Trì Tự thấp hơn Triệu Thụy Hoài một chút. Triệu Thụy Hoài dựa vai anh, phần eo khó tránh khỏi sẽ không đau. Ngủ tầm nửa tiếng đã mơ màng ngồi ngay ngắn lại, nhưng mắt vẫn chưa mở tay đã duỗi ra sau lưng lấy chai nước ép nho. Có thể do vừa tỉnh ngủ, ngón tay không có sức, vặn không được, bèn đưa cho Trì Tự.
Trì Tự thật sự rất muốn uống một ngụm, nhưng rồi cũng nhịn lâu như vậy. Rất nhanh anh đã vặn nắp ra rồi đưa lại cho hắn.
Triệu Thụy Hoài uống hai hớp rồi trả lại chỗ cũ, dựa đầu vào lưng ghế tiếp tục ngủ.
Cả quá trình đều không mở mắt.
Lúc này Trì Tự mới đứng dậy, lần nữa lấy một bình nước. Anh nhịn khát rất lâu rồi. Không rời miệng bình, liên tục ùng ục mà uống đến hơn nửa bình mới xem như giải khát.
Uống xong anh thuận tay đặt bình nước dưới chân.
Việc này làm Triệu Thụy Hoài thức dậy lần nữa, vươn tay lần xuống dưới rồi cầm lấy bình nước của anh.
Trì Tự muốn cản lại nhưng không kịp, anh đành trơ mắt nhìn Triệu Thụy Hoài đưa miệng bình lên môi, trơ mắt nhìn Triệu Thụy Hoài đặt bình nước sau lưng, trơ mắt nhìn Triệu Thụy Hoài mơ màng lấy bình nước của mình ra từ sau lưng.
Ông chủ chưa bao giờ dùng chung một cái ly với người khác, nói gì đến bình nước.
Cho nên, nhân lúc Triệu Thụy Hoài đang nhìn anh, Trì Tự tròn mắt, ấp úng nói, “Triệu tổng… cái bình kia…là của tôi.”
Anh cố ý giả bộ khó nói nên lời để Triệu Thụy Hoài vốn là ‘nạn nhân’ trở thành ‘hung thủ’. Thế này, cho dù trong lòng Triệu Thụy Hoài khó chịu cũng phải làm bộ bình tĩnh, “Ôi, tôi không để ý, cầm nhầm rồi.”
Phản ứng của hắn như những gì Trì Tự tính trước, nhưng không phải hoàn toàn giống, hơi khác một chút.
Tai Triệu Thụy Hoài đỏ lên, suýt nữa thì đỏ cả mặt.
Trì Tự đã quen quan sát sắc mặt Triệu Thụy Hoài mấy năm nay, phân tích từng hành động, cử chỉ của hắn, nhưng Triệu Thụy Hoài hai mươi tám tuổi so với Triệu Thụy Hoài ba mươi lăm tuổi nhìn như nhạy cảm hơn nhiều, việc này làm Trì Tự cảm thấy hơi khó hiểu và hoang mang.
Bây giờ là tức giận hay là thẹn thùng?
Trì Tự đoán, có lẽ là vế sau.
Lại qua một tiếng rưỡi, cuối cùng xe cũng tới khách sạn Nghênh Xuân.
Ngành du lịch trong nước hai năm gần đây phát triển nhanh chóng. Các danh lam thắng cảnh lớn nhỏ đều được hưởng trái ngọt. Núi Phong Linh tuy không phải là danh lam thắng cảnh nhưng trên đỉnh có một tòa nhà lát gạch xanh ngói xám, là một ngôi chùa cổ kính, yên tĩnh và trang nghiêm tên Đại Bi. Nhà sư trong chùa hầu hết đều hết lòng tu hành, không nhận quà, y bát* không rời thân, không khất thực, không nhờ vả. Trong chùa không có hòm công đức, dù dạy tam quy, ngũ giới sẽ không thu phí.
Trong đời đại này, Phật gia tu hành trên núi bị thương mại hóa, các nhà sư trở thành đại diện cho những người lương cao. Chùa Đại Bi trở thành ngôi chùa duy nhất ở Trung Quốc theo đuổi chủ nghĩa khổ hạnh, mỗi ngày có rất nhiều khách hành hương đến cầu thần bái phật. Tọa lạc khách sạn Nghênh Xuân ngay dưới chân núi Phong Linh, ban đầu chỉ là nơi ở của khách hành hương từ khắp nơi đến, nhưng ông chủ khách sạn này giỏi làm ăn, tự bỏ tiền túi trồng nhiều hoa và cây xanh trên núi Phong Lăng. Vì là nơi có nhiều hoa nên núi Phong Lăng quanh năm như chốn thần tiên, chẳng mấy chốc đã có nhiều du khách đến núi Phong Lăng để thưởng hoa.
Dù điều này có phần thiếu tôn trọng với ngôi chùa trên đỉnh núi, nhưng đối với thương nhân lợi ích mới là trên hết, họ không để ý đến việc này.
Mà khách sạn Đại Hòa thật sự xem trọng việc làm ăn ở núi Phong Linh, chủ động yêu cầu hợp tác với Nghênh Xuân, biến Nghênh Xuân thành khách sạn nghỉ dưỡng, sức chứa năm trăm người.
Ông chủ khách sạn là một người có vẻ thật thà, là một người đàn ông trung niên, dáng người có chút mập. Ông ta đi cùng một đám người, đứng ở cửa chính giơ biểu ngữ chào mừng Triệu Thụy Hoài, nhiệt tình đến mức Triệu Thụy Hoài không dám xuống xe.
Trên biểu ngữ viết “Chào mừng Triệu tổng đến khách sạn nghỉ dưỡng Nghênh Xuân tham quan chỉ đạo.”
Ngốc ghê.
Ngốc đến mức làm người ta bất giác buông bỏ đề phòng với ông ta, ngốc đến mức Triệu Thụy Hoài không thể từ chối sự nhiệt tình của ông ta. Vừa chào hỏi khách sáo xong, bọn họ được đưa đến dãy phòng tốt nhất.
Trì Tự không khỏi cảm thán, khó trách người ta có thể dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng.
“Trước tiên mọi người về phòng mình nghỉ ngơi, hai giờ đúng tập trung ở đại sảnh. Giờ thì hai người một nhóm, tới chỗ tôi lấy thẻ phòng.” Tống Đại Minh Bạch rất giỏi trong việc tổ chức các hoạt động nội bộ của công ty, có ả, Trì Tự cũng mừng vì được an nhàn.
Giúp các nhân viên nhận thẻ phòng của từng người xong, Tống Đại Minh Bạch cười ha hả đưa cho anh tấm thẻ phòng giường lớn, “Thư ký Trì, vẫn nên chiếu cố anh nhỉ? Cho anh phòng đơn.”
Thật sự là trả phí giống nhau, nhưng là hai người một phòng, Tống Đại Minh Bạch lại ưu tiên anh, “Cảm ơn.”
Trì Tự duỗi tay lấy, Tống Đại Minh Bạch đột nhiên rụt tay về, “Cho tôi xem tóc anh đi.”
Trì Tự không chút do dự gỡ mũ mình xuống, “Được chưa?”
“Ôi, sao anh không cắt hẳn một tấc* luôn. Khỏi nói, rất là đẹp á, có vẻ anh trẻ hẳn ra đó.” Tống Giai Từ thầm thêm trong lòng một câu, ‘rất xứng đôi với em họ tôi …’
(1 tấc=10cm)
“Thẻ phòng.”
“Đây đây. Đúng rồi, buổi chiều sắp xếp lên núi ngắm hoa, anh giúp tôi với em họ tôi chụp vài tấm ảnh được không?”
Ý đồ tác hợp quá rõ ràng, Trì Tự muốn giả ngu cũng không được, “Tôi đối với em họ cô thật sự không có ý kia, cô đừng như vậy sẽ làm mọi người xấu hổ.”
Có thể nói Tống Đại Minh Bạch cố chấp, ả làm lơ từ chối của Trì Tự, dí sát theo Trì Tự, “Anh cố gắng tiếp xúc, nói không chừng sẽ có. Tìm công việc còn phải phỏng vấn, phải trải qua một kỳ thực tập với có thể xác định là hợp hay không, nào có chuyện nhìn một cái liền nói không được.”
Trì Tự kéo vali đi nhanh về phía trước, cũng không quay đầu lại, nói, “Trước lúc phỏng vấn phải xem sơ yếu lý lịch nữa.”
“Em họ tôi có chỗ nào không được?”
“Dưa hái xanh không ngọt.”
“Dưa có mọc ra mới có thể hái mà! Trì Tự, em họ tôi rất thích anh, anh có thể tìm hiểu một chút mà. Nếu thật sự không được, tôi tuyệt đối không nói gì. Tôi nói được làm được.”
Trì Tự dừng bước.
Anh vốn định chạy đến trước cửa phòng mình.
“Được thôi.”
“Anh đồng ý rồi?”
“Ừm.”
Không thể trò chuyện với kiểu người có tam quan như Tống Đại Minh Bạch, Trì Tự quyết định câu thông với Dương Mộng.
Chủ yếu là anh quá mệt, không muốn lãng phí thời gian với Tống Đại Minh Bạch.
Tống Đại Minh Bạch vừa nghe được kết quả vừa lòng thì nhẹ nhàng rời đi. Trì Tự đặt báo thức lúc một giờ bốn mươi, định ngủ một lúc cho đủ sức. Nếu anh đoán không sai, lão tổng giả ngốc kia đêm nay nhất định sẽ mở tiệc rượu đãi Triệu Thụy Hoài, không biết là định uống bao lâu.
Cởi giày ra, nằm trên giường, vừa chuẩn bị vào giấc, trong đầu Trì Tự lóe lên hình ảnh Triệu Thụy Hoài đứng trong toilet ra sức chà bồn cầu, anh nhịn không được cười ra tiếng.
Thảm quá! Nhưng kệ đi, dù sao cũng được sắp xếp ở phòng lớn nhất.
Nếu một ngày, Triệu Thụy Hoài trở thành nghèo túng, có thể làm nhân viên dọn vệ sinh trong khách sạn. Hắn sẽ là nhân viên ưu tú luôn!
Đúng hai giờ, Trì Tự có mặt ở đại sảnh khách sạn.
Ánh mắt mọi người nhanh chóng tập trung trên người anh. Âm thanh kinh ngạc cảm thán lần lượt thốt lên.
Trước khi ra ngoài Trì Tự có rửa mặt nên không đội mũ. Lúc này, làn da trắng như sứ dưới ánh đèn khách sạn trở nên trơn bóng. Tóc mái còn đọng nước trên trán có hơi rối, mùi thiếu niên nồng nặc này so với thư ký Trì hào hoa phong nhã, giày da tây trang trong công ty thực sự như hai người.
Mọi người hoảng hốt nhớ ra, thư ký Trì hình như cũng mới 24-25 tuổi thôi, cũng trạc tuổi thực tập sinh trong công ty.
Không biết có phải do bị tâm lý tác động hay không, mặc dù ngữ điệu của anh cực kỳ vững vàng, nhưng mấy nữ nhân viên vẫn thức tỉnh khả năng làm mẹ, cất giọng bỉm sữa lên, “Thư ký Trì, trước tiên mang mọi người đi ăn trước đi, hẳn là đều đói bụng rồi.”
Đói rồi.
A, đáng yêu quó.
Trì Tự bị những ánh mắt phát sáng đó nhìn, cả người nổi da gà. Nếu đang ở công ty anh còn có thể nghiêm túc một chút, nhưng đây là hoạt động tập thể mà các nhân viên đều là người một nhà, làm thư ký Phó giám đốc chính là đại diện cho bộ mặt của Phó giám đốc đó, không thể tát vào mặt sếp được.
Chỗ ăn cơm là ở nhà ăn của khách sạn. Có lẽ vì trên núi là chùa Đại Bi nên các món ở nhà ăn chủ yếu là đồ chay, rất ít thức ăn mặn. Nhưng có những loại rau dại đặc biệt ở địa phương, cách chế biến rất cầu kỳ, ăn vào miệng ngọt thanh.
Vốn dĩ đi chơi là trải nghiệm thứ mới mẻ, ăn chút đồ chay thanh lọc dạ dày cũng là chuyện tốt.
Trì Tự ăn được hai miếng, nhìn thoáng đồng hồ rồi đi ra cửa gọi cho Triệu Thụy Hoài, đầu dây bên kia nhận điện thoại rất nhanh, “Triệu tổng, anh thu dọn xong chưa? Anh muốn tới nhà ăn ăn cơm hay để tôi gọi người đưa đến phòng anh?”
“Năm phút nữa tôi xuống.”
Xác định thời gian ông chủ xuống ăn cơm, Trì Tự xoay người trở về nhà ăn, sắp xếp lại chỗ ngồi cho Triệu Thụy Hoài một chút.
Việc làm này của anh không phải để lấy lòng ông chủ, mà là nhắc nhở đám nhân viên, ông chủ sắp tới rồi.
Nói là người một nhà nhưng ai là người nhận tiền, ai là người trả tiền, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Nguyên nhân chính là vì hiểu rõ mới có thể biểu hiện ra công ty là đại gia đình.
Một bữa cơm hòa thuận vui vẻ.
Sau khi ăn xong, 50 người còn lại bên bộ phận thiết kế chia làm hai nhóm rồi lên núi Phong Linh.
Đường lên núi được lát đá xanh, là vật liệu ở địa phương. Đá có kích thước không đồng đều làm việc đi lại trở nên vô cùng khó khăn. Việc này đối với nhân viên thiết kế phải ngồi văn phòng quanh năm là vô cùng ác nghiệt. Vì vậy, đoàn người cả sườn núi cũng không thèm leo mà ở chân núi chơi. May mà trên núi Phong Linh chim bay thành đàn, hoa tỏa hương bốn phía, tùy tiện chọn một chỗ cũng có thể có một khung cảnh đẹp lộng lẫy. Đám con gái sôi nổi lấy máy ảnh ra chụp ảnh check-in, còn bên này các quý ông không có hứng thú thì bị bắt làm nhϊếp ảnh gia.
Kể cả Trì Tự cũng bị Tống Đại Minh Bạch kéo đi chụp ảnh cho ả và Dương Mộng.
Chỉ có Triệu Thụy Hoài một mình, ngồi trên một cục đá lớn trầm tư như nhìn về xa xăm, bóng dáng thê lương, cô độc.
“Thư ký Trì, skill chụp ảnh của anh tệ quá à. Chụp tôi vạm vỡ vậy…”
“Em thấy đẹp lắm mà.”
“Mộng Mộng, em đi khám mắt đi. Khám hẳn hai lần luôn.”
Trì Tự lòng dạ để đâu đâu, mười bức ảnh thì có sáu tấm bị mờ, chuyện này làm Tống Đại Minh Bạch không thể nhịn được nữa đành từ bỏ chuyện nhờ anh chụp ảnh.
Trì Tự được giải thoát lập tức đến chỗ Triệu Thụy Hoài, “Triệu tổng.”
“Ừm”
“Nếu anh cảm thấy chán thì có thể về trước, không có việc quan trọng.” Trì Tự sợ hắn chán đồng thời cũng giấu chút tư tâm. Anh cảm thấy những bông hoa đầy màu sắc đó không đủ thú vị, nếu Triệu Thụy Hoài về, anh cũng có thể về theo.
Triệu Thụy Hoài không quay đầu lại mà chỉ chỉ ngọn núi xa xa, giọng điệu buồn buồn, “Nhìn kìa, em cảm thấy nó giống cái gì?”
Chuyện này…Trì Tự từng trả lời một lần, là trong bài thi cuối kỳ hồi tiểu học.
Đại hải đích ba đào, cự long tại không trung phi vũ.
(Vì câu này mình không biết nên sẽ giữ Hán Việt vậy nha. Trong raw là “大海的波涛巨龙在空中飞舞” mng biết gì về nó thì góp ý để mình sửa nhé)
Trong đầu Trì Tự hiện lên vô vàn đáp án, nhưng anh vẫn cảm thấy không thể nông cạn như vậy.
Anh là một thư kí thất bại, đoán không ra tâm tình của sếp.
“Giống…giống cái gì ạ?”
“Giống sóng gió ngoài biển.” (nguyên văn 海的波涛 Hán Việt : Hải đích ba đào)
“Gì ạ…?”
Triệu Thụy Hoài hơi quay đầu sang, nhìn anh cười, “Hồi nhỏ em không viết đề này sao? Cứ liên miên hỏi ngọn núi giống cái gì.”
Anh không thất bại!
————————————————-
Hết chương 16