Hắn Còn Đáng Sợ Hơn Cả Cún

Chương 2.1: Nhốt trong chuồng chó

Laden đó thực sự không thân thiện với cô, rất hay hướng cô vô duyên vô cớ mà sủa, nếu không có Bạch Giang Xuyên, Lật Thế căn bản không dám ra khỏi phòng bởi vì con chó hung hãn kia đang canh giữ ở cửa.

Ôm lấy cái đùi đang đau nhức, Lật Thế một đường thật cẩn thận đi đến tắm phòng để tắm rửa, vừa mới đứng thẳng lưng, một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ trong người không khống chế được mà chảy xuống.

Muốn dùng tay che lại, lại đem nó chảy ra đầy tay, Lật Thế cô mới 22 tuổi, cô không muốn mang thai, chỉ muốn sớm được trở về.

Trước khi tắm rửa, Lật Thế dựa trên bồn rửa mặt khóc một lúc rất lây, hai mắt sưng lên như bị ai đánh, tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính khô lại dính vào đùi rất khó chịu.

Bạch Giang Xuyên không không biết đã ngồi xuống bên giường từ lúc nào, Lật Thế mất nửa giờ mới tắm xong, khả năng thời điểm cô ở bên trong khóc, hắn cũng đã sớm nghe thấy.

"Lại đây."

Đặt quyển sách trên tay xuống, nhìn cô, vỗ vỗ lên đùi mình, đôi mắt ôn nhu, ý cười càng thêm dày, mái tóc đen dài lười nhác buông xuống, cơ hồ che dấu hai mắt, căn bản không nhìn thấu anh đang nghĩ gì, một khuôn mặt đẹp trai một cách quỷ dị, dung mạo dường như không thể tồn tại trên thế gian này, hoàn mỹ đến cực điểm.

Bạch Giang Xuyên vuốt ve mái tóc ngắn ngang vai của Lật Thế, sau khi tắm xong còn chưa khô, nhỏ giọt ướt đẫm, khoác lên mình chiếc áo ngắn tay bằng bông màu đen, bờ vai bị nước làm ướt đẫm nước.

"Hôm nay chúng ta sẽ ở đây để học một số điều thú vị. Học xong, ta sẽ thưởng cho em một cái bánh quy."

Ấu trĩ.

Anh ta thật sự rất ấu trĩ, một cái bánh quy, lúc trước Lật Thế chính là bị cái bánh quy lừa đến tình trạng như bây giờ”.

“Tôi không học!” Lật Thế kiên cường ngẩng đầu, dùng đôi mắt đen tròn nhìn chằm chằm hắn.

"Vậy thì ta sẽ gọi Laden qua."

Khí thế của Lật Thể biến mất trong tích tắc.

"Anh muốn cho tôi học cái gì?"

Hắn cười rũ rượi, đôi môi mỏng chẻ ra một lộ đường vòng cung quyến rũ, "Ta dạy cô, quỳ xuống đi."

Lật Thế chậm rãi nói: "Có thể không quỳ hay không?"

Lật Thế cảm thấy tư thế đó thật nhục nhã, cô chưa từng quỳ xuống trước mặt bất kỳ ai.

"Không thể."

Cắn chặt môi dưới, thật lâu cũng chưa nhúc nhích, Bạch Giang Xuyên hướng bên ngoài bình tĩnh hét lên một tiếng, "Laden."

"Đừng, tôi quỳ."

Hai chân khuỵu xuống, đầu gối chạm xuống mặt đất lạnh lẽo, trước mặt chính là đũng quần đã căng phồng của hắn, cảm giác xấu hổ không nói nên lời này tràn qua khuôn mặt Lật Thế.

"Giúp tôi cởϊ qυầи của ta ra."

Cô biết hắn muốn làm gì, trực tiếp nhảy dựng lên, lùi lại phía sau.

"Tôi không muốn! Anh tại sao còn thao tôi? Tôi không muốn như vậy, đừng ép tôi!"

Bạch Giang Xuyên mỉm cười rồi lười biếng ngả người ra sau, hai tay chống trên giường, tùy ý đánh giá cô.

"Ta cứ tưởng tiểu Lật Thế thực sự đơn thuần. Không ngờ tới cái gì cũng biết. Dùng cái miệng nhỏ nhắn của em giúp ta liếʍ thì sao? Dù sao phía dưới ta cũng đã dùng qua. Sau khi liếʍ xong, em vẫn còn một cái miệng có thể dùng, em biết là cái này không?"

Lật Thế đỏ mặt xấu hổ, mắng hắn biếи ŧɦái.

"Anh thả tôi ra! Anh đây là bắt người bất hợp pháp. Dì của tôi nhất định sẽ gọi cảnh sát tới bắt anh, bằng không chờ tôi ra ngoài, nhất định sẽ kiện anh tội cưỡиɠ ɠiαи!"

“Đúng là vật nhỏ không có đầu óc.” Bạch Giang Xuyên đứng dậy đi ép sát Lật Thế, cô lui vào góc tường, không còn đường lui,thân hình cao lớn mang đến cảm giác áp bách, Bạch Giang Xuyên bóp chặt cằm cô, Lật Thế lại quật cường không chịu nhìn hắn.

"Em đều đã đem kế hoạch của mình nói ra, em cảm thấy ra sẽ thả em đi sao? Ngu xuẩn."

Lật Thế bật khóc.

Bạch Giang Xuyên biết cô vốn là một đứa nhỏ chưa trải sự đời,, cho dù cố có làm gì, hắn cũng có thể dễ dàng niết trong lòng bàn tay một cách dễ dàng.

"Ta sẽ hỏi em lần cuối, em có muốn liếʍ cho ta không?"