Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Trở Thành Tiểu Tâm Can Của Ông Chủ

Chương 21

Trì Tự không biết Triệu Thụy Hoài tìm nước nóng từ đâu.

Chậu nước lẽ ra phải nóng nhưng trên đường mang vào đây đã nguội bớt.

Thế nhưng lúc Trì Tự ngâm hai chân, vẫn cảm thấy hơi nóng từ bàn chân truyền đến tận ngực, những mỏi mệt cả ngày dường như tan biến trong chốc lát.

Trì Tự thoải mái đến mức không nhịn được mà dùng chân nhịp nhịp trong nước làm bọt nước văng tung tóe.

Lúc anh ngẩng đầu định nói một tiếng cảm ơn với Triệu Thụy Hoài thì thấy hắn ngồi trên ghế đối diện, nghiêm mặt nhìn chằm chằm đôi giày anh cởi bên cạnh chậu nước.

Trì Tự vốn không dễ ra mồ hôi, hơn nữa hiện giờ thời tiết lại mát mẻ, chẳng sợ đi cả ngày, giày cũng không có mùi lạ gì. Có điều, anh không thể ngửi được cũng không thể cho là khứu giác nhạy bén như Triệu Thụy Hoài cũng không ngửi được. Trì Tự hơi xấu hổ, cúi người đặt giày lại cùng một chỗ rồi để chúng phía dưới ghế, “Đợi xíu nữa tôi sẽ mang ra ngoài…”

Triệu Thụy Hoài nói không cần, sau đó liền đứng dậy thay áo ngủ. Hắn vừa thay áo vừa nhịn không được mà nghĩ, Trì Tự sao lại trắng thế? Trắng nõn, như một mảnh ngọc bích hoàn hảo. Móng tay sao lại hồng hào thế kia? Hồng phấn trong suốt trông như màu cánh anh đào nhạt màu. Hôm nay hình như Trì Tự đã đi quá lâu, hai chân đều sưng lên, không biết nhéo một cái sẽ thế nào. Hẳn là mềm mại lắm.

Triệu Thụy Hoài thậm chí còn định đưa anh một chút kem dưỡng da tay.

Lúc Trì Tự đổ nước xong, Triệu Thụy Hoài đã lên giường. Giường gỗ giản dị này có hơi nhỏ với hắn, hai mắt cá chân đều lơ lửng trên không, nhưng hắn cũng không ý kiến gì, vẫn giãn tay chân ra, điệu bộ trông rất thích ý.

Trì Tự không thể ngủ như hắn, anh vô cùng khuyết thiếu cảm giác an toàn, nếu tay chân lơ lửng sẽ sinh cảm giác sợ hãi.

Sau khi rón rén thay xong áo ngủ, Trì Tự chui vào cái chăn bên cạnh Triệu Thụy Hoài.

Chăn của hai giường không lớn, chỉ vừa đủ có thể che lại cơ thể. Nếu co chân lại mới sẽ thừa ra một khoảng. Buổi tối trong phòng rất lạnh, Trì Tự nằm thẳng người trên giường, quấn chặt chăn lên cổ lúc này chăn mới ấm lên một chút.

Triệu Thụy Hoài có hơi thảm. Hắn cao nên chăn bị thiếu một đoạn. Đầu và chân bị lộ ra, nhưng dù ở đâu thì cơ thể hắn vẫn không thể ấm lên.

Hắn không sợ lạnh, nhưng lạnh thì khó vào giấc.

Một lúc sau, Trì Tự cảm giác người bên cạnh nghiêng người, hơi co lại, kế đó đầu gối hắn dán lên chân Trì Tự.

“Anh lạnh không?” cùng nằm trên một cái giường, Trì Tự không gọi hắn là ‘ngài’ hay Triệu tổng.

“Tôi dồn em hả?”

“Không có.” Trì Tự cũng nghiêng người, đối mặt với hắn. Tiếng hít thở dần rõ ràng, “Nếu anh lạnh thì nhét chân trong chăn tôi đi.”

Triệu Thụy Hoài nhàn nhạt nói: “Không cần”

Trì Tự không nói nữa, nhắm mắt lại, hơi thở dần ổn định.

“Trì Tự”

Anh nghe thấy Triệu Thụy Hoài nhỏ giọng gọi mình, sau đó một bàn chân lạnh lẽo lén lút chui vào chăn mình, thấy anh không phản ứng lại, chân còn lại mới tiếp tục chui vào.

Trì Tự cười khẽ.

Cặp chân kia lập tức rụt về, Triệu Thụy Hoài thẹn quá hóa giận, “Em không ngủ!”

“Còn xíu nữa” Trì Tự vô tội nói “Chân anh lạnh quá, vừa đυ.ng vào tôi là tôi giật mình rồi.”

“Tôi đυ.ng em lúc nào?”

Thật ra cũng có đυ.ng một chút.

Trì Tự vùi mặt trong chăn, ồm ồm nói “Nhét chân vào đi, nếu bị cảm thật thì mai xuống núi sẽ khó khăn lắm.”

Có lẽ là sức hấp dẫn của ổ chăn quá lớn, lần này Triệu Thụy Hoài không từ chối lập tức nhét chân vào chăn, còn không chút khách sáo gác trên đùi Trì Tự, thoải mái, song cũng khá ngại. Hắn quyết định làm bầu không khí bớt xấu hổ, “Bốn giờ rạng sáng mai là phải rời giường, tôi đặt báo thức rồi.”

“Vâng” Trì Tự vô thức trả lời, hơi chồm người lên trên, chân anh và Triệu Thụy Hoài liền gần sát nhau, “Lạnh quá à.”

Triệu Thụy Hoài lập tức nín bặt, không nhúc nhích.

Theo ánh trăng mờ ảo, Trì Tự nhìn khuôn mặt hắn. Sống mũi cao, được thừa hưởng từ bố hắn là Triệu Xương Nguyên.

Trì Tự mãi suy nghĩ, nhẹ nhàng xoa xoa chân hắn, mang hơi ấm của mình chia cho hắn, “Vậy có ấm hơn chưa?”

Triệu Thụy Hoài chưa kịp trả lời, vô thức ừm một tiếng, thành thật mà tùy ý cọ cọ Trì Tự.

Cọ sát nóng lên, hai chân lạnh lẽo của Triệu Thụy Hoài một lúc liền ấm lên, thậm chí còn có cảm giác ươn ướt. Hắn nóng đổ mồ hôi nhưng vẫn không rút chân lại.

Như là ngủ rồi.

3h50 sáng, chuông báo thức từ điện thoại Triệu Thụy Hoài vang lên.

Hắn mở to mắt, nhanh chóng tắt báo thức.

Sau đó mới phát hiện, không chỉ có chân mình ở trong ổ chăn Trì Tự, mà cả cánh tay cũng không biết xấu hổ chui vào, ôm vai Trì Tự, bàn tay đặt trên lưng Trì Tự.

Hắn ôm chặt Trì Tự ngủ cả đêm.

Trì Tự rúc trong lòng hắn ngủ thật ngọt ngào, gò má trắng nõn thanh tú như phấn nộn, hàng mi dài nhợt nhạt rũ xuống. Bộ dáng không phòng bị vô cùng thuần khiết ấy, giống như một đứa trẻ không biết gì.

Triệu Thụy Hoài nhìn anh chằm chằm, ôm anh, trong lòng sinh ra loại cảm giác thỏa mãn khó lòng miêu tả. (Trời ơi, mê con người ta dữ á)

“Ưʍ..” Trì Tự mơ màng trở mình, dọa Triệu Thụy Hoài suýt tắt thở, cứng đờ như người gỗ, chỉ có tiếng tim đập kịch liệt như tiếng trống đánh trong một rạng sáng yên tĩnh.

May mà Trì Tự không tỉnh.

Triệu Thụy Hoài cẩn thận rút tay về, như vừa nhặt về được một mạng mà thở phào.

Ngủ không ngoan chút nào, chân còn rơi xuống giường.

Lúc Triệu Thụy Hoài gọi Trì Tự dậy, hắn đã rửa mặt xong, ăn mặc chỉnh tề, “Dậy đi.”

Trì Tự dụi dụi mắt, mơ màng nhìn hắn, “Mấy giờ rồi?”

“Bốn giờ hai mươi”

Còn chưa muộn.

Trì Tự tỉnh ngủ, định ngồi dậy nhưng thấy đùi mình vô cùng nhức, “Ui !”

“Sao vậy?”

Trì Tự biết nếu mình nói đau chân, hắn sẽ nhân cơ hội giáo huấn mình một trận, đơn giản là mấy câu như kiểu “làm gì mà ngày thường em không vận động”.

Nhưng anh vẫn nói “Hôm qua leo núi hơi mệt, châm đau.”

Triệu Thụy Hoài thật sự liền nói, một chữ cũng không sai, “Là ngày thường em không vận động, cuối tuần không có việc gì thì đến phòng tập thể dục rèn luyện đi, chỉ có tốt chứ không xấu đâu. Bây giờ em còn trẻ, đến hai năm nữa rồi xem.”

Trì Tự nói “Tôi không đến nổi phòng gym.”

“Em nói còn không xấu hổ hả?”

Trì Tự cố ngồi dậy, bộ dáng như muốn làm lại cuộc đời lắm, dè dặt nói, “Triệu tổng, ngày thường anh tập gym đều đến khu phụ cận chung cư Vân Cảnh kia hả?”

Triệu Thụy Hoài gật đầu, rất hào phóng nói, “Tôi là thành viên ở chỗ đó, em có thể cầm thẻ của tôi đến.”

“ừm.. Triệu tổng, lần sau anh đến có thể cho tôi theo không?”

Không biết Triệu Thụy Hoài nghĩ tới cái gì, vành tai hơi đỏ lên, “Ừm có có có thể, đến lúc đó, tôi sẽ gọi cho em.”

Lấy được đáp án vừa lòng, Trì Tự cười cong mắt.

Triệu Thụy Hoài nâng tay che môi họ nhẹ hai tiếng, “Em mau chuẩn bị đi, tôi đi lấy nước.”

Rất nhanh Trì Tự đã thay áo xong. Lúc này tuy cũng khá lạnh, nhưng không lạnh như tối hôm qua. Chờ anh rửa mặt xong, hai người có thể cùng đến tháp chuông ngắm mặt trời mọc.

Sắc trời tuy vẫn là tờ mờ sáng, nhưng các nhà sư đã sớm rời giường. Dọc theo đường đi gặp được nhiều nhà sư mặc quần áo màu trơn đơn giản. Bọn họ đi lại trong chùa, bận rộn nhưng vô tư, tựa như họ không phải người thuộc về thời đại này.

Trong chùa có hai loại chuông. Một loại gọi là chuông bán, treo ở góc Phật đường, dùng để triệu tập các nhà sư trong chùa hoặc để thông báo. Hai là chuông Phạn, chuông này treo trên tháp chuông của chùa đánh hai lần vào buổi sáng và tối, trước khi các nhà sư trong chùa giảng bài buổi sáng và trước khi tắt đèn vào buổi tối.

(*xem thêm tại Đây )

Lúc Trì Tự và Triệu Thụy Hoài đến tháp chuông, bình minh bắt đầu lên, làm phía chân trời và dãy núi nhiễm một mảnh màu đỏ chói lọi. Chuông Phạn giờ phút này cũng vang lên, thanh âm mộc mạc sâu xa, khiến người ta không khỏi rùng mình.

Trong dư âm tiếng chuông, Trì Tự nhịn không được quay đầu nhìn người bên cạnh.

Chỉ thấy Triệu Thụy Hoài giơ điện thoại đang chụp ảnh cho anh.

“Triệu tổng.”

Triệu Thụy Hoài khụ khụ hai tiếng, mặt không cảm xúc cất điện thoại, “Chuyện đó… tôi muốn treo ảnh trong đại sảnh công ty.”

Lời nói không rõ ràng.

Nhưng mà…

“Triệu tổng, anh bị cảm đúng không? Sao ho khan suốt thế?”

Triệu Thụy Hoài biểu tình ngơ ngác “Tôi ho khan suốt hả?”

Trì Tự đếm ngón tay “Sáng nay anh ho khan năm lần.”

Triệu Thụy Hoài hơi cong khóe môi, nhìn về phía mặt trời mọc ở đằng xa “Em nhớ rõ quá.”

Mặt Trì tự hơi nóng lên, anh cúi đầu nhìn mũi giày mình.

“Em biết vì sao chùa miếu phải đánh chuông không?”

“Không biết”

“Vì Lương Võ Đế từng thỉnh giáo cao tăng, hỏi hắn phàm nhân phải làm sao để thoát khỏi địa ngục thống khổ, cao tăng đó trả lời hắn, nỗi thống khổ ấy không thể biến mất ngay lập tức, nhưng nếu tiếng chuông vang lên thì nỗi khổ đó có thể tạm thời lắng xuống.”

Hắn nhỏ giọng, chậm rãi nói “Nhưng tôi cảm thấy, trông đợi vào tiếng chuông, trông đợi vào Phật, không bằng trông vào chính mình. Mặc cho cuộc đời có khổ thế nào, đường vẫn luôn ngọt. Trên thế giới này nhất định sẽ có thứ nào đó hoặc người nào đó, sẽ là vị ngọt của em.”

Trì Tự nhìn hắn chìm trong ánh nắng ban mai, nở nụ cười, “Triệu tổng.”

“Hả”

“Anh đối với tôi mà nói.. rất ngọt.”

Đường xuống núi vô cùng khó khăn, các nhân viên thay phiên nhau than vãn.

Chỉ có Trì Tự và Triệu Thụy Hoài vẫn luôn im lặng.

“Ôi trời, Triệu tổng với thư ký Trì ác liệt quá, đi như vậy mà vẫn không có việc gì.”

“Phục thật luôn! Ôi, tôi thấy mũi chân mình sắp chảy máu!!”

“Nhìn chân tôi đi! Như bật chế độ rung ấy.”

Họ than vãn một hồi thì cười ha hả.

Trì Tự không cười theo.

Anh nghĩ, rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào, Triệu Thụy Hoài trở thành viên đường trong lòng anh.

Trì Tự nghĩ không ra, chắc là trong một thời điểm nào đó mà bản thân anh cũng không ý thức được, khi mà anh còn mang lòng hận thù với Triệu Thụy Hoài.

Anh vô cùng may mắn khi trời cao cho bản thân mình một cơ hội.