Xuyên Nhanh: Pháo Hôi Nữ Phụ

Chương 51: Lô đỉnh giới tiên hiệp 19

Editor: Trầm Âm

Nàng không chút do dự chạy về phía hắn. Chỉ là, chạy được một nửa, nàng ngừng lại, có chút mờ mịt, bàng hoàng nhìn chung quanh!

Liền như vậy đi sao?

Liền như vậy đi sao?

Trong đầu có một chỗ trống, giống như nàng vừa làm rơi một thứ gì đó vô cùng quan trọng, nhưng nhất thời dù thế nào cũng nhớ không nổi.

“Vĩnh An, lại đây, không phải nàng muốn một đời một kiếp một đôi người sao, không phải nàng muốn trở thành một tân nương xinh đẹp sao. Ta mang nàng đi. Về sau, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, ta sẽ đem nàng sủng thành tân nương xinh đẹp, hạnh phúc nhất.”

Đúng vậy, nàng vẫn luôn muốn làm một tân nương xinh đẹp, kiều kiều nhược nhược, được người đau sủng ở lòng bàn tay, sau đó lại tìm một phu quân vừa ý, cả đời mỹ mãn.

Chỉ là, chung quy là hy vọng xa vời a!

Nàng nghe hắn nói, cao hứng chạy về phía hắn, nhìn mặt hắn càng thêm ôn nhu đa tình, nàng liền giống như thỏ con, tim đập đến lợi hại. Cách hắn càng gần, cao hứng càng nhiều lại càng thêm khó chịu, ngực khó chịu như muốn nổ tung.

Tỷ tỷ, tỷ tỷ, về sau chúng ta chính là người thân cận nhất của nhau. Phụ hoàng đi rồi, mẫu hậu cũng đi rồi, bất quá tỷ tỷ không cần sợ hãi. Đợi A Quân trưởng thành, A Quân sẽ giống như phụ hoàng bảo hộ tỷ tỷ……

Thanh âm mềm mại ở bên tai vang lên, bước chân của Minh Ca tạm dừng, cách hắn trong gan tấc.

"Sao ngươi lại ích kỷ như vậy. Vì thanh danh của ngươi, vì vinh quang của ngươi mà muốn từ bỏ ta sao? Ngươi hại chết ta, ngươi có biết hay không. Ngươi có được hết thảy đều là nhờ cái chết của ta.” Sự tươi cười thối lui trên gương mặt, ngũ quan bỗng nhiên dữ tợn, miệng mở rộng, lộ ra hàm răng màu trắng, lưỡi dài dính đầy máu tươi, hai con mắt cũng đỏ, liền giống như đang chảy ra huyết lệ. Máu trong hốc mắt còn đang không ngừng quay cuồng, ùng ục tựa như nước sôi, cơ bắp trên mặt hắn cũng lộ ra bên ngoài……

Ở khoảng cách gần như vậy, Minh Ca thậm chí có thể nhìn thấy máu trong mắt hắn bắt đầu không ngừng biến thành chất lỏng sền sệt. Biến cố xảy ra quá nhanh, nàng bị dọa đến mức thét không ra tiếng, hai chân giống như là bị hãm ở trong vũng bùn, động đậy đều không được, càng miễn bàn xoay người thoát đi.

Khoảng cách gần như vậy, Minh Ca cảm thấy chỉ cần hắn vươn tay một cái, là có thể đem nàng bắt lấy, chỉ cần đầu của hắn hướng phía trước há mồm, hàm răng lập tức có thể cắn chết nàng. Bất quá trong nháy mắt, công tử ôn nhu lại biến thành ma quỷ, nàng kinh sợ, lại càng bi thương nhiều hơn.

Người này không phải hắn!

Hai người bọn họ đều kiêu ngạo giống nhau, đều vì đại nghĩa quốc gia. Cho nên sau khi nàng thất hứa gả chồng, hắn cũng không có nửa câu chất vấn cùng bất mãn, chỉ tươi cười chúc phúc nàng.

Hắn hiểu nàng, nàng cũng hiểu hắn. Bọn họ đều thực lý trí, thời thời khắc khắc đều xem xét thời thế, trung thành với với quốc gia, dục vọng cá nhân thật sự không đáng để nhắc tới. Bọn họ đều giống nhau, cho nên hắn không có vãn hồi, cũng không có dây dưa, mà chỉ là mỉm cười chúc phúc nàng, đem bi thương cùng không cam lòng giấu vào khoảnh khắc xoay người kia.

Chỉ là lúc này hắn đến, không chỉ có oán niệm nàng thất hứa không cưới, mà còn bởi vì nhiễm ôn dịch, thi cốt không còn, chết ở dị quốc tha hương.

Một lần gặp mặt kia, bọn họ còn cười chúc phúc đối phương, tiêu sái phất tay từ biệt. Nàng không nghĩ tới, đảo mắt một cái liền nghe được tin dữ của hắn.

Cái chết của hắn liền giống như một viên hạt giống, ở trong đáy lòng nàng mọc rễ nẩy mầm. Chỉ là nàng cũng không biểu hiện rõ, giấu được tất cả mọi người, lại không thể gạt được chính mình. Trước khi chết, ý niệm duy nhất của nàng chính là hắn.

Nếu có thể sống thêm một lần nữa thì tốt rồi, một lần nữa lại một lần, nàng hy vọng hắn sống tốt, cùng nàng sống đến bảy tám chục tuổi. Chẳng sợ khoảng cách hai quốc gia, chẳng sợ chỉ có thể ngắm trăng gửi tương tư, nàng cũng hy vọng hắn có thể sống tốt.

Nhưng là, trọng sinh sống lại một lần, không đại biểu nàng sẽ bỏ qua hết thảy, càng miễn bàn quên đi những ký ức về hắn.

Người trước mắt khẳng định không phải hắn, bọn họ quá giống nhau, thế nhưng loại sự tình này nàng xem thường, hắn cũng khinh thường!

Hắn sẽ không hỏi nàng hối hận hay không hối hận, hắn cũng sẽ không oán trách, oán hận nàng. Nguyên nhân chính là vì quá mức hiểu hắn, biết hắn cho dù trước khi chết cũng sẽ không oán giận nàng, cho nên nàng mới càng thêm khổ sở bi ai.

Cả đời này của nàng tuy rằng cao chót vót bất phàm, nhưng lại chưa từng vì chính mình sống qua một ngày. Ngay cả tình cảm chân thành đối với một người cũng chỉ có thể chôn dưới đáy lòng, chỉ đến khi đêm khuya tĩnh lặng mới dám trộm lấy ra tưởng niệm. Cho nên nàng mới hy vọng có thể sống lại một lần. Chẳng sợ cuối cùng vẫn như cũ không thể ở bên nhau, nàng cũng vẫn hy vọng hắn sống tốt, mà không phải là chết tha hương đến xác cũng không còn.

Minh Ca càng phủ nhận người trước mắt không phải là hắn, người nọ liền trở nên càng dữ tợn đáng sợ hơn, trên mặt đầy máu thịt hư thối, miệng lúc đóng lúc mở thét chói tai, khí đen từ chỗ hư thối lan tràn ra, như có linh trí hướng về phía Minh Ca đánh tới.

Biết người này không phải là hắn, đã biết nơi này hết thảy có lẽ chỉ là một giấc mộng, Minh Ca chậm rãi liền bình tĩnh xuống, không nhìn gương mặt khủng bố của người này, cũng không nghe lời nói oán độc dữ tợn của hắn, nàng không thể nhúc nhích, cho nên liền dứt khoát nhắm mắt lại, mặc niệm vãng sinh chú.

Tiếng thét chói tai dần dần tiêu tán, Minh Ca đợi tinh thần thanh triệt, lúc sau mới mở mắt.

“Tiện nhân này, Thiên Kiếm phái nơi nào có lỗi với ngươi, chưởng môn tự mình thu ngươi làm đồ đệ, đây là điều mọi người cầu còn cầu không được, ngươi lại bỏ như giày rách, phản bội sư môn, cô phụ sư phụ, làm một con rối của yêu ma, ngươi còn có mặt mũi sống ở hậu thế sao?”

“Đánh chết nàng, đánh chết nàng!”

“Đánh chết cũng quá tiện nghi cho nàng ta, lột quần áo, phế đi tu vi nàng ta. Không phải nàng ta dựa vào thân thể này để thông đồng với yêu ma sao. Nếu đã không biết xấu hổ như vậy, chúng ta liền lột da nàng ta, để cho mọi người đều biết kết cục của việc sa đọa thành oai ma tà đạo!”

Quyền cước như mưa dừng ở trên người Minh Ca, các loại thanh âm ồn ào mãnh liệt tiến vào lỗ tai. Minh Ca đau đến mức còn chưa kịp hít không khí, một thanh âm như sấm vang lên, “Nàng ta nhập ma, các ngươi cũng nhập ma hay sao. Các ngươi làm như vậy có khác gì ma.”

Một kiện quần áo tùy ý khoát lên người Minh Ca. Minh Ca giương mắt nhìn lên, nhìn đến nam nhân thân hình thon dài, đứng ở chỗ cao giống như tùng dương, khuôn mặt thanh lãnh tuấn dật, trong mắt uy khí bức người, làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Nàng chưa kịp phản ứng, người nọ vung tay lên, một cơn gió vô hình cuốn nàng bay về phía trời cao!

Hình ảnh vừa chuyển, là năm sáu tán tu lay lay thân thể chỉ còn một kiện áo bào trắng của nàng.

“Nữ nhân này bị phế đi tu vi, vừa thấy chính là bị sư môn trục xuất. Động tác của mấy người nhớ nhẹ chút, đừng để còn chưa chơi xong, liền đem người lăn lộn đến chết!”

Minh Ca đường đường là một công chúa, chưa bao giờ có người dám đối đãi như vậy với nàng. Nàng muốn giãy giụa khiển trách, chỉ là không thể nói chuyện, thậm chí thân thể cũng không thể tự do khống chế, giống như con búp bê vải bị những người đó vũ nhục, nàng cảm giác được rõ ràng những người đó đang xâm hại……

Hết chương 51.

14/09/2020