Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 8: Đông Khôi

Mấy vị môn khố trong thành Lăng Châu tự đáy lòng thán phục vị Thế tử điện hạ ương ngạnh, ba năm ngủ đông, mới trở về Lăng Châu vài ngày, liền đem Ngư Hoa Khôi về Vương phủ.

Từ Phượng Niên vốn đã định đem thích khách Ngư Huyền Cơ gánh về Vương Phủ, theo phía sau là Lý Hàn Lâm quần áo xốc xếch, Nghiêm Trì Tập không thích chơi gái, hắn chẳng qua chỉ ngồi ở thanh lâu bàn xuông chuyện hoa nguyệt, thấy Phượng Ca Nhi ở tây viện chỉ chốc lát liền đem Ngư Hoa Khôi đưa về, thầm khen một tiếng bá đạo.

Vừa đến bên trong phủ, Lý Hàn Lâm thầm thì lôi kéo Nghiêm Trì Tập đi Bạch Long trai.

Từ Phượng Niên đem Ngư Ấu Vi ném lên giường lớn, cầm thêm một dải tơ lụa trói chặt tay chân, vẫn chưa yên tâm, lại trói thêm một vòng.

Lý Hàn Lâm lục tung ngang dọc tìm ra Ngọc Nê Tán, cái này cao cấp hơn với loại Thuốc Gây Mê nhuyễn cốt tán mấy vị Hoa Tặc hành tẩu giang hồ chuẩn bị, nữ tử dùng thì thần trí thanh tỉnh, nhưng cơ thể thì mềm nhũn như một bãi Noãn Ngọc, muốn cắn lưỡi tự sát cũng rất khó, nhưng không trở ngại việc chuyển thân.

Bỏ vào chén rượu hòa tan, Từ Phượng Niên liền cạy miệng Ngư Ấu Vi ra mà đổ vào, giúp xong những thứ này, Từ Phượng Niên liền vỗ xuống gương mặt tròn mịn, ngay lập tức liền in năm dấu ngón tay, tuy nhiên nàng vẫn không tỉnh, Từ Phượng Niên lại kéo hai lỗ tai, cuối cùng Ngư Hoa Khôi cũng thức tỉnh.

Ngư Huyền Cơ mở mắt, không có hứng thú giãy dụa, cũng không có hứng thú chống cự, một lần nữa nhắm mắt lại, nói một câu mềm nhu để cho Từ Phượng Niên thiếu chút nữa là nổi trận lôi đình: "Thế tử điện hạ làm việc nhanh một chút, ta coi như bị súc sinh cắn một cái."

Từ Phượng Niên cúi người vuốt ve khuôn mặt bị đánh đỏ của nàng, làm vẻ tình cảm chân thành như một cặp tình nhân thương tiếc nói: "Có đau hay không?"

Ngư Huyền Cơ không nhúc nhích chút nào. Từ Phượng Niên cũng không làm ra vẻ, cầm lấy một quyển xuân cung đồ đã sớm được chuẩn bị sẵn trên giường, tranh vẽ trên tơ lụa, phối với từ ngũ ướŧ áŧ cùng câu văn suồng sã, hình vẽ giống như in, mở một bức ra, chính là giảng thưởng thức đầu ngón chân như thế nào. Từ Phượng Niên lột vớ của Ngư Huyền Cơ, động tác không ngừng, miệng còn nói: “To nhỏ vừa độ, dài ngắn phù hợp, không thể không có một, không khả năng có hai (bất khả vô nhất, bất năng hữu nhị) mới là thần phẩm. Ấu Vi, chân ngọc của người sờ lên đúng thật là thoải mái, khi đông đậm đến là có thể giúp ta ủ ấm ổ chăn. Chân này a, trên xuân cung đồ có nói (người có chân này) kèm theo mi cong, ngón tay thon nhọn, hai vυ' mượt mà, sắc môi hồng hào cùng màu với nơi tư mật, ngươi nói xem ta nên đùa bỡn nửa canh giờ hay là tròn một canh giờ?”

Ngư Huyền Cơ có một đôi chân đẹp đến có thể xưng là thần phẩm, nàng vào nghề đã năm năm, chưa từng lao động, mỗi ngày ngâm tắm trong nước thơm, mỗi tấc thân thể đều bảo dưỡng chu đáo, bởi vì Từ Phượng Niên giở trò mà mu bàn chân cong lên thành một vòng cung trăng.

Từ Phượng Niên không hổ là một lời hứa giá ngàn vàng, nói đùa bỡn một canh giờ liền đùa một canh giờ, hơn nữa khi hắn đưa một ngón tay vuốt qua hai đầu ngón chân giữa như hạt ngọc châu của Ngư hoa khôi, rõ ràng còn có thể cảm nhận được nàng kiềm chế run rẩy.

Sau đó miết sát lên trên, cách lớp qυầи ɭóŧ cuối cùng của Ngư Huyền Cơ mà vuốt ve hai chân thon dài trắng nõn, dùng thuật trêu đùa chọc ghẹo đến mặt mày phóng khoáng như vậy, đùi đẹp co dãn không ngoài dự đoán, lại dày vò thêm nửa canh giờ, bước tiếp theo cũng không phải là kéo yếm ra “đi thẳng vào vấn đề” mà là cởi y phục của mình, nghiêng người nằm cạnh Ngư Huyền Cơ, ngậm lấy vành tai của nàng.

Mỹ nhân đã hầu như ướt sũng mồ hôi, hai mắt đẫm lệ mông lung, cắn chặt môi đến chảy ra tơ máu.

Từ Phượng Niên ở cạnh bên tai nàng bên tai nhẹ giọng nói: "《 Vọng thành đầu 》, Kiếm Vũ, thượng âm Học Cung. Tìm hiểu nguồn gốc, ta cũng không tin bằng thế lực của Bắc Lương Vương Phủ, tìm không ra thanh thế bí mật của người, đến lúc đó những gì liên quan đến người, ta cũng sẽ phá hủy hết, người sống, liền gϊếŧ. Người chết, ta cũng sẽ đào mộ phần lên. Chậm rãi đùa giỡn ngươi, liền đem ngươi dìm vào đáy hồ, thỉnh lão đạo núi Võ Đang làm một tràng pháp sự, cho ngươi làm oan hồn Dã Quỷ, không được đầu thai. Cùng ta đối nghịch, đây cũng là kết quả."

Gò má Ngư Huyền Cơ rơi đầy nước mắt.

Từ Phượng Niên gỡ bàn tay ra khỏi người của nàng, hoàn toàn không ôn nhu lúc trước, Ngư Huyền Cơ một trận đau đến tận xương tủy, Từ Phượng Niên dữ tợn mỉm cười nói:

"Lòng ta vui, bán ngươi một lần thuốc hối hận. Ngươi chỉ cần đồng ý hầu hạ ta, cho đến khi ngươi hoa tàn ít bướm, ta liền đáp ứng ngươi còn chỉ còn là Ngư Ấu Vi, ta không đi quản ngươi là người của Tây Sở hay là loạn dân trên giang hồ bị Bắc Lương Thiết Kỵ nghiền nát, ta đều không đi truy cứu nữa. Hết thảy đều bình an khỏe mạnh, ngươi có thể một con chim hoàng yến của ta, trên đời này, còn có gì so được l*иg sắt hoa lệ Bắc Lương Vương Phủ này"

Ngư Huyền Cơ nghẹn ngào nức nở.

Từ Phượng Niên thình lình hạ hạ thuốc nói: "Nhớ ra rồi, còn con mèo Võ Mị Nương, con vật nhỏ này, thật đáng thương cảm, ta đang nghĩ sẽ biến nó thành đồ ăn cho chó. Ta đây liền rời giường, đi tới tây viện ôm lấy nó, ngay trước mặt ngươi mà đày đạo, lại ném cho mấy con chó bụng đói kêu vang."

Ngư Huyền Cơ liền ngất đi.

Từ Phượng Niên yên lặng, cái này sợ sẽ hôn mê? Trong kế hoạch còn có nhiều thứ hay ho chưa tiết lộ, chưa thỏa mãn a.

Từ Phượng Niên nhéo vào đôi chân của Ngư Huyền Cơ, nhưng mà Ngư Hoa Khôi giống như người chết, sờ soạng vài cái, Từ Phượng Niên liền mất vẻ hăng hái, Từ Phượng Niên khua tay qua lại mấy lần, muốn bao nhiêu có bao nhiêu.

Ngồi dậy, mặc quần áo tử tế, cúi đầu nhìn thoáng qua Ngư Ấu Vi hoa lệ nằm đó, oán khí trong l*иg ngực Từ Phượng Niên phai đi vài phần, một khuê nữ ngốc ngếch mà thôi, không có hứng thú, quý phủ không phải đã có một vị Thái Bình Công Chúa hay sao?

Từ Phượng Niên đắp lên nàng một chiếc chăn da rắn màu đỏ, Thế tử điện hạ trong lòng đối với khuôn mặt khí phái của nữ tử này phải xứng một trăm văn, một trăm văn tức là hai ngân là cực hạn, sáu mươi văn là nhân trung chi tử, chỉ có lên tám mươi văn mới có thể vừa mắt của Từ Phượng Niên.

Hắn thấy khuôn mặt Bạch Hồ Nhi nếu dứt bỏ thân phận nam nhân, có thể có chín mươi lăm văn, vốn hắn muốn cho thêm một vài ngân bạc, nhưng lại có cảm giác không được thích hợp, phải chừa mình chút niệm tưởng; Khương Nê có chín mươi văn, nhưng tương lai còn có thể hấp dẫn hơn.

Trước mắt Ngư Ấu Vi có tám mươi sáu văn, cũng giống đại tỷ của hắn không sai biệt lắm. Nô tỳ trong quý phủ nhan sắc qua bảy mươi văn không nhiều, nhưng cũng là không ít, chỉ bất quá ăn loại này chỉ một câu thôi: ngón tay ăn cây cỏ bên rìa tổ, dùng thuật ngữ của Thế tử điện hạ chính là "Thật không phải là cái kỹ năng sống", Từ Phượng Niên không có hứng thú học võ, không dám miệt mài quá độ, thà thiếu không ẩu, phẩm cách "Cao nhã" .

Từ Phượng Niên bận rộn hai canh giờ, ăn một chút điểm tâm để trong hộp đựng đồ ăn tinh xảo, có khí lực, ngồi ở bên giường, lại liền một cái tát đánh thức Ngư Hoa Khôi, lời nói lạnh nhạt nói: "Ta đang nghĩ là dùng thịt Võ Mị Nương làm nhân bánh bao?"

Ngư Huyền Cơ rốt cục khàn khàn khóc ồ lên.

Từ Phượng Niên mắt trợn trắng nói: "Ta không lừa gạt ngươi. Không ngại nói thật với ngươi, ta không nói thách, nhiều nhất với ngươi và gia thế của ngươi không qua được, Võ Mị Nương ta giúp ngươi nuôi, nhất định nó sẽ mập mạp."

Nàng sững sờ nhìn Từ Phượng Niên.

Từ Phượng Niên cười lạnh nói: "Ở dưới giường, ta khi nào đã lừa gạt ngươi?

Nàng ủy khuất nói: "Lúc này ngươi ngồi ở trên giường.”

Từ Phượng Niên thẹn quá thành giận, liền đứng lên nói: "Đúng là như cỏ, nếu ngươi không nhớ kỹ, lão tử liền đi bắt Võ Mị Nương băm thành thịt vụn!"

Vừa mới đứng dậy, chợt nghe đến Ngư Ấu Vi nhẹ nhàng nói: "Ta làm nô tỳ cho ngươi, từ hôm nay trở đi, ta chỉ là Ngư Ấu Vi."

Từ Phượng Niên xoay người nhìn thần tình tĩnh mịch của Ngư Hoa Khôi, hỏi: "Ta có thể tin ngươi?"

Nàng nhắm mắt lại khổ nói: "Nếu vậy ngươi trước hết có thể gϊếŧ ta, sau nữa gϊếŧ Võ Mị Nương."

Từ Phượng Niên do dự một chút, buông giây buộc tay chân nàng ra, sau đó cách khá xa xa, "Ngày hôm nay ngươi ngủ trước ở đây, ngày mai giúp ngươi an bài một viện nhỏ, rốt cuộc sẽ làm hôn lễ đón thϊếp, hy vọng ngươi rời xa danh phận, không có cho phép, không được khắp nơi đi lại."

Nàng bình tĩnh nói: "Ta muốn Võ Mị Nương."

Đêm đó, Thế tử điện hạ liền phái người đi Tử Kim Lâu giao tiền chuộc thân cho Ngư Ấu Vi, tây viện ngoại trừ một con mèo trắng, không bất cứ vật gì đưa về Bắc Lương Vương Phủ.

. . . Trăng sáng sao thưa, hai người chậm rãi đi lên Thính Triều Đình, phối hợp cổ quái. Đại trụ Quốc Từ Kiêu cùng Từ Phượng Niên rước lấy Bạch Hồ Nhi.

Bởi vì qua đời Vương phi, một đời tin phật, dưới có một tòa Phật tháp hùng vĩ, khắc hoa mai tám cạnh Tu Di tọa, tháp thân là hình phúc bát, ở giữa mở một bàn thờ hình thuyền, bên trong khắc một vị phật ngồi xếp bằng trên đài sen, thần thái trang nghiêm, có bát Kim Cương thạch điêu đặt cạnh.

Tòa kiến trúc này không còn nghi ngờ gì nữa, là chỗ phong thủy nhất của Lăng Châu Thành, Lăng Châu thiếu nước, Bắc Lương Vương Từ Kiêu lợi dụng nhân lực khuếch trương hồ thành biển, ngụ ý "Bút lông", Thính Triều Đình cao vót nguy nga, gặp nước mà xây, tụ tập thiên địa linh khí cùng hấp thu Nhật Nguyệt tinh hoa.

Hiên dưới của các lầu có ba khối hoành phi, là do Hoàng Đế nghỉ đông ngự ban thưởng "Khôi vĩ hùng tuyệt" Cửu Long biển.

Vừa vào các, Đại Trụ Quốc khẽ cười nói: "Lấy việc cứu một mạng của Phượng Niên đổi lại sẽ cho Nam Cung tiên sinh nhập các, vậy là hai bên không lỗ."

Bạch Hồ Nhi thần sắc - như thường, không có trả lời.

Đẩy cửa vào đại môn, trong đại sảnh một khối cự phúc Hán Bạch Ngọc Phù Điêu 《 Đôn Hoàng phi tiên 》 đập vào mắt, một bức phiêu diêu phi tiên cùng chân nhân, ngay cả Bạch Hồ Nhi kiến thức rộng rãi trong lúc nhất thời cũng nghỉ chân mà thất thần.

Bắc Lương Vương Từ Kiêu lưng hơi còng ha hả cười, giới thiệu:

"Lầu một này là ba vạn quyển nhập môn võ học có trong thiên hạ, không có giá trị lắm, thêm vạn quyển sách Thư Hương khí phái.

Lầu hai là ám tằng, ngoại trừ bốn nghìn bản học âm dương tung hoành ngang dọc, còn bốn mươi chín món thiên hạ kỳ binh lợi khí, đây là nơi yêu thích của hai nữ nhi của ta.

Lầu ba có hai vạn quyển bí kíp cao thâm Bảo Điển, lầu bốn có cất đồ cổ Kỳ Thạch, dù sao vẫn bị Phượng Niên cho là lắm tiền.

Lầu năm lầu sáu, đó là mấy món đồ của hào khách giang hồ biếu tặng cho Vương Phủ, đi lên nữa, thì mấy cao thủ tầm thường xem cũng không hiểu.

Về phần tầng cao nhất, trống không một vật, Nam Cung tiên sinh, muốn lên cao trông về phía xa, có thể trông lêи đỉиɦ núi Bạch Hạc lâu xem phong cảnh."

Bạch Hồ Nhi nghe ra Đại Trụ Quốc trong lời nói hàm nghĩa, gật đầu.

Từ Kiêu nheo mắt lại cười nói: "Chúng ta đây là đi thẳng lên năm tầng?"

Bạch Hồ Nhi lắc đầu rốt cục mở miệng nói: "Để sau, ta lại không có hứng thú bằng việc xem sáu vạn cuốn."

Từ Kiêu không kinh ngạc, cười ha ha một tiếng, một mình đi lên thang lầu.

Lưng đeo hai thanh đao Tú Đông Xuân lôi, Bạch Hồ Nhi đứng trước tấm bình phong Ngọc Thạch, thần thái sáng láng.

Đại Trụ Quốc liền đến lầu tám, cổ tịch thẻ tre để tán loạn khắp nơi trên mặt đất, hé ra một cây tử đàn dài, bày ra một ngọn đèn phiêu diêu mờ nhạt, bên trên mấy chiếc sừng có đặt rượu Hồ Lô, giây đỏ buộc miệng hồ lô vào một cánh tay người khô gầy.

Người nọ ngồi trên chiếu, tóc tai bù xù, gương mặt trắng bệch như tuyết, mi tâm thoáng một chút màu hồng, nhìn kỹ, như một viên thụ mắt xếch. Hắn một thân bộ đồ bao bố, đi chân trần khoanh chân, hạ bút như bay.

Đại trụ Quốc Từ Kiêu nhặt lên hơn mười phần thẻ tre, chỉnh tề cất xong, lúc này mới có chỗ trống để ngồi, xin lỗi nói: "Đi gấp, đã quên mang rượu tới, lúc sau sẽ để Phượng Niên đưa tới."

Từ Kiêu hiển nhiên đối với quái nhân trầm mặc luyện mãi thành quen, lẩm bẩm nói:

"Không có một vị tông sư nhất phẩm cấp cao chân chính trấn giữ Vương Phủ, ta chung quy ngủ không an ổn. Mong muốn cái này sẽ không làm Nam Cung Phó Xạ để cho ta thất vọng. Nhắc tới cũng kỳ, mật thám nghe nửa năm, đều không có thể đào ra gốc gác của người này, xem ra người bên kia chỉ có thể là Bắc Hán. Nghĩa Sơn, ngươi nói trước mắt, thực lực của hắn có mấy phẩm?"

Quỷ nam nhân tiều tụy mở miệng, bằng một cổ lợi, "Từ nhất phẩm. Tu tính được mười năm, có thể bên dưới chúng sinh, bên trên không có ai."

Đại trụ Quốc tấm tắc nói: "Phượng Niên nhặt được bảo."

Nam nhân bệnh lao cầm lấy hồ lô, dốc xuống, không có rượu, nhất thời đần độn vô vị, Vì vậy dừng bút, ánh mắt dại ra.

Từ Kiêu đứng lên, ngẩng đầu nhìn một bức hình ở phía nam 《 Địa Tiên biểu đồ 》, chắp tay cau mày nói: "Nghĩa Sơn, Phượng Niên không lâu sau liền nhậm chức quan, đi quan lễ, ngươi tặng một chữ "Tự" đi."

Nam tử suy nghĩ một chút, "Từ Phượng Niên, tự Thiên Lang."

Đại trụ Quốc Từ Kiêu bỗng nhiên làm càn cười to, có chút tự ngạo.