*rơi manh giáp: lộ vẻ ngoài, bị lật tẩy dáng vẻ ngụy trang.
Lúc cái bình nóng Dư Hữu Nghị đang điên cuồng chờ chực phun trào, Trịnh Dĩnh như con ruồi mất đầu nháo nhào quay đi quay lại, vừa nghe anh trách mắng vừa vội vội vàng vàng quét sạch sẽ đống gỗ vụn và những mảng gạch rơi.
Một giây trước, dáng vẻ như thổ phỉ của cô vẫn còn in sâu trong tâm trí Vạn Vũ Thần; mà lúc này khi nhìn thấy bộ dạng ảo não đó, Vạn Vũ Thần thấy rối bời kinh khủng, sợ hãi hoang mang quyện vào nhau khiến cậu như một tên đần độn.
Lúc Trịnh Dĩnh quét tới chỗ dưới chân Vạn Vũ Thần, cô quay lưng lại để Dư Hữu Nghị không nhìn thấy mặt mình, sau đó ngẩng đầu lên, trợn mắt đầy dữ tợn với người kia: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Cậu định xem náo nhiệt mà không muốn tốn tiền có phải không? Đi mau, đi ăn cơm đi!”
Vẻ mặt Vạn Vũ Thần khúm núm: “Dạ…Dạ! Vậy, vậy em đi trước! Chị Trịnh Dĩnh, em sẽ nói với đầu bếp giữ một phần cơm cho chị…”
Trịnh Dĩnh đá hắn một cái: “Đừng nhiều lời nữa, đi nhanh lên! Đã bị rơi manh giáp rồi còn giả bộ khôn khéo làm gì! Đi đi!”
Biểu cảm Vạn Vũ Thần thay đổi trong nháy mắt, từ “Ngoan ngoãn” đến “Bị lộ rồi còn cần giả bộ nữa hay không đây”, sau đó lại đến “Không được, người đại diện của cô ấy vẫn còn đây nên vẫn phải giả tiếp” cuối cùng lại trở về vẻ “Ngoan ngoãn hiền lành”.
Vẻ mặt Vạn Vũ Thần đầy khôn khéo, cậu giậm chân một cái: “Vậy cũng được!” Sau đó liền quay đầu đi mất. Trịnh Dĩnh nhìn bóng lưng cậu ta, tự đáy lòng cảm thấy thằng nhóc này có khi bị nhân cách phân liệt.
Sau khi Dư Hữu Nghị đợi Trịnh Dĩnh quét xong sạch sẽ, anh ta liền kéo cô chạy đến khu vực ăn cơm.
Dọc đường đi, anh ta còn trách mắng Trịnh Dĩnh chỉ vì yêu cái đẹp mà không sao tỉnh ngộ: “Cô để tôi bớt lo lắng với đi? Có được không vậy? Chẳng phải cô đã đồng ý với tôi không ăn quà vặt ở đoàn phim nữa à, không bổ gạch, không đạp gỗ nữa rồi cơ mà? Cô muốn tôi tức chết có phải không? Bây giờ gạch cũng bị cô bổ rồi, tấm ván cũng bị cô đá rồi, có phải lát nữa cô lại ăn đồ ăn vặt không hả? Trịnh Dĩnh kia có phải xem lời tôi nói toàn là rắm phải không?”
Bỗng nhiên anh ta như nhớ ra chuyện gì, chợt dừng bước lại hỏi: “Chờ đã! Giữa trưa cô không vội đi ăn cơm mà tới đây bổ gạch, cô không đói bụng à? Trịnh Dĩnh cô thành thật cho tôi, có phải cô lại giấu đồ ăn vặt nữa không?”
Trịnh Dĩnh điên cuồng lắc đầu: “Anh Hữu Nghị! Em thề với ánh đèn! Em không giấu mà!”
Vẻ mặt Dư Hữu Nghị tràn ngập vẻ hoài nghi, ánh mắt như con dao nhỏ liếc đi liếc lại gương mặt Trịnh Dĩnh: “Trịnh Dĩnh tôi nói cho cô biết, nếu để tôi phát hiện cô ăn vụng quà vặt, tôi sẽ gϊếŧ chết cô!”
Trịnh Dĩnh bị dọa đến cả người run rẩy, suýt chút nữa tay sờ sang túi quần.
Ánh mặt trời giữa trưa chiếu lên hai người nọ, bóng họ in lên nền đất thành ngắn cũn.
Cách đó không xa Vạn Vũ Thần đang tức giận chửi thầm, cửa sổ tầng hai chợt kẽo kẹt một tiếng bị đẩy ra.
Trước cửa sổ là bóng dáng cao lớn của Thẩm Nhất Phàm.
Anh nhìn hai bóng dáng dưới tầng càng lúc càng đi xa, khóe miệng hơi cong nhẹ.
Vẻ mặt biến hóa của anh khiến trợ lý bị dọa cho một phen.
“Cậu, cậu chủ à, cậu…đang cười sao?” Trợ lý có phần không thể nào tin nổi.
Thẩm Nhất Phàm gật gật đầu.
“Cậu không thấy đoàn làm phim này rất thú vị hay sao?”
Trợ lý nghĩ nghĩ câu nói mà mình vừa nghe thấy, vô thức cũng nở một nụ cười: “Đúng vậy!” Đoàn làm phim này chẳng có ai là bình thường hết cả, quả là hiếm thấy.
“Tôi quyết định sau này mỗi khi rảnh rỗi sẽ qua đây xem thử.” Thẩm Nhất Phàm lại bổ sung thêm câu tiếp.
Thiếu chút nữa trợ lí thì quỳ luôn lạy xuống: “Cậu chủ ơi, việc này…… Không tốt lắm đâu…… Nếu trong nhà biết ngài như vậy……”
“Vậy thì đừng để cho họ biết.” Thẩm Nhất Phàm cắt ngang lời cậu ta.
Sau đó anh nghiêng đầu ngẫm nghĩ rồi đột nhiên hỏi lại trợ lý mình: “Có mua được khoai lang tự làm không?”
Trợ lý lập tức đưa cho anh bốn năm cái gói to, bên trong chứa rất nhiều miếng khoai lang tự làm.
Thẩm Nhất Phàm xé từng gói một rồi thử lại, cuối cùng vẫn nhíu mày lắc đầu.
“Không phải vị mà cô ấy đưa cho tôi, cậu mua không đúng rồi.”
Trợ lý cầm theo mấy túi khoai lang đứng một bên nghe cậu chủ phê bình, nghe đến mức muốn khóc.
Trịnh Dĩnh kia đúng là đồ đáng ghét, con quỷ nhỏ hư hỏng đó, không có việc gì làm hay sao mà lại dạy cậu chủ nhà bọn họ ăn quà vặt kia chứ tot.
★★★★★
Mang theo hộp cơm đã lạnh ngồi xuống băng ghế dài, Trịnh Dĩnh hỏi Dư Hữu Nghị có phải anh tới đây để tranh cơm với cô không.
Vẻ mặt Dư Hữu Nghị vô cùng hiên ngang lẫm liệt: “Con mẹ nó, tôi mà thèm một miếng cơm của cô nữa à? Tôi đến để giám sát cô đấy! Cô xem xem, nếu tôi mà không đến thì không chừng cô lại làm ra cái chuyện xấu gì nữa đây!”
Trịnh Dĩnh không thèm để ý tới một chuỗi dài mấy câu nói phía sau, trong lòng thầm trả lời câu hỏi đầu tiên của Dư Hữu Nghị: Anh đúng là đồ tham miếng cơm của tôi mà.
Dư Hữu Nghị ăn cơm xong thì đặt đũa đi tìm đạo diễn nói chuyện phiếm.
Vạn Vũ Thần bỗng cầm hộp cơm tiến lại gần.
Cậu ta vẫn giữ dáng vẻ con thỏ trắng miệng lưỡi trơn tru, đến bên Trịnh Dĩnh, nói:
“Trịnh Dĩnh, thật không ngờ đấy, chị không chỉ có dáng người đẹp mà công phu còn cực tốt nữa kìa!”
Trịnh Dĩnh chẳng thèm để ý đến hắn, nhét cơm vào đầy miệng: “Tiếc là tính tình tôi lại không tốt lắm đâu!” Nuốt xong cơm, cô bỗng quay đầu lại vừa nhe răng cười vừa ăn cơm trả lời Vạn Vũ Thần: “Cả người tôi đang bực bội lắm này, thế mà không thể bẻ gãy tay chân người ta được, cho nên vẫn cực kì bức bối đấy!”
Vạn Vũ Thần sặc.
Cậu liên tục cố gắng tìm chủ đề để kéo dài câu chuyện, mong quan hệ của mình với Trịnh Dĩnh lại hòa hợp như trước, hòa hợp đến mức như thể cậu chưa từng mất manh giáp đó vậy. Trịnh Dĩnh cũng chẳng buồn quan tâm, cậu ta hỏi gì cô lại cười hi hi ha ha trả lời cái đó.
“Tại sao anh Hữu Nghị lại không cho chị bổ gạch chẻ ván như vậy chứ? Võ thuật của chị giỏi đến vậy, nếu là tôi thì tôi sẽ khoe khang khắp mọi nơi!” Dáng vẻ Vạn Vũ Thần vô cùng ngoan ngoãn, làm như kiểu dù cho có người nào dùng súng ép buộc thì cậu ta cũng không bao giờ nói ra lời thô tục.
Trịnh Dĩnh cười ha ha, câu được câu không nói với cậu: “Anh ta nói tôi bạo lực như vậy thì sẽ khiến người ta có ấn tượng không tốt, sau này sẽ khó mà nhận được mấy vai nữ chính nhu nhược yếu đuối.”
Vạn Vũ Thần kêu “Trời”, sau đó lại hỏi: “Vậy anh ấy không cho chị ăn quà vặt là vì sợ chị sẽ béo phải không?”
Trịnh Dĩnh quay đầu nhìn hắn, nheo mắt lắc đũa: “Thật là khờ! Sao lại vì nguyên nhân như thế được! Bà đây ăn bao nhiêu cũng không mập được đâu!”
Vạn Vũ Thần lại hỏi cô vậy rốt cuộc nguyên nhân đó là gì, Trịnh Dĩnh ngậm cơm ngửa đầu tự suy nghĩ mấy giây.
Đó là khi vào mấy ngày trong tháng sẽ sinh ra vài chuyện, cảnh tượng đổ máu dường như tái hiện ngay tại chỗ.
Mỗi một tháng cô đều không nhịn được đến siêu thị mua rất nhiều quà vặt, phần lớn tiền cô kiếm được đều trả nợ cho nhà mình nên thật ra chẳng có mấy tiền mua. Vì vậy cô vẫn hay mượn tài khoản của Dư Hữu Nghị để mua đồ. Lúc Dư Hữu Nghị trả tiền mỗi tháng, hóa đơn dài dằng dặc đặt hàng đồ ăn vặt khiến cho anh ta tức đến nỗi muốn hộc máu ba thùng.
“Trịnh Dĩnh cô là heo chuyển thế đấy à? Cô muốn ăn đến khi tôi tức chết mới vừa lòng đúng không? Cô tính thử xem, cô đã nợ tôi bao nhiêu tiền đồ ăn văt rồi hả? Công ty khác toàn là người quản lý hút máu nghệ sĩ, tại sao đến tôi lại biến thành bị cô hút máu lại thế này? Cô nói cho tôi xem, tất cả số tiền cô nợ tôi định khi nào mới trả, trả thế nào? Nói ngay! Nói rõ ràng cho tôi!” Mỗi tháng Dư Hữu Nghị đều bực bội đòi tiền nợ một phen.
Liên quan tới việc khi nào trả và trả thế nào, vấn đề này Trịnh Dĩnh từng nghiêm túc nghĩ rồi, chẳng qua kết quả của việc suy nghĩ là chính cô cũng không rõ khi nào mình trả được, dẫu sao mỗi tháng cô tiêu nhiều hơn thu…Ai đó còn nói sinh mạng chưa tận, đồ ăn vặt không dừng mà…
Cho nên cô đã đưa một quyết định can đảm: “Sau này nếu tôi phát đạt rồi sẽ trả lại cho anh! Còn nếu không phát đạt và không trả nổi thì cùng lắm thì tôi lấy thân báo đáp cho anh vậy!”
Kết quả Dư Hữu Nghị vừa nghe xong suýt chút nữa đã phun nước bọt hại chết cô: “Cô cút ngay cho tôi! Tôi chưa nói mình chê bai cô hả, cô còn làm ra cái vẻ thấy chết không sờn đó nữa! Cút ngay!”
—— Trịnh Dĩnh quyết định không nên kể sự thật đó cho Vạn Vũ Thần nghe.
“Thôi không nói nữa, dù sao sau này nếu tôi đến vay tiền cậu thì cậu cũng đừng cho tôi vay đấy nhé!”
Vạn Vũ Thần nghe cô trả lời xong mà vẻ mặt lờ mờ.
★★★★★
Ăn cơm xong, đạo diễn chỉ đạo phân cảnh của Trần Tinh và Cung Tĩnh trước.
Sau khi họ diễn xong, đạo diễn hỏi Trịnh Dĩnh: “Đã tìm được cảm giác chưa?”
Trịnh Dĩnh ăn cơm xong đang mệt mỏi rã rời, không muốn quay phim mà chỉ cần đi ngủ. Vì vậy cô trả lời đặc biệt khiêm tốn: “Đạo diễn à, tôi muốn suy nghĩ một chút, nếu nghĩ thêm lần nữa chắc sẽ diễn tốt hơn!”
Vì thế đạo diễn quyết định quay cảnh tiếp theo của Trần Tinh và Vạn Vũ Thần.
Vạn Vũ Thần và Trần Tinh đi đến hậu trường quay phim. Trịnh Dĩnh ngồi trên ghế xếp nhỏ bên ngoài sân ngủ gà ngủ gật. Dư Hữu Nghị đứng bên cạnh đạo diễn nhìn thấy cái đức hạnh heo chết đến nơi mà còn không sợ nước sôi của cô, anh rất muốn cởi thắt lưng quần quất chết người kia ngay tại chỗ.
Lúc Trịnh Dĩnh sắp đi vào giấc ngủ, bỗng có người chọc cho cô tỉnh lại.
Cô vô cùng khó chịu, quyết định phải bẻ gãy ngón tay người chọc mình mới được.
Lúc quay đầu thấy rõ được người kia, cô quyết định tăng hành động bẻ gãy ngón tay lên cao hơn một bậc —— cô muốn đập nát đầu người này!
“Cung Tĩnh, anh chán sống rồi có đúng không? Anh chọc tôi làm cái gì hả?”
Cung Tĩnh ngồi xổm bên cạnh Trịnh Dĩnh, trưng ra gương mặt đẹp đẽ của tiểu thịt tươi, ánh mắt lóe lên: “Anh dạy em cảnh diễn buổi sáng nhé! Em học nhanh chút thì sẽ không bị đạo diễn mắng đâu…”
Trịnh Dĩnh định đứng lên. Cô muốn đá cho Cung Tĩnh một cái, quát to thêm một tiếng “Đại gia nhà anh! Cút ngay!”
Nhưng khi cô vừa đứng lên, vừa định nhấc chân thì phần đùi của mình như bị người nào kia đè xuống.
Suýt chút nữa thì bắp thịt đã bị chuột rút rồi.
Thật là bực bội mà! Cô quyết định sẽ đánh chết cái tên ấn người cô xuống cho hả giận!
Lúc quay đầu lại, hóa ra người ấn cô ngồi xuống lại là Dư Hữu Nghị. Lập tức cô chẳng dám làm gì.
Dư Hữu Nghị nhìn người còn đang ngồi xổm bên ghế nhỏ – Cung Tĩnh, rồi thấp giọng nói: “Đứng lên đi!”
Cung Tĩnh chần chừ một chút, dè đặt đứng lên: “Anh Hữu Nghị…”
“Tôi họ Dư.” Giọng nói Dư Hữu Nghị nhàn nhạt xa cách.
“Anh Dư…Em muốn…”
Dư Hữu Nghị mất kiên nhẫn ngắt lời Cung Tĩnh: “Cung Tĩnh à, bạn gái bây giờ của cậu là Trần Tinh, cậu và Trịnh Dĩnh đã không còn quan hệ gì nữa rồi, sau này đừng tìm đến cô ấy nữa được không? Cậu cứ như vậy thì sẽ bị báo chí viết lời không hay đấy, đối với cậu hay cô ấy đều cực kì không tốt, cậu thấy có đúng không?”
Cung Tĩnh cúi đầu đáp “Vâng”, sau đó anh cắn chặt môi dưới, làm như khó chịu lắm nhưng vẫn kiên cường chịu đựng thôi.
Trịnh Dĩnh muốn tát hắn một cái. Bày ra cái vẻ kia để người ta đồng cảm hắn đấy à, mà cô lại là người dễ mềm lòng nữa chứ.
Dư Hữu Nghị kéo cô qua một bên, ở nơi Cung Tĩnh không nghe thấy được gì, dặn dò cô ngắn gọn mà hùng hồn: “Sau này cách xa cái bao pháo kia cho tôi!”
Trịnh Dĩnh ngoan ngoãn gật đầu: “Ờ.”
Cô vừa gật đầu đã nghe thấy đạo diễn bực bội hét to “Cắt”
Trịnh Dĩnh ngẩng đầu nhìn về phía trường quay, thấy Trần Tinh đang lườm cô với đôi mắt có thể dìm chết người.
Đạo diễn xông lên hiện trường, tức giận đến phát điên.
“Có chuyện gì xảy ra với mọi người vậy hả? Một người hai người ba người bốn người sao tất cả đều ở trong tình trạng rối loạn hết thế này? Vũ Thần, biểu cảm của cậu vẫn luôn rất tốt mà sao đến cảnh này lại diễn kém như vậy? Trần Tinh, tôi muốn cô khóc với vẻ mỏng manh yếu đuối chứ không phải với gương mặt đầy vẻ thù hận như vậy, hiểu chưa?”
Vạn Vũ Thần liên tục nói xin lỗi, ngoan ngoãn khiến người khác không đành lòng trách phạt. Nhưng Trịnh Dĩnh biết, bây giờ trong lòng thằng nhóc này chắc chắn đang mắng đạo diễn trăm nghìn lần.
Trần Tinh xin đạo diễn cho cô ta diễn lại thêm một lần nữa.
Đạo diễn trở về phía sau máy giám sát, hô một tiếng “diễn.”
Trịnh Dĩnh đầy hào hứng nhìn chằm chằm hai người đang diễn kia, muốn nhìn xem thử bọn họ diễn cái gì, tại sao lại khiến đạo diễn tức giận đến vậy đây. Chủ yếu là cô muốn tìm được cảm giác đồng cảm “Chọc giận đạo diễn không phải mình tôi đâu” mà thôi.
Kết quả sau khi xem xong một hồi cô không nhịn được muốn chửi tục.
Cảnh diễn này là sau khi nữ phụ đã quyến rũ nam phụ thành công, nội dung chính là sau khi nam phụ bị nữ phụ quyến rũ, định đến với nữ phụ, vì thế nói chia tay với nữ chính, nữ chính bèn khóc bù lu bù loa cầu xin nam phụ đừng đi.
Trên trường quay, Trần Tinh khóc như mưa, Bạch Liên Hoa yếu đuối giữ cánh tay Vạn Vũ Thần không buông, vừa khóc vừa nói lời thoại “Anh đừng đi mà”.
Lúc này biểu cảm của cô ta vô cùng khớp với kịch bản, không hề mang vẻ mặt đầy thù hận nhưng đạo diễn lại tức giận hô “cắt”.
Vấn đề lại ở chỗ Vạn Vũ Thần.
Trần Tinh giữ cánh tay cậu khóc lóc nói đừng đi mà vẻ mặt hắn lại dữ tợn giống như bị đạp phải đuôi mèo.
Đạo diễn vọt tới bên cạnh hai bọn họ, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Vũ Thần, có chuyện gì với cậu rồi hay sao? Cậu diễn không đạt chút nào, tôi đã nói rồi, lúc này cậu phải diễn với vẻ dứt khoát chứ không phải là dữ tợn như vậy!”
Vạn Vũ Thần cúi đầu xin lỗi: “Đạo diễn, anh cho em nghỉ ngơi chút được không? Em nghỉ một chút, suy nghĩ một lát, rồi sẽ diễn lại lần nữa nhé!”
Đạo diễn đồng ý.
Vạn Vũ Thần cúi đầu đi về phía khu nghỉ. Cậu cúi thấp đầu, dáng vẻ không muốn để cho người khác biết mình đã đau lòng bao nhiêu.
“Khổ thân thằng bé, bị đạo diễn mắng thành như vậy, đúng là một đứa trẻ đáng thương!”
Lúc Trịnh Dĩnh nghe thợ trang điểm cảm thán như vậy suýt chụt nữa đã phì cả nước bọt.
Đau lòng cái nỗi gì chứ, chắc chắn bây giờ thằng nhóc kia đang cúi đầu ân cần thăm hỏi tổ tông đạo diễn không biết bao nhiêu lần kìa.
★★★★★
Nhân lúc đang nghỉ ngơi, Dư Hữu Nghị kéo đạo diễn đi ra ngoài hút thuốc.
Vạn Vũ Thần liền đi thẳng tới ngồi xuống bên cạnh Trịnh Dĩnh.
Cậu xoay người, góc độ chỉ có Trịnh Dĩnh mới nhìn thấy được mặt mình chứ người khác thì không.
“Trước kia cô biết Trần Tình không? Con mẹ nó có phải cô ta bị bệnh rồi không hả?”
Vẻ mặt ngụy trang ngoan ngoãn hàng năm bây giờ lại chuyển thành giận dữ, dáng vẻ muốn chửi bới người.
Trịnh Dĩnh nhìn cậu cười tủm tỉm: “Sao cậu không giả bộ nữa đi?”
Vạn Vũ Thần đáp lại: “Không cần. Cô đã phá manh giáp của tôi rồi thì giả bộ nữa làm gì! Làm thế nữa mệt chết tôi!”
Lúc thư ký đi ngang qua bọn họ, Trịnh Dĩnh nhắc nhở Vạn Vũ Thần. Vạn Vũ Thần liền quay đầu lại, trở mặt so với xuyên kịch “Biến sắc mặt” còn nhanh hơn nhiều, từ vẻ mặt giận dữ muốn mắng người biến thành vẻ ngây ngô ngoan ngoãn: “Chào chị thư ký!”
*Xuyên kịch (kịch hát Tứ Xuyên, lưu hành ở tỉnh Tứ Xuyên và một số vùng ở Quý Châu, Vân Nam, Trung Quốc).
Chị gái thư ký vỗ vỗ đầu hắn: “Ngoan lắm!”
Thư ký vừa đi, Vạn Vũ Thần quay đầu lại, trong nháy mắt từ ngây ngô lại biến thành dữ tợn. Trịnh Dĩnh nhìn cậu diễn xuất tự nhiên mà bội phục trong lòng
Vạn Vũ Thần như cái súng máy mật độ cao mắng chửi cô ả Trần Tinh: “Cô ta có bị bệnh không thế? Người như cô ta mà lại được diễn vai nữ chính yếu đuối sao? Hai tay cô ta như hai cái kẹp càng cua ý, cánh tay ông đây sắp bị cô ta kẹp đứt rồi! Cô nói xem cô ta bóp tay tôi như vậy thì sao mặt tôi không dữ tợn được đây! Chắc chắn cô ta cố ý làm thế với tôi, cô ta sợ tôi diễn tốt quá sẽ lấn át bạn trai cô ta!”
Vạn Vũ Thần vén tay áo lên cho Trịnh Dĩnh nhìn. Trên cánh tay hắn đã xanh tím một mảng lớn.
Trịnh Dĩnh ngao ngán.
“Cậu yếu đuối quá mà!” Trịnh Dĩnh vỗ vai Vạn Vũ Thần, suy nghĩ một chút rồi hạ thấp giọng, “Như vậy đi, tôi sẽ dạy cho cậu một chiêu, đợi đến lúc nữa diễn, nếu cô ta còn bóp tay cậu thì cậu chỉ cần để tay sau lưng rồi tách tay cô ta ra, bẻ từng ngón tay một, phải bẻ làm sao cho thật khéo để đạo diễn không hô dừng, phải khiến cho cô ta đau đến mức buông tay ngay lập tức. Sau đó cậu hãy bóp cánh tay cô ta, nếu cô ta còn sức bắt lại cậu, chờ cậu diễn xong tôi sẽ xử cô ta ngay tại chỗ!”
Vạn Vũ Thần nghe xong hai mắt sáng hẳn lên.
Lúc đạo diễn gọi cậu ra diễn cảnh, cậu làm giống như khi Trịnh Dĩnh vừa chỉ mình lúc nãy. Lần này đến phiên gương mặt Trần Tinh vặn vẹo dữ tợn, nhất là lúc bẻ ngón tay, Trịnh Dĩnh ngồi tại chỗ cũng cảm thấy đau thay Trần Tinh. Cô nghĩ chắc hẳn Vạn Vũ Thần đã bị siết đau lắm, bằng không cũng không thể trút giận như thế này.
Đạo diễn vui vẻ hô “cắt”, tuyên bố cảnh diễn này đã xong. Trần Tinh nêu ý kiến, nói mình mới vừa diễn không đạt lắm, muốn diễn lại lần nữa. Nhưng đạo diễn nói không cần, “Lần quay trước Vũ Thần diễn không đạt, nhưng cô lại diễn đạt nên sẽ ghép lại, không có vấn đề gì đâu.”
Vạn Vũ Thần khiêm tốn cúi đầu nói với Trần Tinh “Tiền bối vất vả rồi” sau đó vô cùng phấn khởi chạy đến bên Trịnh Dĩnh.
Nhìn qua bóng dáng Vạn Vũ Thần đang chạy nhanh đến đây, Trịnh Dĩnh thấy Trần Tinh cũng trừng mắt nhìn mình, hơn nữa cô ta còn trợn mắt nhìn với vẻ đầy thù hận đến nỗi tay cũng nắm thành quyền.
Trịnh Dĩnh run lên, cảm thấy sau lưng mình lạnh toát. Không biết trong bụng cô ta lại đang nung nấu ý nghĩ xấu gì đâu.
★★★★★
Ngay hôm đó, trước khi kết thúc cảnh cuối cùng, buổi sáng khi Trịnh Dĩnh và Vạn Vũ Thần đều không thể diễn tốt thì bây giờ ngược lại.
Sau khi bổ gạch và đánh tan manh giáp thì bây giờ giữa Trịnh Dĩnh và Vạn Vũ Thần đã trở nên vô cùng ăn ý. Dựa vào điểm ăn ý kỳ lạ này mà cảnh diễn đó, họ chỉ cần diễn hai lần đã xong, hơn nữa diễn xuất của Trịnh Dĩnh còn được đạo diễn ra sức khen ngợi.
Trịnh Dĩnh đang muốn kéo đạo diễn, dẫn dắt ông ta tiếp tục khen mình thêm vài câu để Dư Hữu Nghị nghe cho biết, ai ngờ sắc mặt đạo diễn lại đột nhiên thay đổi.
Đạo diễn bỗng trở nên cực kì cung kính và nhiệt tình, nhìn phía sau lưng Trịnh Dĩnh rồi cười tươi chào hỏi: “Ngài tới rồi! Ngài đến tìm tôi có chuyện gì sao?”