*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tên chương: 吃醋 Chīcù ( Ăn giấm) là từ lóng ám chỉ sự ghen tuông
Đính chính: Vì đã lâu rồi mình mới edit tiếp bộ này nên hôm qua đã rà soát lại toàn bộ các chương truyện trước, sau đó phát hiện thấy lỗi sai về họ của Nhĩ Tình như sau:
"Trong phim Nhĩ Tình thuộc dòng họ Hỉ Tháp Lạp thị, một thị tộc mãn châu nhỏ, không có quá nhiều quyền lực. Nhưng theo sử sách ghi lại, chính thê của Phó Hằng là đệ nhất mỹ nhân Mãn Châu Qua Nhĩ Giai thị thuộc tộc Na Lạp thị, chứ không phải mang họ Hỉ Tháp Lạp thị.
Na Lạp thị vốn là 1 trong 8 gia tộc lớn nhất Mãn Thanh và bao gồm 4 thị tộc có chung nguồn gốc hiển hách như Cáp Đạt Na Lạp, Ô Lạp Na Lạp, Huy Phát Na Lạp và Diệp Hách Na Lạp. Có thể kể đến vài cái tên tiêu biểu thuộc dòng tộc này như Nhân Thọ Thái hậu, Từ Hi Thái hậu... hoặc ở ngay trong Diên Hi công lược là nhân vật Kế Hoàng hậu - Nhàn Quý phi xuất thân từ Ô Lạp Na Lạp thị." (Theo báo Saostar)
Mình đã kiểm tra lại bản raw thì tác giả đặt tên cho nhân vật Nhĩ Tình trong truyện này là Qua Nhĩ Giai Nhĩ Tình giống như nhân vật có thật trong lịch sử chứ không theo như trong phim. Vậy nên mình đã chỉnh sửa lại họ tên của nhân vật theo đúng bản gốc của tác giả rồi ạ. Rất xin lỗi và mong các bạn thông cảm ạ.
***
Phú Sát Phó Hằng không hiểu sao gần đây trong lòng như bị tâm ma quấy nhiễu, buồn bực ngồi trong thư phòng ở Thị vệ phủ cả ngày nay, cũng không định đến Trường Xuân Cung vấn an. Bởi lẽ hắn rất sợ sẽ gặp phải Nhĩ Tình, càng sợ Nhĩ Tình dùng thái độ xa cách kia để đối đãi với hắn.
Lúc này Hải Lan Sát ôm vật gì đó trong lòng, thần thần bí bí mà bước vào phòng, "Ai da, hảo huynh đệ của ta, sao lại làm con mèo nhỏ trốn trong ổ suốt thế này? Sắp hết một ngày rồi đó." Y mặt dày mày dạn mà tiến tới đặt mông ngồi xuống bên cạnh Phó Hằng, khắp mặt đều là vẻ vui sướиɠ không che giấu được.
Thấy Phó Hằng không để ý tới mình, y lại nhích tới gần thêm chút nữa, vỗ vỗ lên l*иg ngực căng chặt cơ bắp kia của hắn. Phó Hằng nhìn y một cái, không thể hiểu nổi mà xoay người sang chỗ khác, tiếp tục đọc binh thư trên tay.
Hải Lan Sát nóng nảy, kéo vạt áo mình ra, từ trong l*иg ngực móc ra một bao giấy dầu, quơ quơ mấy cái dưới mũi Phó Hằng, thì ra một bọc bò kho, "Thế nào, thơm không thơm không? Làm miếng không?"
Phó Hằng đẩy bàn tay dính đầy dầu mỡ của y ra, "Ta không ăn, nếu muốn thì tự ngươi ăn đi."
Hải Lan Sát cũng thấy tức, cũng lười để ý tới hắn, "Ngươi không ăn thì để mình ta ăn! Nhìn ngươi xem, ù lì có khác gì cái hũ nút không. Cả ngày chỉ biết xem đi xem lại mấy mớ binh thư bỏ đi này, ngu xuẩn!" Nói xong liền nhéo một khối thịt bò bỏ vô miệng, nhai chóp cha chóp chép đến là khoa trương.
Trong lòng Phó Hằng đã đang chất đầy tâm sự, giờ lại thêm Hải Lan Sát làm trò ở bên cạnh, càng không tĩnh tâm được nữa, đành phải ném binh thư sang một bên, nhìn Hải Lan Sát, muốn nói rồi lại thôi.
"Như nào đây, bây giờ lại muốn ăn rồi chứ gì?" Hải Lan Sát nhéo tiếp một khối thịt nhét vào miệng.
Phó Hằng mấp máy môi dưới, lắc đầu nói, "Hải Lan Sát, ta hỏi ngươi... Trong binh thư đều viết rất nhiều biện pháp để tấn công địch nhân, vượt qua hiểm trở,"
Hải Lan Sát thấy Phó Hằng mặt đầy rối rắm, bèn bỏ thịt bò trong tay xuống, cẩn thận lắng nghe
"... Nhưng nếu có người, khi đối mặt với ngươi nàng luôn bày ra một bộ dáng nho nhã, lễ độ, không hề để lộ ra một chút sơ sẩy nào," trong đầu Phó Hằng không nhịn được lại nghĩ tới khuôn mặt nhỏ nhắn lãnh đạm của Nhĩ Tình, tâm tình bỗng chốc dâng lên một nỗi buồn bực khó hiểu, "Đối xử với kiểu người như thế, ta... nên làm như thế này đây."
Hải Lan Sát nhìn dáng vẻ mang theo tâm sự nặng nề của Phó Hằng, y xoa xoa ngón tay dính dầu mỡ. Từ nhỏ đến lớn y cũng chưa từng thấy qua bộ dạng này của Phó Hằng, cảm thấy hứng thú vô cùng, "Người kia mà ngươi nói, ngươi thấy chán ghét người ta hay là, thấy thích người ta vậy?" Y nhếch mép cười đầy xấu xa hỏi huynh đệ tốt của mình.
"Ừm..." Phó Hằng cúi đầu trầm ngâm, "Không chán ghét."
Hải Lan Sát nhìn bộ dáng mất hồn mất vía này của hắn, tay vỗ cái đốp lên đùi. Vị hảo huynh đệ này của y cái gì cũng tốt, chỉ riêng chuyện tình cảm vẫn luôn lãnh đạm này, hiện tại cư nhiên đã thông suốt rồi sao?
Tổ tông ơi, ngài không gạt ta chứ? Thật đúng là cây vạn tuế ngàn năm cũng đến lúc nở hoa mà! Chỉ là, trên thế gian này ấy vậy mà lại tồn tại một nữ nhân có thể tâm tư bất động trước Phó Hằng sao, y thấy có chút không tin nổi.
Hải Lan Sát một tay khoác lấy vai Phó Hằng, thần bí hề hề mà nói, "Huynh đệ, loại người này ấy mà, cũng giống như khối thịt bò này ấy," tay phải hắn nhéo nhéo lại phụ họa, "Đứng từ xa đã có thể ngửi thấy hương thơm tỏa ra bốn phía, mê người đến nỗi chỉ cần nhìn thôi cũng đã thấy no rồi(*). Nhưng mà người ta đứng ở tít bên kia, cũng chẳng chủ động trêu chọc ngươi, còn ngươi lại đứng tận bên này, cái gì cũng chỉ có thể nghe, chỉ có thể ngắm mà không sờ được đến. Thèm đến ngứa ngáy tâm can, nhưng lại chẳng có cách nào giành được nó cả."
(*) Bản gốc là "tú sắc khả xan" ý chỉ một người có tư sắc mỹ lệ mê người, sắc đẹp thay được cho cơm. Mình dịch sát nghĩa là nhìn thôi cũng thấy no rồi để phù hợp với cách tả bò kho của anh Hải =)))
Nực cười như thế mà lại thực sự chuẩn xác, Phó Hằng nghe y ba hoa xong, gật đầu liên tục.
"Đúng đúng, vậy ta nên làm cái gì bây giờ."
"Làm gì bây giờ á?" Hải Lan Sát hừ một tiếng, chỉ hận rèn sắt không thành thép, nhân cơ hội này đem thịt bò trong tay nhét vào miệng hắn, "Xông lên, ăn sạch nàng đi chứ sao nữa!"
Phó Hằng nhai nhai miếng thịt bò trong miệng, gật gật đầu đầy suy tư.
Sau đó lại thấy Hải Lan Sát nói tiếp, "Mà nếu như vẫn chưa lấy đủ dũng khí, thì vậy còn một chiêu nữa..."
"Chiêu gì?" Phó Hằng truy hỏi.
Hải Lan Sát cười cười, vẻ mặt xấu xa, từ dưới nệm của Phó Hằng mò ra một vò rượu nhỏ, "Uống chút rượu là xong!"
"Giỏi lắm Hải Lan Sát, ngươi vậy mà cũng dám giấu rượu trong phòng ta." Phú Sát Phó Hằng đến đây mới phản ứng lại, khẽ đẩy y một cái rồi mắng.
Hải Lan Sát lại hô biến ra hai cái chén nhỏ nữa, rồi dùng khuỷu tay huých nhẹ vào đầu vai Phó Hằng, vẻ mặt lấy lòng, "Uống chút thôi, chỉ một chút thôi."
***
Phó Hằng bị Hải Lan Sát ép uống vài chén, trong người cũng thấy ấm dần lên. Đến lúc đi tuần đêm, ngẫm lại nhưng lời Hải Lan Sát nói, cũng cảm thấy không phải là không có đạo lý. Đôi chân không chịu nghe theo khống chế của đại não, cứ thế mà rảo bước về phía Thiên Điện phụ cận Trường Xuân Cung, ý muốn thử vận may.
Mấy ngày này, Nhĩ Tình một mình sửa sang lại vườn hoa của Thiên Điện, ấy vậy mà lại có chút say mê. Nàng cảm thấy bản thân cứ ngốc ở chỗ này cũng tốt, ngược lại càng dễ dàng tĩnh tâm. Vậy nên dạo gần đây nàng thường xuyên bận bịu ở tiểu viện bên trong Thiên Điện từ chạng vạng cho đến khi tối trời.
Thời tiết đã mang theo chút hơi lạnh, Nhĩ Tình còn lấy riêng một cái bếp lò từ trong cung ra đây, vừa tận dụng xử lý một ít lá rụng đã úa khô, vừa thuận tiện đun ít nước ấm.
Hôm nay nàng đã tính toán cẩn thận, đun đầy một bồn nước ấm, định đem đầu tóc gột rửa sạch sẽ.
Mái tóc đối với nữ nhân tộc Mãn Châu chính là bảo bối. Từ nhỏ cho tới trưởng thành, trừ bỏ lúc đuôi tóc khô xơ cần tỉa bớt, còn đâu tuyệt đối không bao giờ được cắt bớt, luôn luôn phải bảo dưỡng thật tỉ mỉ.
Cũng may hôm nay cũng không quá lạnh, nàng nhanh nhẹn gỡ bỏ kỳ đầu(*). Những sợi tóc đen nhánh rũ xuống như thác nước, trơn bóng mềm mượt như dải lụa tơ tằm, lại bồng bềnh như áng mây dập dềnh nơi cuối chân trời.
(*) Kỳ đầu là phần tóc được vấn lên của nữ nhân Mãn Thanh, phân ra nhiều kiểu dựa trên địa vị, thân phận và giai cấp.
Hình minh họa kỳ đầu của Nhĩ Tình khi vẫn là cung nữ đây.
Nhĩ Tình cong eo, múc nước thấm ướt tóc, lại đổ ra nửa muỗng dầu thơm, tinh tế xoa nắn. Tóc nàng vừa dày lại dài, thấm nước vào thì khá nặng, đành phải vén sang một bên, nhân tiện chà rửa cần cổ, lộ ra phần da thịt trơn bóng như ngó sen phía sau cổ, dưới ánh trăng sáng lại càng thêm trắng nõn.
Ngoài tiểu viện có tiếng người đi tới, đúng lúc trông thấy bộ dáng có chút quá sức của nàng, bỗng cười khẽ thành tiếng.
Người tiến lại gần, thì ra là hắn, Viên Xuân Vọng.
Mái tóc đẹp của Nhĩ Tình lúc này đã thấm đẫm nước, không nâng nổi đầu lên, chỉ có thể vừa cúi đầu vừa lạnh giọng đuổi hắn, "Đi ra ngoài cho ta!"
Viên Xuân Vọng cũng không đáp, chỉ càng cười thật sâu. Nhĩ Tình nghe xong chỉ cảm thấy tiếng cười này mang lại cảm giác tê tê dại dại, giống như một dòng nước suối lạnh lẽo chảy xuyên qua tai.
Thấy hắn không động đậy gì, Nhĩ Tình đang phải cong eo vừa thẹn lại vừa giận, bên tai đỏ rực một mảng đến tận phần da giấu đằng sau lớp y phục.
Thanh âm dễ nghe lại lần nữa vang lên, "Sao không gọi ta đến giúp ngươi?" Viên Xuân Vọng nhìn thấy điệu bộ quẫn bách của nàng, quang mang trong mắt mập mờ ẩn hiện giữa đêm đen, hắn cực lực gạt bỏ một mạt cảm xúc khó lý giải dưới đáy lòng mình qua một bên.
Mà giờ khắc này, bên ngoài tiểu viện, người nào đó đã chuẩn bị đem nắm tay của mình bóp nát cả rồi. Thân ảnh linh động trong chớp mắt, uể oải rời đi.
***
Ngày hôm sau, Phú Sát Phó Hằng theo lệ tới Trường Xuân Cung vấn an tỷ tỷ. Đối mặt với thanh âm ríu rít của Minh Ngọc cùng ánh mắt đưa tình của Ngụy Anh Lạc, thần sắc hắn lại vẫn lãnh đạm như cũ, so với bình thường còn phủ thêm một tầng sương mỏng, khiến người khác không nhìn ra tâm tình của hắn bây giờ.
Nhĩ Tình nhớ tới chuyện xảy ra ở con đường nhỏ trong cung mấy ngày trước, trong lòng chột dạ, chỉ cúi đầu đứng nép một bên, im lặng không lên tiếng. Phú Sát Phó Hằng vấn an xong cũng không muốn lưu lại lâu thêm. Trong nháy mắt khi đi ngang qua Nhĩ Tình, đai lưng hắn bỗng theo gió nhẹ phất lên. Nhĩ Tình dùng dư quang thoáng nhìn thân ảnh Phó Hằng lướt qua trước mắt, ánh mắt hắn thẳng tắp, chẳng hề dừng lại nơi đâu.
Nhĩ Tình trở lại trong điện tiếp tục hầu hạ. Phú Sát Hoàng Hậu lúc này đang nâng chén trà lên, ghé lại gần chóp mũi để thưởng hương trà, thấy Nhĩ Tình vén rèm tiến vào, biểu tình như thể đang suy tư điều gì đó.
Nàng lên tiếng trước, "Nhĩ Tình, vườn hoa trong Thiên Điện, sau này ngươi không cần phải xử lý nữa."
"Dạ?" Nhĩ Tình bị gọi lại, nghe Hoàng Hậu nương nương nói như vậy, trong lòng nàng nhịn không được có chút nghi hoặc.
Phú Sát Dung Âm đem chén trà đặt xuống bàn, nhẹ nhàng nở nụ cười, "Còn không phải do Phó Hằng sao. Sáng sớm đã chạy tới đây, nói với ta cái gì mà phong thủy của Thiên Điện không tốt, không nên động thổ."
Nâng tay khẽ che miệng, mang theo vẻ bất đắc dĩ lắc đầu, trêu ghẹo nói, "Bổn cung cũng không biết thân đệ đệ nhà mình từ bao giờ lại đi tin vào những chuyện quỷ thần này nữa đây."
Tác giả có lời muốn nói: Cơn ghen vẫn chưa kết thúc đâu, phía sau vẫn còn á.
28.7.2020