Xuyên Nhanh: Pháo Hôi Nữ Phụ

Chương 76: Hoàng hậu hận 10

Editor: Trầm Âm

“Mẫu thân, mọi người đều nói Quý Phi nương nương chỉ là một tì thϊếp.” Viên Thanh Bình đoan chính ngồi ở trên ghế, nhìn trong gương Minh Ca đang thắt bím tóc cho chính mình.

“Cho nên?” Đây vẫn là lần đầu tiên Minh Ca thắt bím tóc cho tiểu hài tử. Không thể không nói, tay nàng có thể nắm được đao thương, lại không cầm được kim chỉ. Thắt bím tóc rõ ràng quá phức tạp, nàng có thể bắt đầu, nhưng không thể làm ra kết quả. Thế nhưng Viên Thanh Bình lại hứng thú bừng bừng, nàng thật sự không đành lòng nửa đường đã buông xuống.

“Mẫu thân!” Viên Thanh Bình quan sát thấy thần sắc của mẫu thân vẫn chưa thay đổi, do dự nói, “Mẫu thân, mọi người đều nói, người như vậy không xứng để cao cao tại thượng!”

Trên thực tế, những người đó nghị luận so với lời Thanh Bình nói còn muốn sắc bén hơn nhiều, bên trong còn có các loại từ ngữ mắng chửi người, tỷ như nói, cái gì bất quá chỉ là một thứ hầu hạ nam nhân, là đồ vật không lên được mặt bàn, mà còn vọng tưởng muốn lên trời……

Những lời này tất nhiên Thanh Bình không thể tự nói ra, cô bé chỉ là bỗng nhiên nhớ tới bọn hạ nhân ở Vương phủ cũng từng nghị luận như vậy, đó là về một tì thϊếp của phụ vương, nàng nghe bà vυ' nói: Bất quá chỉ là một cái tì thϊếp mà thôi, là đồ vật không lên được mặt bàn, thế mà cũng dám chỉ trích Vương phi nương nương. Vương gia cũng thật là, không chỉ đứng về phía Vương phi nương nương, mà còn bởi vậy mà vắng vẻ Vương phi nương nương, nam nhân thật sự không có ai đáng tin cậy……

Những lời này bởi vì đã quá lâu rồi, mà lúc ấy Thanh Bình còn buồn ngủ, mông lung nghe được bà vυ' lầm bầm lầu bầu, cũng không nhớ quá rõ ràng. Bất quá có lẽ bởi vì sự việc của mẫu thân cùng với phụ vương, cho đến nay cô bé đối với lời nói kia vẫn có ấn tượng.

Cho nên hôm nay nghe được các cung nhân nghị luận, Thanh Bình theo bản năng liền nghĩ tới mẫu thân của chính mình.

Mẫu thân của cô bé, đối với tì thϊếp kia của phụ vương có phản ứng như thế nào?

“Vậy con cảm thấy như thế nào?” Ngón tay của Minh Ca ôn nhu xuyên qua sợi tóc của Thanh Bình, có lẽ là cảm thấy một đời kia của Thanh Bình thật sự thê thảm, Minh Ca đối xử với cô bé rõ ràng nhu hòa hơn rất nhiều. Hơn nữa, chỉ cần tưởng tượng đến nữ hài này chính là hài tử của chính mình, cho dù nàng chỉ sống một cuộc đời của người khác, nàng cũng cảm thấy thật là cao hứng, đáy lòng tràn đầy ôn nhu.

“Con……” Thanh Bình rốt cuộc chỉ mới bảy tuổi, tuy rằng cô bé được sinh ra ở hoàng gia, từ nhỏ đã trải qua đủ loại dạy dỗ, nhưng cô bé cũng chỉ là biết nhiều hơn so bạn cùng lứa tuổi một chút, cũng chỉ hơi hiểu chuyện mà thôi. Cô bé biết chính mình không thể phê bình chuyện của trưởng bối, cho nên do dự một hồi vẫn trả lời, “Con không biết, mẫu thân!”

“Thanh Bình, hiện giờ con chỉ là một tiểu nữ hài, nhưng con cũng đang lớn lên từng ngày, sẽ dần dần biến thành đại cô nương, cũng sẽ giống như mẫu thân biến thành một phụ nhân! Con người đều đang không ngừng biến hóa, chúng ta không thể chỉ nghe những lời nói phiến diện mà phán xét một người, như vậy đối với người đó không công bằng! Hơn nữa, theo mẫu thân đoán, những lời này là con nghe lén các cung nhân nói đi?”

Nghe mẫu thân nói những câu đó, Thanh Bình cũng không quá hiểu, nghe mẫu thân hỏi chuyện, Thanh Bình theo bản năng gật đầu, “Đúng vậy ạ!”

“Những cung nhân đó có phải trốn ở góc phòng hay không, chỉ có hai ba người lặng lẽ nghị luận, thanh âm oán khí cực đại, trong miệng cũng không sạch sẽ?”

“Mẫu thân, sao người biết?” Thanh Bình mở to mắt ngập nước, vẻ mặt kinh ngạc, sùng bái nhìn mẫu thân ở trong gương.

“Các nàng lén lút như vậy, lời nói ra đáng tin được bao nhiêu chứ. Hơn nữa, nói xấu sau lưng người khác vốn là việc làm của bọn tiểu nhân, miệng nói đầy lời bẩn thiểu. Cho dù việc này là sự thật, khẳng định cũng bị các nàng khuếch đại vô số lần.” Minh Ca nhìn vẻ mặt Thanh Bình giống như đang suy tư cái gì, nàng dừng một chút, cho Thanh Bình một thời gian để tự hỏi, mới tiếp tục nói, “Hơn nữa, tất nhiên những người này có xung đột lợi ích với Hướng Quý Phi, có lẽ là Hướng Quý Phi trách cứ các nàng, bằng không các nàng sẽ không có oán khí lớn như vậy!”

“Mẫu thân, người nói đúng rồi, một người trong số đó hình như bởi vì chăm sóc hoa cỏ không tốt mà bị Quý Phi nương nương trừ nửa năm tiền lương, một người khác còn bị đánh bằng bản tử!”

“Vậy thông qua việc này, con nghĩ đến cái gì a?” Minh Ca cười tủm tỉm, đem hai cái sừng dê một cao một thâp trên đầu Thanh Bình dỡ xuống, một lần nữa lại đổi một cái kiểu tóc khác, “Nghe các nàng nói chuyện cùng hành sự, lại kết hợp với suy nghĩ của chính mình, con có tổng kết ra được cái gì hay không a!”

Thanh Bình nghiêng đầu trầm tư, Minh Ca cũng không đánh gãy dáng vẻ nghiêm túc của tiểu mỹ nhân. Tuy rằng nàng đã cố gắng giảm nhẹ lực tay, thế nhưng vẫn làm đứt vài sợi tóc của Thanh Bình. Nàng nhìn Thanh Bình không chú ý tới, vội đem những sợi tóc này nhét vào tay áo, tránh bị Thanh Bình nhìn thấy sẽ cảm thấy mẫu thân còn không khéo tay bằng nô tỳ. Bất quá, nàng đảo mắt lại nhận ra, tóc bị nắm đứt, Thanh Bình nhất định sẽ có cảm giác đau, bất quá cô bé còn biết nhẫn nại cho nàng vài phần mặt mũi. Haizz, đầu năm nay nữ nhi cũng không dễ làm a!

“Không thể tin vào lời nói của một phía!” Thanh Bình vẫn còn là trẻ con, khuôn mặt nhỏ phúng phính lộ ra chút hồng, ánh mắt rạng rỡ, rõ ràng còn có chút hưng phấn, “Cũng không thể chỉ nhìn chằm chằm vào quá khứ của một người không bỏ!”

“Còn có gì nữa?”

“Ừm, không thể nói bậy sau lưng người khác, nói không chừng sẽ bị người khác nghe được!”

“Không tồi a, còn có gì nữa không?”

"Ừm..., không còn nữa, mẫu thân!”

“Thanh Bình thật là lợi hại, có thể tổng kết được nhiều như vậy!” Minh Ca xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Thanh Bình, mái tóc vừa được búi lên lại bị xõa ra nữa rồi……

“Bất quá, con vẫn còn có nhiều thứ chưa tổng kết ra nha. Thứ nhất: Nếu muốn răn dạy một người nào đó, trước tiên phải tìm cho chính mình một cái lá chắn, như vậy người nọ sẽ không biết là con làm, cũng sẽ không oán giận con! Nói cách khác, nếu như chuyện này Quý Phi nương nương bảo đại cung nữ bên người hoặc là ma ma, hoặc là nữ quan đi răn dạy đám nô tỳ đó, thì bọn họ cũng sẽ không oán giận Quý Phi nương nương, mà chỉ oán giận người răn dạy bọn họ!”

“A?”

“Cũng tương đương với việc ở trên chiến trường, binh lính dùng một tay để cầm giáo còn một tay để cầm khiên. Bọn họ cầm giáo để công kích người khác, bọn họ dùng khiên là để bảo hộ cho chính mình không bị người khác thương tổn! Hơn nữa binh lính chỉ công kích đối với binh lính. Còn đại tướng quân, hắn sẽ chỉ ở đằng sau chỉ huy binh lính, sẽ không tự mình ra trận. Mà cho dù hắn ra trận thì địch nhân của hắn cũng là tướng quân của phe đối phương, chứ không phải là binh lính của đối phương!”

“Mẫu thân, người đang muốn dạy cho con biết, thời điểm địch nhân không cùng một cấp bậc với chính mình thì không cần tự động thủ, tránh việc tự hạ thấp bản thân mình đúng không ạ? Hơn nữa, trước khi cùng người khác giằng co phải đem chính mình bảo vệ tốt, tránh việc đả thương địch thủ một nghìn lại tự tổn hại tám trăm, có phải hay không!”

“Oa, Thanh Bình thật là thông minh!” Minh Ca kinh ngạc khích lệ, ngay sau đó lại hứng thú bừng bừng nói, “Nếu con đã thông minh như vậy, mẫu thân liền dạy cho con thêm một thứ. Từ góc độ của những cung nhân đó với việc này mà nói thì cũng có một vấn đề. Nếu như oán giận một người, ngàn vạn lần đừng ồn ào khắp nơi để mọi người đều biết. Tục ngữ có câu: chó cắn là chó không sủa. Nếu oán giận muốn trả thù, nên biến những lời nói này trở thành lưỡi dao. Nếu cứ rêu rao ở khắp nơi, sớm hay muộn cũng sẽ bị người nọ nghe được. Sau đó người nọ sẽ phòng bị hoặc là trực tiếp xuống tay khiến cho đám nô tỳ đó không còn xoay người được nữa! Lưỡi dao này hạ xuống cũng phải chú ý, nói cách khác, người mà đám nô tỳ đó oán hận chính là Quý Phi nương nương. Chỉ là bọn họ không có biện pháp để trút giận, rốt cuộc bọn họ cũng chỉ là đám cẩu nô tài. Nhưng nếu bọn họ có suy nghĩ trả thù, trước hết phait xác định được trong số các chủ tử, ai là người mà Quý Phi nương nương sợ nhất, Quý Phi nương nương cùng ai có thù oán, ai là người muốn Quý Phi nương nương rớt đài nhất……”

Hết chương 56.

03/10/2020