Editor: Trầm Âm
Đại sư huynh gợi cảm như thế, lại chật vật làm cho mọi người cảm thấy một vẻ đẹp nhu nhược, nhóm nữ tu đều thét chói tai, “Chân của đại sư huynh thật trắng nha!”
“Dáng người của đại sư huynh cũng thật tốt!”
“Sư muội, ngươi cũng vô sỉ thật đấy, như thế nào lại không đem những mảnh vải chướng mắt trên người đại sư huynh tất cả đều dỡ xuống!”
“A a a đại sư huynh như vậy càng thêm hấp dẫn ta, thực muốn cùng đại sư huynh sinh khỉ con nha!”
“Sư muội quá thiếu đạo đức, còn không mau giúp đại sư huynh đem những mảnh vải đó dỡ xuống!”
“Sư muội, làm tốt lắm!”
“Đại sư huynh như vậy, thật làm người ta muốn tiến tới an ủi một chút!”
“Mau lau nước miếng của ngươi đi, ghê tởm chết đi được. Tu luyện cho tốt sẽ gặp được nhiều mỹ nam hơn, ngươi không thể chỉ nam nhân liền chảy nước miếng chứ, ghê chết người! Ai, bất quá cái bộ dángj này của đại sư huynh thật là khiến người ta suy nghĩ bậy bạ a!
Phần lớn Tu Tiên giới đều là tuấn nam mỹ nhân, bất quá Minh Kiếm đại đệ tử nhập môn của chưởng môn Thiên Kiếm phái, thiên tư thông minh, lại có hi vọng trở thành chưởng môn đời sau, cũng coi như là điển hình của cao phú soái, tất nhiên sẽ khác những nam tu bình thường. Chỉ là ngày thường, hắn tuy rằng ôn hòa có lễ, nhưng lại cùng mọi người có một loại xa cách vô hình, làm người muốn tới gần nhưng lại không dám.
Hiện giờ, nam thần trong mộng rơi xuống đất thành nam nhân bình thường, mọi người một chút đều không có vì nam thần mà bênh vực kẻ yếu, ngược lại vô cùng hưng phấn kích động, cảm thấy Minh Ca chính là Lôi Phong sống……
Trên đài cao, các phong chủ, trưởng lão, bao gồm cả chưởng môn Tô Uyên cũng chú ý tới tình huống bên này.
Tô Uyên đang muốn đi ngăn lại, trưởng lão ngồi bên cạnh liền cười ha hả nói, “Hai bên đều không có kêu ngừng. Người trẻ tuổi cãi nhau ầm ĩ, cũng chưa có thấy máu, chưởng môn không cần lo lắng.”
Ngay từ đầu, Minh Kiếm cũng không muốn nhận thua, hắn còn chưa cảm thấy quá chật vật, hắn muốn đem Minh Ca hung hăng tra tấn một phen. Lý tưởng quá tốt đẹp, thế nhưng đợi đến khi hắn phát hiện ra chính mình còn chưa động đến nửa đầu ngón tay của Minh Ca, yết hầu của hắn đã nói không ra lời, miệng run rẩy, giống như có hàn băng ngàn năm ở trong miệng, làm hắn vừa mở miệng liền cảm thấy khí lạnh tràn thẳng vào tim phổi, đầu lưỡi có loại cảm giác đông lạnh. Đừng nhắc nói chuyện, dù là hô hấp hắn cũng cảm thấy khó khăn.
Trên đài, Minh Kiếm bị Minh Ca xoa tròn bóp dẹp. Những người đó ngày thường đều kính sợ hắn, nịnh nọt hắn, hiện giờ đều giơ tay hoan hô, trên mặt còn tươi cười vô cùng xán lạn, người nào cũng dùng hình ảnh thạch để ghi lại thời điểm chật vật nhất của hắn.
Một ngụm máu nghẹn ở trong yến hầu Minh Kiếm, phun không ra, cũng không thể nuốt xuống!
“Sư tỷ, sao ngươi có thể đối đãi với đại sư huynh như vậy!” Rốt cuộc cũng có một thanh âm vì Minh Kiếm mà bênh vực kẻ yếu. Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, đáy mắt Minh Kiếm liền có ánh sáng lập loè.
Từ Thanh Thanh cũng không biết dùng phương pháp gì, có thể bỏ qua sự khống chế trận pháp các sư thúc ở trên đài mà cởi bỏ trận pháp hộ đài ngay cả khi còn có người đang quyết đấu. Từ Thanh Thanh nhảy lên đài, từ không gian pháp khí của chính mình lấy ra một kiện đại bào khoác lên trên người Minh Kiếm, lúc này mới xoay người, nhíu mày nói với Minh Ca, “Sư tỷ, đệ tử nội môn đến đây tỷ thí đều lấy luận bàn là chính, tới thời điểm thích hợp liền ngừng lại. Nếu ngươi đã thắng, cũng không nên từng bước ép sát đối với đại sư huynh như vậy. Hơn nữa, huynh ấy cũng là đại sư huynh của chúng ta, ngươi dùng loại phương pháp không rõ ràng khiến cho đại sư huynh không thể phản kháng, thắng không thuyết phục!”
Sau khi trận pháp hộ đài bị cởi bỏ, quầng sáng liền bị triệt hồi, những người vây quanh ở bốn phía liền lập tức cảm nhận được lạnh lẽo ập vào mặt, tựa như đao kiếm, đẩy mọi người lui về phía sau, cả người đều run run.
Mọi người đều không nghĩ tới, vị sư muôi ở trên đài khiêu chiến đại sư huynh Minh Kiếm lại có công pháp hệ băng lợi hại đến như vậy, gần như đem tất cả mọi người bức bách lùi ra sau. Trách không được, đại sư huynh không có đường phản kháng dưới thủ pháp của nàng.
Bất quá, nghe được Từ Thanh Thanh nói như vậy, ý niệm lập tức bị xoay chuyển, phương pháp không rõ ràng??
Chẳng lẽ tiểu sư muội lại hạ độc đối với đại sư huynh?
Nói như vậy tựa hồ cũng đúng, rốt cuộc đại sư huynh lợi hại như vậy, làm sao có thể dễ dàng bị tiểu sư muội không có nửa điểm danh khí này đánh tới mức chật vật như vậy.
Nhân khí của Từ Thanh Thanh ở trong môn phái vô cùng tốt, hơn nữa nàng ta lại là đệ tử ký danh của chưởng môn, sẽ không có ai hoài nghi lời nàng ta nói.
Huống chi Từ Thanh Thanh dùng lời lẽ chính nghĩa như vậy, cũng không giống như là thuận miệng bôi đen một người.
“Phương pháp không rõ ràng?” Minh Ca cười khẽ, “Tiểu sư muội cảm thấy công kích hệ băng của ta là phương pháp không thể nói. Ngươi nói như vậy, chẳng lẽ là cho rằng công kích hệ hỏa hoặc hệ thủy của mọi người đều là phương pháp khong thể nói hay sao. Nếu như công kích hệ băng là không rõ ràng, tiểu sư muội ngươi đây là đang khinh bỉ nhóm tu giả băng linh căn hay sao? Ta muốn hỏi ngược lại sư phụ cùng nhóm sư huynh một chút, từ khi nào mà băng linh căn biến thành phương pháp khong rõ ràng vậy!”
“Ta không có nói công kích hệ băng là không rõ ràng!” Mặt Từ Thanh Thanh đỏ lên, băng linh căn thuộc về linh căn hệ biến dị, tuy rằng công kích không quá mạnh, bất quá cũng được xem là một trong những linh căn tốt nhất. Minh Ca chụp loạn mũ cho nàng ta như vậy, chẳng phải là làm nàng ta cùng nhóm tu giả băng linh căn trở thành địch nhân hay sao.
“Vậy ngươi có hàm ý gì?” Minh Ca không đợi Từ Thanh Thanh tiếp tục nói chuyện, một câu tiếp theo hỏi lại, “Ta là dùng công pháp hệ băng cùng đại sư huynh luận bàn một cách bình thường. Nếu ngươi không có ý tứ như vậy, còn có thể là ý tứ gì? Lời ngươi nói đều lọt vào trong tai mọi người. Nếu người nghe có nhãn lực không tốt, nghe được lời ngươi nói khẳng định sẽ cảm thấy là ta dùng phương pháp tà đạo cùng đại sư huynh luận bàn đấy. Ngươi nói chuyện không có trách nhiệm như vậy, có từng nghĩ tới hậu quả chưa? Ha, ngươi nước mắt lưng tròng như vậy nhìn ta làm cái gì? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta đang hùng hổ doạ người? Rõ ràng là ngươi chửi bới bôi nhọ ta, người nên khóc là ta mới đúng. Tiểu sư muội, ngươi có lá gan nhảy lên đài tới bôi nhọ ta, như thế nào còn có thể giống như mấy cái bạch liên hoa vừa động liền khóc vậy. Nếu ngươi cảm thấy ta nói không đúng, ngươi có thể phản bác a! Ngươi như vậy, rõ ràng chính là muốn người khác cảm thấy ta đang khi dễ ngươi. Nhưng ngươi nói một chút xem, là ta khi dễ ngươi sao? Ta là đang cùng ngươi giảng giải đạo lý, ta còn chưa có động tới nửa đầu ngón tay của ngươi. Tiểu sư muội, ngươi nhu nhược nhát gan như vậy, nghe người ta nói vài lời liền khóc. Ta thật tò mò lý do vì sao ngươi lại nhảy lên sân thi đấu ngay lúc người khác đang đánh nhau đó, chẳng lẽ chính là vì anh hùng cứu mỹ nhân sao?”
Minh Ca bùm bùm xổ ra một tràn, thanh âm thanh thúy lại nhanh nhẹn. Tuy rằng tốc độ nói rất nhanh, thế nhưng ngôn từ lại cực kỳ rõ ràng, Từ Thanh Thanh căn bản là không thể mở miệng, chỉ có thể lạch cạch lạch cạch rớt nước mắt, “Sư tỷ, sư tỷ, ngươi hiểu lầm ta, ta không phải nghĩ về ngươi như vậy, sư tỷ……”
Anh anh anh anh……
Đợi sau khi Minh Ca nói xong, trong sân cũng chỉ dư lại tiếng khóc kiều mị của Từ Thanh Thanh!
Nếu như ngay từ đầu Minh Ca không nói những lời đó, có lẽ mọi người còn cảm thấy Minh Ca khi dễ Từ Thanh Thanh thật sự quá mức. Chỉ là bị Minh Ca thả ra một đống lời nói, mọi người có thể tưởng tượng liền cảm thấy, ai nha má ơi, đóa bạch liên hoa này thật lớn nha. Ở cái Tu Tiên giới ăn thịt người không nhả xương này, cho dù là nữ tu cũng đều là dựa vào thực lực để nói chuyện. Nắm tay ai mạnh thì người đó có đạo lý. Một người có thể chém gϊếŧ yêu thú, lại là nhân vật xuất sắc trong buổi tỷ thí tông môn, như thế nào vừa động mộ chút liền khóc nhè, rõ ràng là làm ra vẻ!
Hết chương 54.
18/09/2020