Nhân Vật Phản Diện Ngọt Ngào Chỉ Muốn Học

Chương 19-1: CHẠY BỘ

Xin lỗi các bạn vì sự chậm trễ này, mình sẽ cố hết sức để up đúng ngày hơn. Cảm ơn mọi người ủng hộ

______________

Vì để tăng cường thể chất của học sinh, cao trung Hoài Thành tạm thời hủy bỏ thể dục giữa giờ, tổ chức hoạt động chạy bộ mùa đông.

Hạ Tiểu Hàn đối với điều này cả người đầy bực tức, rốt cuộc gần đây cô ấy đang có thói quen là một phì trạch ( trạch nữ phát phì theo mình hiểu là nữ sinh cả ngày chỉ ở nhà không ra đường không hoạt động thể thao) *, cả ngày nghĩ làm một con sâu gạo nhàn nhã, thong thả, đối với mọi loại vận động đều lười liếc qua; thứ hai thể dục giữa giờ là thời cơ tuyệt hảo nhìn lén các tiểu soái ca nha, chỉ cần đảo mắt qua đảo mắt lại, trăm ngàn bộ dáng của các nam sinh đều thu hết vào đáy mắt, tiểu cô nương xem đến mức tâm muốn nở hoa. Còn chạy bộ thì....

Cô còn chưa có chạy đến một nửa là đã có thể mệt chết khϊếp, còn đâu tâm tư nào nhàn nhã đi xem diện mạo người khác. Huống chi sau khi hoạt động kịch liệt như vậy, sợ rằng khuôn mặt mỹ nhan xinh đẹp của người nào đó sẽ hoặc là đỏ bừng như vừa trát phấn, hoặc là trắng bệch giống như gần đất xa trời, thật sự khó mà nhìn được.

Tâm tình của Ôn Du cũng không khá hơn so với cô ấy là bao, vô luận ở thế giới nào, cô đều không phải là người có dây thần kinh vận động, bởi vậy hai người đương nhiên trở thành anh em cùng cảnh ngộ, bị cả lớp bỏ lại xa xa phía sau.

Cô thở hổn hển nói không nên lời, Hạ Tiểu Hàn muốn cô dời đi sự mệt mỏi này liền kể một câu chuyện cười: "Một con hươu đực càng chạy càng nhanh, rốt cuộc có một ngày, nó biến thành.... Hứa Sí?

Việc chuyển âm này đột ngột quá rồi, trước khi Ôn Du kịp hiểu cô muốn nói gì, một cơn gió lạnh rất nhanh và sảng khoái lướt qua cô, và sau đó một bóng đen bao phủ thẳng đứng trước mặt.

Hứa Sí hôm nay cư nhiên lại quy củ mặc quần áo đồng phục, áo khoác đen trắng không quá dày nên càng nhìn càng thẳng thắn, mạnh mẽ. Vóc dáng cao, với đôi chân dài và quần ngắn, để lộ đôi tất trắng ở mắt cá chân.

Ôn Du thấy anh liền nhớ tới câu chuyện chưa kể xong của Hạ Tiểu hàn kia, Hứa Sí thật rất giống một con hươu đực cao ngạo lại linh hoạt, hơn nữa anh cũng chạy cũng nhanh như bay.

Cô cười xì, nghiêng đầu hỏi anh: " Cậu như thế nào lại mặc đồng phục rồi?"

Đa số mọi người vì cuộc chạy bộ dài của trường học này lên được đến sườn núi liền mệt đến thở hổn hển, Hứa Sí như đứng trên mặt đất bằng phẳng, mặt không đổi sắc. Anh cố tình thả chậm bước đi cùng Ôn Du nhướng mày: " Như thế nào, rất khó nhìn?"

" Tuyệt đối không có." Cô nghĩ nghĩ khi nói chuyện nhẹ nhàng thở phì phò, " Chỉ à có chút mới lạ, tựa như ông già Noel đột nhiên mặc vào trang phục thời Đường vậy."

Hứa Sí vui vẻ, đây là cái sự so sánh cổ quái hiếm lạ gì vậy.

Hạ Tiểu Hàn rất nhanh bị hai người bọn họ làm cho ngọt rụng răng ( bản gốc là 酸掉了牙: chua rụng răng), cô tùy rằng ngốc nhưng cũng không phải là không có mắt nha, phi thường tự giác mà vỗ vỗ bả vai Ôn DU, dùng hơi thở mong manh nói: " Đồng chí, hành trình dài, tôi chỉ sợ không có biện pháp bồi cậu đi xuống. Bảo trọng!"

Sau đó cô liền ở trước mặt Hứa Sí hạ xuống ánh mắt bộ dạng " Trẻ nhỏ cũng dễ dạy" làm bộ đau bụng lặng lẽ chuồn nhanh vào đám đông.

" Cậu thể lực cũng quá kém" Anh có chút bất đắc dĩ mà cười ( vì không còn đối chọi gay gắt như đợt đầu nên xưng hô thay đổi chút nha) " Mấy cái bánh mì kia ăn hết chưa?"

" Đã sớm ăn hết nha! Tôi thích nhất là bánh mì bơ mứt trái cây, cắn lên thật mềm mại, chua chua ngọt ngọt, có thể làm cho cả người tâm tình đều tốt lên." Cô nhắc tới đồ ăn liền thực vui vẻ, trong lúc nhất thời đã quên hai chân mệt nhọc, " Chờ về sau có thời gian, tôi nhất định mời cậu một bữa thật to."

Ôn Du chạy rất chậm, bọn họ dần dần đều ở sau toàn bộ bạn học, cô tùy rằng thể lực không tốt, nhưng không có ý muốn chịu thua, cô tình nguyện chạy cả chặng mệt mỏi còn hơn là bỏ cuộc giữa chừng. Hứa Sí biết thể lực của Ôn Du khá yếu, cô không thừa sức để nói chuyện nên cậu cũng chẳng nói gì, chỉ yên lặng chạy cạnh cô, lâu lâu lại lẳng lặng liếc qua nhìn cô một cái.

Lúc này, tóc mái của Ôn Du bị gió thổi tới, lộ ra vầng trán trắng nõn. Gió và lạnh mùa đông khiến sắc mặt cô ấy tái nhợt, lộ ra một chút dịu dàng mà tôi có thể nhìn thấy, cổ họng Hứa Sí khẽ nhúc nhích, không nói nên lời.

Anh lặng lẽ liếc nhìn vài lần, không ngờ lại đυ.ng phải ánh mắt vô tình của Ôn Du nên vội vàng thu hồi ánh mắt, tim đập loạn nhịp.

" Cậu đừng có nhìn." Cô không có nghĩ nhiều nhẹ nhàng thở phì phò nói, " Hiện tại quá khó nhìn."

Bọn họ cứ như vậy chậm rì rì mà đuổi theo nhóm người xa xa, một vòng kết thúc cũng gần như thời gian một tiết học. Ôn Du dựa vào cây nghỉ ngơi một lát, gắng sức hướng anh cười cười: " Cảm ơn cậu đã bồi tôi. Sắp vào tiết rồi, mau về lớp đi."

Hứa Sí không nhúc nhích, nhìn xuống sàn gạch phản chiếu những bóng cây lốm đốm dưới chân, một lúc lâu sau, cuối cùng anh cũng ngước mắt lên, nghiêm nghị nói: "Tôi đã nghĩ kỹ rồi, câu trả lời cho câu hỏi đó ngày hôm qua. "

Ôn Du kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn về phía anh, phản ứng lại " câu hỏi" trong miệng anh hẳn là về sau muốn làm cái gì.

Trong nguyên tác, Hứa Sí ở cao trung trừ bỏ cùng nữ chính yêu đương chính là đánh nhau, bản chất chính là một chàng trai ngông cuồng nổi loạn, khó bảo, tiêu tiền như nước, hoàn toàn cùng học tập và sự nghiệp không có chút liên quan. Chờ tốt nghiệp xong, tác giả múa bút thành văn, khiến anh ta trở thành một vị tổng tài trẻ tuổi đầy hứa hẹn, tài hoa hơn người, thực sự không có chút logic nào.

" Tôi muốn trở một doanh nhân, không dựa vào sản nghiệp của gia tộc, còn muốn so với cha tôi thành công hơn." Đôi mắt u ám ảm đạm của thiếu niên như rơi xuống một chút lấp lánh, hồ nước nhẹ nhàng sáng lên, "Cuốn sổ ghi chép, tôi rất thích. Cảm ơn cậu!"

Tuy rằng không biết Hứa Sí vì cái gì sẽ chỉ trong một đêm tư tưởng liền chuyển biến lớn như vậy, nhưng vô luận như thế nào, chỉ cần nghe được tin anh nguyện ý học tập liền đủ để cho Ôn Du hưng phấn vào ngày – Vốn dĩ cô nghĩ sẽ là một cuộc đấu tranh gian khổ và lâu dài để dẫn dắt người chưa bao giờ đặt trọng tâm vào việc học, nhưng cô không ngờ anh lại có ý thức như vậy.

Nghĩ tới như vậy, Hứa Sí đúng thật là rất ngoan.

Vì thế cô cười gật gật đầu: " Vậy cậu cần phải cố lên."

Sau khi cùng Hứa Sí tạm biệt, Ôn Du liền ở thấy Hạ Tiểu Hàn đang đứng đợi cô ở cửa tòa nhà dạy học cùng nhau về lớp.

Cô ấy đang khoanh tay tranh cãi với một nam sinh, Hạ Tiểu Hàn quả thực là máy quay đĩa chuyển thế, miệng cô ấy nhanh đến mức phát ra một loạt từ như một viên đạn đại bác. Và chàng trai bên cạnh cô ấy bất động như núi, biểu tình đạm bạc chính là vị thanh mai trúc mã của cô ấy, Lục Ninh.

"Không được, cậu cần phải dạy bổ túc cho tôi, Tiểu Du nỗ lực như vậy, nếu về sau kiểm tra phân loại lớp xong chắc chắn đi vào lớp cấp tốc, tôi sẽ không còn được gặp lại cậu ấy nữa!"

Tuy rằng logic không có vấn đề gì, nhưng năm chữ " Sẽ không còn được gặp lại " nghe như nào có chút kỳ quái, làm Ôn Du nhịn không được rùng mình cái.

Lục Ninh hiển nhiên thấy cô, hơi nâng cằm lên hỏi thăm, Hạ Tiểu Hàn cũng bởi vậy quay đầu, ở tầm mắt đυ.ng tới Ôn Du sau đó chạy tới cho cô một cái ôm thật chặt, còn không quên một bên cọ cọ một bên oán trách: " Tiểu Du, gia hỏa này cư nhiên không cho mình học bổ túc! Khi còn nhỏ mình đối với cậu ta tốt như vậy, kẹo của mình hay búp bê Tây Dương đều đưa cho cậu ta hết, hiện tại gia hỏa này cư nhiên cứ như vậy báo đáp mình!"

Ai có thể nghĩ đến, hiện giờ thiếu niên lạnh lùng cấp mười này khi còn nhỏ lại cùng bạn học nữ chơi đùa lại còn chơi búp bê Tây Dương, Ôn Du biểu tình phức tạp nhìn anh ta, trong lòng muôn vàn suy nghĩ.

Lục Ninh là điển hình của kiểu nhân vật " Trong tim anh chỉ có mình em" có thể vì Hạ Tiểu Hàn móc tim móc phổi dâng tặng, mặt ngoài cũng sẽ không để lộ chút tình cảm nào. Điều này cũng dẫn tới trong nguyên tác đang yêu thầm yên lặng liền bị Hứa Sí cạy góc tường, một đứa con cưng của trời trở thành lốp xe dự phòng.

Hiện tại Hạ Tiểu Hàn muốn anh ta giúp học bổ tục, Lục Ninh nhất định sớm đã nở hoa trong lòng, lại vẫn là giả bộ một chút cũng không có hứng thú. Đường theo đuổi vợ sao mà mù mịt xa xôi, thiếu niên phải cố lên thôi, đừng có chạy xe phóng thẳng vào lò thiêu thế chứ.

" Muốn học bổ túc, một đưa tiền hai là cầu xin tôi, chọn một trong hai."

" Phi, Lục Ninh cút đi!"