Chương 19: Lễ thiên thu
Những ngày tiếp theo có thể xem như sóng yên gió lặng, Đồng Hề không cảm thấy Thiên Chính đế biến đổi khác thường gì. Thực ra chủ yếu là do nàng co đầu rụt cổ không dám chường mặt ra, cũng không biết phải đối mặt hắn như thế nào. Cho nên nàng cảm thấy sóng gió như chuyện tặng Tống tử cũng không đáng là gì. Hoàng thượng ngày lo trăm chuyện, chỉ sợ còn không nhớ rõ chuyện tặng Tống tử Quan Âm này. Chẳng phải lúc đó hắn cũng chẳng tỏ vẻ gì sao?Đảo mắt cái lễ thiên thu của Thái hậu cũng tới rồi, Độc Cô Viện Phượng hùa theo Thiên Chính đế bảo chỉ cần làm đơn giản, cũng không dự định làm tiệc sinh nhật rầm rộ, vì vậy chỉ thiết yến bên hồ Phong Hà.
Lúc Đồng Hề tới, Mộ Chiêu Văn đang ở bên tai Thiên Chính đế to nhỏ gì đó, khóe miệng Thiên Chính đế mỉm cười, nhìn vô cùng thân thiết. Bên kia Độc Cô Viện Vượng đã mân mê miệng. Hôm nay là sinh nhật nàng ta, cũng không phải ngày thường mà.
-“Thái hậu vạn phúc, Hoàng thượng vạn phúc” – Đồng Hề yên lặng bước đến. Ánh mắt Thiên Chính đế giống như cực kỳ không muốn lướt qua nàng. Vẫn là Độc Cô Viện Phượng bảo nàng đứng dậy.
Tùy theo thứ bậc, chúng phi sẽ tuần tự dâng lên lễ vật. Đồng Hề tặng một bức của Từ Hy tiền triều. là dùng ngọc lan, hải đường và mẫu đơn hợp thành. Lấy của ngọc lan, của Hải đường hòa âm thành, thập phần vui vẻ.
-“Vẫn là nương nương biết chọn, mẫu đơn của cùng với Thái hậu quả thật tương hỗ. Mẫu đơn là hoa vương, hôm nay cũng chỉ có Thái hậu mới có thể mang được.” – Quan Tinh Huệ nhu thuận nói, thuận tiện đả kích cừu địch Đồng Hề một chút. Bởi Đồng Hề xưa nay yêu mẫu đơn, cũng thích lấy mẫu đơn làm vật trang sức.
Sắc mặt Độc Cô Viện Phượng lúc này mới hơi nguôi.
Mộ Chiêu Văn tặng. Trăm người phụ nữ nước Thục, dùng ba năm mới có thể khắc được một bức, nay lại rơi vào tay Mộ Chiêu Văn. Hôm nay đưa tới tặng cho Độc Cô Viện Phượng, không thể nghi ngờ nàng ta được Hoàng thượng sủng ái đến mức nào.
Đồng Hề xưa nay đều không xuất đầu lộ diện, vãn tiệc một chút, tiêu điểm của mọi người đều đặt trên Mộ Chiêu Văn. Vì ánh mắt Thiên Chính đế đều đặt vào nàng ta, Độc Cô Viện Phương cũng chỉ giống như đang hợp diễn mà thôi.
-“Tối nay trăng sáng phong thanh, hoa sen trong hồ nở rất đặc biệt, chi bằng chúng ta cùng mở một tòa sen, lấy vịnh sen làm vui, rượu vào càng thêm hưng phấn.” – Độc Cô Viện Phượng tuy rằng sắc mặt không tốt, nhưng phong độ thì vẫn phải có.
Vốn Thiên Chính đế đang ngồi dựa trên ghế cũng phải thẳng thân mình một chút. Nhắc đến lại cảm thấy hào hứng, chúng phi tần nhanh chóng đáp ứng.
-“Lấy một nén nhang làm hạn định, ai làm ra càng nhiều thơ thì thắng. Ai gia sẽ đem trâm như ý này tặng, phong làm hoa khôi hôm nay, cũng thỉnh Hoàng thượng cài trâm hoa khôi. Không biết ý Hoàng thượng thế nào?”
-“Rất tốt.” – Thiên Chính đế gật gật đầu cổ vũ Mộ Chiêu Văn, càng khiến người khác không thoải mái.
Kỳ thực nếu lấy phú thi làm đầu, xuất sắc nhất không ai ngoài Đồng Hề và Mộ Chiêu Văn. Nhưng Độc Cô Viện Phương lại rất xảo quyệt, vạch rõ phú thi càng nhiều mới thắng. Điều này khiến việc đoạt giải hoa khôi cũng không thể đoán được.
Thị nữ lấy giấy và bút mực. Chúng phi lại bắt đầu vùi đầu trầm tư. Đồng Hề xưa nay có chút vội vàng, chỉ thấy nàng trầm ngâm một chút, liền liên tục viết lên giấy.
Mộ Chiêu Văn bên kia cũng không nghĩ ngợi lâu liền động bút, chỉ một lát đã buông xuống, nhíu mày suy tư, mãi một lúc sau cũng không động bút tiếp. Việc này khiến mọi người mừng thầm, đánh giá nàng không thể làm được bài thứ thứ hai.
Một nén nhang qua đi, thái giám đánh chiêng, mọi người lúc này mới để bút xuống. Nội thị đem giấy trình lên cho Thiên Chính đế và Thái hậu. Tuyên bố Đồng Hề làm mười hai bài, Mộ Chiêu Văn làm một bài. Những người khác có nhiều hơn ít hơn, nhưng cũng không vượt quá Đồng Hề.
Độc Cô Viện Phượng chỉ cần Mộ Chiêu Văn không thắng liền thoải mái. Đồng Hề thì nàng ta sớm đã không để trong lòng. Làm nhiều việc như vậy cũng không chiếm được tâm Thiên Chính đế, cũng không thể coi là đối thủ của nàng ta.
Thiên Chính đế tùy ý lật giấy xem, bỗng dừng một chút.
-“’Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích, ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng’. Thơ hay, thơ hay. Chỉ cần một câu này, những câu thơ khác cũng không cần xem nữa.”
(Gần trời lá sen xanh biếc vô hạn, ánh mặt trời rọi sáng những hoa sen khác)
Lời vừa nói ra, bên dưới liền ngạc nhiên. Nhưng vì ý Hoàng thượng đã nói vậy, cũng không ai dám phản bác gì.
-“Chiêu Văn, tài văn chương kiệt xuất của nàng có thể nói là đứng đầu hậu cung.” –Thiên Chính đế nhìn Mộ Chiêu Văn, ánh mắt hai người trao nhau 1 chỗ, bất luận là ai cũng không thể chen vào.
-“Nhưng Hoàng thượng, người còn chưa xem của những người khác, biết đâu lại càng có thơ xuất chúng hơn. Huống chi hôm nay thi là lấy số lượng mà tính. Chủ nhân thơ này chỉ có một câu, sợ rằng…” – Độc Cô Viện Phượng bối rối nói.
-“Một bài này một trăm bài thơ khác cũng không so bằng” –Thiên Chính đế quyết tâm bảo vệ Mộ Chiêu Văn.
-“Ai gia thấy mấy bài của Quý phi cũng không tồi. ‘Vi phong diêu tử diệp, khinh lộ nhất chu phòng. Trung trì sở dĩ lục, đãi ngã phím hồng quang.”
(Gió nhẹ lay động trên lá tím, khẽ lướt qua phòng đỏ thắm. Trong ao sở dĩ xanh, lưu lại ánh sáng hồng)
Thiên Chính đế không nói gì, mọi người trầm ngâm. Thơ này không tồi, tuy rằng không hơn bài của Chiêu phu nhân, nhưng tính ra Đồng Hề làm không hề ít.
-“Ai gia đặc biệt thích bài này. ‘Thanh hà cái lục thủy, phù dong phi hồng tiên. Hạ hữu tịnh căn ngẫu, thượng hữu tịnh đầu liên.”
(Sen xanh nước biếc, phù dung khoác lụa hồng. Dưới có rễ sen, trên có tịnh đầu liên như hai vợ chồng thương yêu nhau) (24)
Độc Cô Viện Phượng thấy Thiên Chính đế cũng không nói gì, lại đọc thêm mấy bài, chất lượng tương đồng. Mỗi bài viết ra đều là câu thơ mọi người tranh đoạt, nhưng nay lại có châu ngọc Mộ Chiêu Văn ở trước mặt, cho nên thơ này hay thế nào cũng bị vùi lấp.
-“Giang Đắc Khải” – Thiên Chính đế bỗng nhiên lên tiếng. Giang Đắc Khải khom người trả lời.
-“Ngươi đem thơ này đến phủ của Tân khoa trạng nguyên (25), mọi người mau bình phẩm. Chúng ta cùng nghe thơ của tài tử đương đại này thử.”
Ý kiến Thiên Chính đế và Độc Cô Viện Phượng không đồng nhất, tìm thêm ý người khác cũng là hợp lý.
Nhưng lời này vào tai Đồng Hề lại không nghĩ như vậy. Thơ từ này vừa nghe đã biết cao thấp thế nào. Thơ Mộ Chiêu Văn vừa ra, Đồng Hề đã biết mình không có phần thắng. Đáy lòng nàng thật sự bội phục Mộ Chiêu Văn. Từ nhỏ nàng đã kiêu ngạo, cũng chưa từng thực sự khâm phục người nào. Lần trước Mộ Chiêu Văn làm thơ mẫu đơn và thược dược, tuy rằng khiến người ta kinh ngạc, nhưng Đồng Hề cảm thấy ý hai bài thơ lại tương phản nên không muốn thừa nhận tài hoa của nàng ta.
Đến tối nay mới hoàn toàn bội phục Mộ Chiêu Văn. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy lại có thể làm ra một câu thơ diễm lệ kinh người như vậy, so với bản thân mình thì tuyệt hơn rất nhiều. Nàng cam tâm chịu thua, nhất thời không khỏi nghĩ, những ngày tháng tịch mịch trong cung, nếu có thể tìm được một tri kỷ mỗi ngày ngâm thơ đối câu, chẳng phải cũng là một việc rất tuyệt diệu sao?
Mộ Chiêu Văn xưa nay có tài. Thái độ của Đồng Hề đối với nàng ta cũng rất tán thưởng. Nếu không phải tranh chấp lợi ích, Đồng Hề cũng nguyện ý làm bằng hữu với nàng ta, cho dù chỉ là bằng hữu thi thơ cũng được.
Hậu cung xưa nay chưa bao giờ có bằng hữu vĩnh viễn hay kẻ địch vĩnh viễn, Đồng Hề đột nhiên cảm thấy mình không nên chĩa mũi nhọn vào Mộ Chiêu Văn, nếu không sẽ mất đi cả tâm Thiên Chính đế. Yêu ai yêu cả đường đi lối về. Đạo lý này, nàng đương nhiên hiểu.
Nội thị thúc ngựa đi. Cận Sương Hoa dâng tặng một khúc Thải liên vũ. Vòng eo nhỏ nhắn, vũ điệu nhẹ nhàng. Nếu là ngày thường chắc chắn sẽ khiến người ta chú tâm. Nhưng hiện nay trong lòng mọi người đều muốn biết kết quả luận thi, thế nên Cận Sương Hoa cũng không được lợi gì. Thiên Chính đế đối với ca múa dường như càng không có hứng thú, ánh mắt cũng chỉ là thoáng lướt qua mà thôi.
Một canh giờ sau, bên hồ Phong Hà rốt cuộc cũng vang lên tiếng bước chân. Hẳn là luận thi đã có kết quả.
-“Thần từng ở Vân Dương ngắm Tây Hồ, sóng nước mênh mông, nằm nghe tiếng mưa rơi bên sông. Hôm nay đọc được câu này, giống như lại được du ngoạn nhân gian một lần nữa, càng nghiền ngẫm càng cảm thấy gắn bó lưu hương. Thơ này độc đáo, bút tích vắn tắt, sắc thái mỹ lệ, đã đạt đến cảnh giới khoáng đạt, tình ý nhẹ nhàng vui vẻ. Quả thật là thơ hay thiên cổ.”
Đây là Tân khoa Trạng nguyên nói, cũng rất khéo léo. Con chữ không hề đề cập tới thơ của Đồng Hề, chỉ tán dương thơ Mộ Chiêu Văn, còn giúp nàng ta hóa giải tình hình. Bởi vì nàng đúng thật nhớ nhà, lại gặp phải chuyện không may của phụ thân.
Không bình luận gì về thơ của Đồng Hề, dĩ nhiên là cũng không muốn đắc tội với Quý phi.
Thiên Chính đế nghe xong, cũng không lộ ra thần sắc vui vẻ gì, ngược lại còn có chút trầm tư.
-“Hôm nay vịnh sen, xem ra phải tôn Chiêu phu nhân là hoa khôi rồi. ‘Hà hoa xuất ứ nê nhi bất nhiễm, trạc thanh liên nhi bất yêu’. Chỉ cần câu này của Chiêu Văn.”
(Hoa sen trong nước bùn mà không nhiễm, trong sạch mà không gian tà)
Không thể không ca tụng người này. Một câu ra, trong bùn mà không nhiễm, đã đem gièm pha về Mộ Chiêu Văn và phụ thân hoàn toàn quẳng đi.
Đồng Hề lúc này mới hiếu được một chút. Thì ra Chiêu Văn quả là người trong lòng Thiên Chính đế. Nàng đưa tay lên ngực tự hỏi. Nếu là phụ thân nàng gặp chuyện không may, chỉ sợ bản thân mình cho dù không chết cũng sẽ phải vào lãnh cung. Phép tắc hậu cung, xét cho cùng cũng chỉ vây quanh một người. Nàng vẫn nghĩ chỉ cần có chút mánh khóe là có thể đem người trong thiên hạ ra đùa bỡn, sao lại có thể đoán được thì ra sức mạnh của tình yêu cũng lớn như vậy.
Nhưng mà, đường làm quan của Tân khoa trạng nguyên rộng mở, không ai đoán được là hắn không chỉ không thể học theo Trạng nguyên trước lấy được nhi nữ của Thượng thư về, cũng không vào được Hàn lâm viện, không đảm đương nổi thứ cát sĩ. Trong lịch sử Cảnh Hiên hoàng triều, không một Lục bộ Thượng thư và Tể tướng nào không xuất thân từ thứ cát sĩ. Ngược lại Thám hoa khoa này lại được vào Hàn lâm viện, trở thành Thứ cát sĩ, còn nở mày nở mặt hơn Trạng nguyên rất nhiều.
Điều Trạng Nguyên Lưu Hâm không hiểu rõ là sao Hoàng thượng lại không nhìn thấy lòng trung thành của y? Y vốn một lòng một dạ theo phe Hoàng thượng, dựa vào Chiêu phu nhân, sủng phi của hoàng triều.
Chỉ có Thiên Chính đế hiểu được, phẩm thi chẳng qua là cái cớ, có đôi khi một chuyện nhỏ cũng có thể nhìn ra nhân phẩm, huống chi hắn vốn là có tâm muốn trọng dụng Trạng nguyên.
Nhưng y lại khiến Thiên Chính đế thất vọng rồi, chỉ biết một mực dựa thế mà leo. Giang Đắc Khải thành công ám chỉ ý tứ Hoàng thượng, cho nên Lưu Hâm một mặt tán tụng Chiêu Văn, giúp nàng giải vây, phương diện khác cũng không dám đắc tội Đồng Hề. Chỉ là phẩm thi, sao lại chỉ bình về một người.
Lúc Giang Đắc Khải giao cho Trạng nguyên, bên cạnh còn có đương triều Bảng nhãn và Thám hoa. Duy chỉ có Thám hoa độc thán: “Tịnh đầu liên”**. Giang Đắc Khải chuyện khác không biết, cái hắn biết là cả Trạng nguyên lẫn bảng nhãn đều trở thành tri huyện. Chỉ có Thám hoa được giữ lại Hàn Lâm viện, trở thành quan trong kinh thành.
Đêm hôm đó, người nổi bật nhất dĩ nhiên là Mộ Chiêu Văn. Tuy rằng Thái hậu không đạt được mục đích của mình, nhưng ít nhất cũng làm cho danh hiệu Kinh thành đệ nhất tài nữ của Đồng Hề lung lay, cho nên nàng ta cũng không tính là thua.
Đồng Hề vẫn chờ mỗi tháng thị giá một làn như trước. Không phải nàng không muốn gần gũi Thiên Chính đế, nhưng chuyện này đối với người khác thì đơn giản, bắt nàng làm lại vô cùng khó khăn.
Ngay cả Quan Tinh Huệ cũng có thể bắt được cơ hội, ở Vân Hạc viên vô tình gặp Thiên Chính đế. Đồng Hề không có phương pháp cũng không có cơ hội, đến cung nữ thái giám bên cạnh cũng dần lo lắng.
-“Hoàng thượng vạn phúc.” – Đồng Hề ở Thâu Hương hiên nghênh đón thánh giá.
Thời điểm Thiên Chính đế đến cũng tương đương thời gian đi ngủ, cho nên Đồng Hề đành phải kiên trì hỏi:
-“Hoàng thượng có muốn đến ngâm suối nước nóng để nghỉ ngơi không?”
Đồng Hề thấp thỏm chờ đợi hắn trả lời, chỉ sợ nghe được một tiếng ‘không’. Lần trước sau khi thị tẩm trong suối, nàng cảm thấy có thể làm hắn hứng thú. Lần này nàng nhất định phải đi Lan Diễm Thang.
Bốn phía Lan Diễm Thang đều không có kiến trúc gì, không ai có thể nhìn thấy được, hơn nữa thanh âm nước tạt vào khiến nàng không cần nhẫn nhịn mà cắn môi, ngăn cản bản thân mình bật khóc. Nước suối cũng có thể che giấu nước mắt nàng, khóc trong lúc thị tẩm không phải là chuyện cung phi nên làm.
Huống chi nàng còn mơ hồ cảm thấy, thời điểm sau khi nàng bật khóc, Thiên Chính đế lại nghĩ là tiếng ngâm nga, động tác hắn dường như mềm mại hơn rất nhiều. Trước đây nàng thấy khí lực hắn như được tái sinh, càng cảm thấy căm phẫn.
Lan Diễm Thang
Đồng Hề cẩn thận hầu hạ Thiên Chính đế thay quần áo. Nàng thậm chí bỏ vào quần áo hồng nhạt một ít bạch mai, trên lưng lại thắt một chiếc nơ. Đồng Hề đỏ mặt lo lắng, hy vọng lần này hắn không xé nát quần áo. Trang phục lần này của nàng rất thuận tiện thoát ra.
Thiên Chính đế từ lúc vào Thâu Hương hiên đến giờ cũng không mở miệng nói nhiều. Đồng Hề thấy vẻ mặt hắn có vẻ nghiêm túc trước khi vào bể, tựa như đang trầm tư chuyện quốc gia đại sự. Nàng lo lắng không biết có nên chủ động vào không? Hay là vẫn đứng bên cạnh hầu hạ.
Đồng Hề giẫy giụa mất một lúc, nghĩ đến trước kia cũng từng trải qua những chuyện thế này. Nàng phải ‘lấy lòng’ Thiên Chính đế. Đúng vậy, là lấy lòng. Lúc ở nhà mẫu thân nàng cũng từng nhắc đến thời điểm này. Ngày trước phụ thân cũng có tiểu thϊếp, bởi vì đó là những chuyện tiểu thϊếp phải làm, mà thân phận của thê tử là phải đoan chính quản gia. Mẫu thân luôn đem việc nhà giải quyết rất tốt.
Mẫu thân của Đồng Hề là nữ nhân đẹp nhất nàng từng gặp. Đoan trang nhất, khoan dung nhất, hiền lành nhất và cũng lễ độ nhất. Mẫu thân giống như thần linh trong lòng Đồng Hề. Khi còn bé nàng cũng từng gặp qua các công chúa, cũng từng may mắn được vào hoàng cung, nhưng nàng vẫn cảm thấy mẫu thân của mình mới là đẹp nhất.
Trong lòng Đồng Hề khó chịu một lúc, cuối cùng cũng không thể bắt chước dáng vẻ của mẫu thân. Nàng nhất định phải làm phu quân của mình vui vẻ, vì nàng cũng chỉ là thϊếp thất mà thôi. Nghĩ đến đây Đồng Hề lại cảm thấy rất đau lòng, hẳn mình sẽ bị mẫu thân xem thường. Nàng luôn cao cao tại thượng như vậy, lạnh lùng nhìn vào bản thân mình. Đối với một người con gái mà nói, cho dù là Quý phi thì đã sao? Cũng không thể làm chính thê tôn quý của một nam nhân được. Đây là cái nhìn của mẫu thân nàng. Nàng chỉ là tiểu thϊếp, cũng không thể chấp nhất được.
Đồng Hề cắn môi, nhẹ nhàng đi xuống hồ, ở sau lưng Thiên Chính đế nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai hắn. Động tác sau đó Đồng Hề cũng không hiểu được. Một là nàng chưa từng học tập, hai nàng cũng chưa quan sát, ba là nàng cũng chưa từng nghĩ tới. Nàng thậm chí đã muốn chạy trốn, nhưng nàng phải ở lại đây. Chuyện của Tề Vân và Mộ Chiêu Văn đều dạy cho nàng biết, có một đứa trẻ quan trọng thế nào.
Nhưng hôm nay Thiên Chính đế giống như thay đổi thành một người khác, mặt khác cũng không nói gì. Đồng Hề tự hỏi thời gian nàng và Thiên Chính đế ở cạnh nhau dường như cũng chỉ có việc này, cơ bản là vừa thấy mặt thì liền thị tẩm, ngoài thị tẩm thì cũng chỉ là thị tẩm. Cho nên nàng luôn nghĩ thời điểm Thiên Chính đế nhìn thấy thì sẽ bổ nhào vào mình. Nhưng hôm nay không giống như vậy.
Hắn không có phản ứng gì, chỉ lạnh lùng hưởng thụ Đồng Hề xoa nắn, mãi đến khi tay nàng đều mỏi nhừ.
-“Hoàng thượng, ngâm nước nóng lâu cũng không tốt. Có phải nên lên rồi không?”
Đồng Hề nghĩ, chẳng lẽ hắn không thích làm ở đây? Tiếc là hắn không thích hồ nước nóng, mà nàng lại không thích làm ở đâu khác ngoài hồ nước nóng.
Thiên Chính đế không quay đầu, chỉ kéo Đồng Hề một cái, nàng liền ngã vào l*иg ngực hắn. Đáy lòng Đồng Hề thở nhẹ một hơi. Nàng thật sự sợ mình cũng giống như những cung phi khác, mỗi tháng Thiên Chính đế lâm hạnh cũng chỉ là lướt qua mà thôi.
Thiên Chính đế cắn vành tai Đồng Hề nói:
-“Trẫm thích nghe nàng kêu ra.”
Đồng Hề đột nhiên mở mắt, không biết có phải hắn đang nói đùa với mình hay không?
-“Hoàng thượng…” – Tay nàng phải choàng qua cổ hắn mới có thể chống đỡ được.
Hắn lặng lẽ tách hai chân nàng ra, để chân nàng quấn bên hông hắn, đầu vươn lên mặt nước, cứ như vậy kịch liệt va chạm khiến Đồng Hề không thể không ngâm nga. Huống chi hắn nói thích như vậy thì nàng nhất định phải làm. Thực tế rêи ɾỉ ra tiếng cũng có thể giảm bớt áp lực trên người nàng.
Thiên Chính đế hôn chi chít lên thân thể đang ở bên trên hắn. Đồng Hề chưa từng hưởng thụ loại đối đãi như vậy, chỉ cảm thấy một cảm giác tê dại mềm mại xâm chiếm, thậm chí còn như một đứa trẻ hưởng thụ cảm giác ngọt ngào sau cao trào.
Hoan ái qua đi, Đồng Hề lấy lại tinh thần hầu hạ Thiên Chính đế thay quần áo, cũng mang vào cho hắn vớ vừa may xong.
-“Đây là…” – Thanh âm Thiên Chính đế êm dịu lạ thường, ánh mắt cũng nhu hòa không ít. Đồng Hề cảm thấy chủ ý đến Lan Diễm Thang thật sự rất tốt.
-“Vớ này thần thϊếp đã vá lại, chỉ là kỹ năng may vá của thần thϊếp không tốt lắm. Kỹ thuật của Tề Vân cô cô mới là tốt nhất.” – Đồng Hề vờ như lơ đãng nói. Nàng vẫn muốn tìm cơ hội cầu tình cho Tề Vân, mà đôi vớ này cũng có thể xem là một lý do tốt để mở miệng.
Nêu thẳng thừng nói ra nhất định sẽ cùng Thiên Chính đế trở mặt.