu tiên phát hiện thức ăn người vợ này làm rất ngon, rất phù hợp khẩu vị của anh. Mà đồ ăn cũng không có dấu vết đυ.ng vào, Diệp An An là người phụ nữ không biết nói dối, nàng hẳn là chưa ăn, chỉ nhìn thôi sao có thể no chứ?
Diệp An An mím mím môi, kéo một chiếc ghế tựa ra ngồi xuống, nàng bưng cơm lên, chậm rãi ăn. Đồ ăn trên bàn phần lớn đều vào bụng Mục Nham. Đây kỳ thực là lần đầu tiên nàng cùng Mục Nham ngồi ăn cơm chung, cho nên nàng đặc biệt quý trọng, không biết còn có thể có lần sau hay không.
Nàng chỉ ăn cơm trắng, thỉnh thoảng vụиɠ ŧяộʍ nhìn lén người đàn ông mà nàng coi như là trời. Nàng mấp máy miệng, cảm giác dường như cả ngày hôm nay thật rất vui vẻ.
Chồng, nếu mỗi ngày đều có thể được như vậy, tốt biết bao nhiêu.
Chồng, anh có biết hay không, hôm nay thật sự rất hạnh phúc, bởi vì anh tặng em quà, còn cùng em ăn cơm,
Chồng, em yêu anh, thật sự rất yêu anh.
Hai người im lặng ăn cơm, cho đến khi Mục Nham ăn xong, đứng dậy quay về phòng mình. Bọn họ là vợ chồng cũng mà cũng không phải vợ chồng. Có lẽ chỉ có thể xem là hai người xa lạ ở cùng một nơi.