Nghe Nói Người Yêu Tôi Là Top Hoàn Hảo

Chương 5

Đỗ Bắc Thần tiện tay để điện thoại bên cạnh Nhạc Hi. Cậu nằm trên sofa cầm điện thoại rồi mở khóa bằng vân tay.

Đỗ Bắc Thần đã lưu dấu vân tay của Nhạc Hi vào các app thanh toán cũng như màn hình khóa. Hơn nữa từ trước đến nay hắn luôn để cho cậu tùy ý xem và quẹt thẻ của hắn một cách thoải. Chỉ cần người yêu muốn, Đỗ Bắc Thần đều sẽ chiều theo.

Nhạc Hi cũng rất tin tưởng Đỗ Bắc Thần. Cho nên cậu cũng không dùng điện thoại để xem lịch sử cuộc gọi hay tin nhắn mà chỉ dùng để chơi game.

Như hiện tại, Nhạc Hi cầm điện thoại của Đỗ Bắc Thần click mở game Anipop. Đừng hỏi tại sao cậu không dùng điện thoại của mình, bởi vì điện thoại của anh Thần luôn tích rất nhiều xu chơi game.

Đang chơi thì Hứa Ức cũng bưng đồ ăn ra. Nhạc Hi thoát trò chơi, đứng dậy đi lấy chén đũa, sau đó đến toilet cười hỏi: "Anh Thần, sao lâu quá vậy? Mau ra ăn cơm nè."

Cửa "két" một cái mở ra. Đỗ Bắc Thần vẻ mặt không thỏa mãn đi ra, vươn tay kéo Nhạc Hi ôm vào lòng, hung hăng nói: "Em đợi đó rồi sẽ biết tay anh."

"Lát nữa anh có hẹn với khách hông?" Nhạc Hi nháy mắt nhìn Đỗ Bắc Thần.

"Không có." Đỗ Bắc Thần trả lời.

"Vậy ăn cơm xong mình về nhà nhé." Nhạc Hi cười hỏi, cậu đưa tay vuốt ve eo hắn.

"Không được cười, còn cười nữa có tin anh ăn em ngay tại chỗ luôn không." Đỗ Bắc Thần bị cậu châm lửa khiến cả người nóng như lửa đốt. Mấy ngày hôm nay hắn có hơi bận mà Nhạc Hi cũng có nhiều việc phải làm nên cả hai đã mấy ngày rồi không làm chuyện đó. Hôm nay hiếm khi rảnh rỗi làm lòng hắn ngứa ngáy rạo rực.

"Mau đến đây ~ Để em nhìn xem anh Thần của em sẽ làm thế nào để ăn em ~" Nhạc Hi cười bảo.

Đỗ Bắc Thần bế Nhạc Hi lên đi qua toilet và phòng khách, dùng chân đá cửa phòng xăm rồi đi vào phòng nghỉ ở phía trong, bắt đầu nhanh chóng cởϊ qυầи áo.

Hứa Ức đang ngồi đợi hai người ăn cơm: "???????"

"Đỗ Bắc Thần, anh để cả bαo ©αo sυ và lọ bôi trơn trong phòng nghỉ mà không thấy kì à?" Nhạc Hi ngậm thuốc lá nhìn Đỗ Bắc Thần rồi dùng chân đạp lên bụng hắn.

Đỗ Bắc Thần nắm chân cậu: "Ai biểu em thích ở chỗ này trêu chọc anh."

"Đẹp hông?." Nhạc Hi quơ quơ chân hỏi.

"Đẹp." Đỗ Bắc Thần gật gật đầu. Toàn thân cậu từ trên xuống dưới đều đẹp.

"Kiếm cho em một bộ quần áo để thay đi." Lúc làm chuyện đó, cậu đã tháo tóc giả ra nên giờ cũng lười mặc hán phục lại.

"Em lựa đi." Đỗ Bắc Thần mở tủ bên cạnh ra.

Nhạc Hi chạy tới trước tủ, lấy một cái áo sơ mi mặc vào. Sau đó xoay người nhìn Đỗ Bắc Thần hỏi: "Anh thấy sao?"

Đỗ Bắc Thần nhìn cậu không chớp mắt, hắn theo bản năng nuốt nước miếng. Nhạc Hi mặc áo sơ mi trông có hơi rộng, vừa vặn che qua mông, lộ ra cặp chân thon dài trắng nõn. Dưới lớp áo sơ mi chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ nhìn rất sεメy.

Chắc hẳn đây là cảm giác khi người yêu mặc đồ của mình.

"Cục cưng, em đừng quyến rũ anh nữa được không?" Đỗ Bắc Thần duỗi tay ôm cậu.

"Ai quyến rũ anh chứ! Em đang chọn quần áo mà!" Nhạc Hi rất không phục, la lên: "Mau buông em ra."

Đỗ Bắc Thần buông cậu ra, nhìn cậu đi tới tủ quần áo thuận tay lấy một cái quần âu mặc vào, quần âu phối với sơ mi viền đen khiến hắn càng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Nhạc Hi cảm thấy đau đầu không thôi, bởi vì Đỗ Bắc Thần cao 1m87 đi thêm giày có thể cao đến 1m89 còn Nhạc Hi chỉ cao 1m72. Vì vậy, quần áo của Đỗ Bắc Thần có hơi lớn so với cậu.

Thật ra Nhạc Hi rất vừa lòng với chiều cao của mình vì dù sao cậu cũng thích đi giày cao gót. Bình thường cậu đi đôi giày 15cm sẽ cao gần bằng Đỗ Bắc Thần, đi trên đường cũng nổi bật giữa đám đông. Nhưng nếu cậu cao hơn bây giờ mà còn đi thêm giày cao gót nữa là sẽ cao hơn Đỗ Bắc Thần luôn. Ôi, cậu thật sự không dám nghĩ đến cảnh tượng đó.