Hắn Còn Đáng Sợ Hơn Cả Cún

Chương 2.2: Nhốt trong chuồng chó - Tiếp

"Woo tôi không muốn, tôi chính là không muốn! Anh có bản lĩnh thì đem nhổ hết răng của tôi đi!"

"Thành thật mà nói, ta sẽ làm điều đó."

Lật Thế bị dọa sợ hãi toát mồ hôi lạnh.

Bạch Giang Xuyên vuốt ve đôi môi mềm mại kia, lộ ra vẻ khó xử, "Bất quá ta cũng không muốn, bằng không lúc hôn em sẽ giống như bà già móm vậy? Thật nhàm chán, về sau còn không ăn được bánh quy nữa."

"Ô ô biếи ŧɦái, anh thử động tôi một cái thử xem! Tôi sẽ đem vật kia của anh cắn gãy!"

Bạch Giang Xuyên cau mày.

"Nếu như vậy, em sẽ tự tới cầu ta."

Bạch Giang Xuyên nắm lấy cánh tay cô và bước ra ngoài. Laden, người đang canh cửa, đứng lên hưng phấn sủa lên một tiếng. Lật Thế sợ hãi, ôm lấy cánh tay của Bạch Giang Xuyên, dùng sức đánh vào ngực hắn, hét lên một tiếng, hắn lại làm như không thấy..., thậm chí còn đẩy vai cô ra và kéo cô sang phòng khác.

Chiếc l*иg sắt dài một mét cao bốn mét là chuồng chó dành cho Laden, nhưng giờ đây, hắn lại mạnh mẽ cưỡng ép cô đi vào, Lật Thế giãy giụa phản kháng muốn thoát ra nhưng bị hắn hét lên từ phía sau.

"Laden!"

Con chó sói săn sải bước nhanh về phía trước, tự giác đi vào l*иg , hưng phấn nhìn Bạch Giang Xuyên mà nước dãi chảy ròng ròng

Li Shi suy sụp mà khóc, "Không, không! Cho tôi ra ngoài, cầu xin anh Bạch Giang Xuyên, đừng làm điều này với tôi! Tôi sợ chó, tôi sợ nó!"

Bạch Giang Xuyên giả vờ như không nghe thấy, đóng l*иg sắt lại, lấy sợi xích sắt dày và dài bên hông bắt vít lên, khóa sắt được buộc chặt, có khóa, dù cô có kéo thế nào cũng không mở được.

Bàn tay người đàn ông luồn qua khe hở trong l*иg sắt, vỗ nhẹ lên má cô rồi khẽ cười.

"Khi nào nguyện ý, khi đó được ra."

"Bạch Giang Xuyên ... đừng làm như thế, cầu xin anh Bạch Giang Xuyên! Tôi thực sự rất sợ, đừng đối xử với tôi như vậy, nó sẽ cắn tôi, cứu mạng, đừng đi, đừng đi, làm ơn đừng đi, cầu xin anh đừng đi! "

Cô đau lòng gầm lên, nhưng Bạch Giang Xuyên lại nhẫn tâm quay người bước ra ngoài, đóng cửa phòng lại.

Con chó săn Tiệp Khắc đối diện ngoan ngoãn ngồi xuống, chờ hắn rời đi, lại khôi phục trạng thái khi săn mồi. Con chó nhìn chăm chăm vào cô, lưỡi cũng thè ra, yết hầu phát ra tiếng kêu như bị bóp nghẹt, như một giây tiếp theo có thể trút xuống cô.

Lật Thế cũng không khóc nổi, ôm chặt mình dựa vào trong góc chiếc l*иg cuộn tròn lại, mái tóc ướt xõa trên vai, thân thể lạnh lẽo không ngừng run rẩy, yếu ớt đáng thương, không ngừng cầu xin con chó đừng ăn thịt mình.

Những hạt mồ hôi lớn chảy dài trên má, Lật Thế thực sự sợ hãi, ai đó mau đến cứu cô, đừng để cô bị ăn, cô đã tưởng tượng rằng da thịt trên người mình sẽ bị xé toạc ra, từng chút từng chút một bị nuốt chửng đi xuống.

"Gừ ... Gâu!"

Con chó đột nhiên rống lên một tiếng, cả cái l*иg đều rung lên, cuối cùng Lật Thế cũng không kìm được nữa mà khóc, sắc mặt tái nhợt, cả người run lên, cầu xin người đàn ông bên ngoài cầu xin anh ta buông tha cho mình.

"Tôi sẽ liếʍ cho anh, tôi sẽ liếʍ cho anh! Anh thả tôi ra, cứu mạng, cứu mạng, cầu xin anh Bạch Giang Xuyên, cầu xin anh!"

Bạch Giang Xuyên vẫn luôn đứng ở cửa, nhìn chằm chằm vào đồng hồ trên tường, với một nụ cười đầy ẩn ý trên khuôn mặt.

Mới một phút tám giây.