Editor: Trầm Âm
“Nếu như ma oán chi khí biến mất, có phải Hiên Viên Mặc cũng sẽ theo ma oán chi khí biến mất ở thế giới này hay không?” Minh Ca tiếp tục nghi hoặc đặt câu hỏi.
“Hắn sẽ biến thành một ma thú bình thường.” Giọng nói của Tô Uyên thường thường không có cảm xúc, “Không hề bị ma oán chi khí ảnh hưởng, có thể tu luyện bình thường, hóa hình, nếu siêng năng tu luyện, kiên trì bản tâm, còn có hi vọng thăng tiên.”
Minh Ca hơi hơi nghiêng đầu nhìn Tô Uyên, ý đồ từ trên mặt hắn tìm ra nửa điểm chột dạ. Chỉ là vẻ mặt của Tô Uyên thật sự hoàn mỹ vô khuyết, không có nửa điểm sơ hở.
“Minh Ca, ngươi hãy kiên nhẫn thêm mấy ngày, vi sư sẽ đi luyện chế mấy viên Cố Hồn Đan, đến lúc ngươi cùng hắn giải trừ khế ước, vi sư sẽ che chở cho thần hồn của ngươi không bị hắn tổn thương tới."
“Được!” Minh Ca đáp, nhìn theo Tô Uyên rời đi, lúc này mới quay đầu, thần sắc phức tạp nhìn Hiên Viên Mặc vẫn luôn nấp sau lưng nàng. Nếu như Tô Uyên không có nói dối, kiếp trước Hiên Viên Mặc có lẽ là bị Tô Uyên bắt được sau đó bị luyện thành yêu thú bình thường đi. Chỉ là vì sao Tô Uyên lại muốn làm như vậy. Nếu hắn thật sự muốn tiêu diệt ma oán chi khí, thì tại sao lại lén lút làm việc này, thậm chí còn lấy nguyên chủ để gãi bẫy Hiên Viên Mặc.
Minh Ca giơ tay, bắt lấy cái sừng của Hiên Viên Mặc, “Ngày đó ngươi cắn đầu ngón tay của ta, là cố ý đi? Ngươi hiện tại tính toán làm gì? Là muốn ăn luôn ta? Hay là muốn biến ta trở thành con rối?”
Tiểu quái thú Hiên Viên Mặc đôi mắt tròn xoe ngập nước nhìn Minh Ca, một bộ ta cái gì cũng đều không hiểu, ta rất phúc hậu và vô hại, ta thực đơn thuần thực ngây thơ……
“Lời Tô Uyên vừa mới nói, ngươi hẳn là cũng nghe rồi, ngươi tính toán làm cái gì?” Ngón tay của Minh Ca chỉ vào giữa trán của tiểu quái thú, còn chưa có làm gì đâu, tiểu quái thú lập tức lui về phía sau một bước, vùi đầu vào hai chân trước, một bộ tiểu tức phụ không được đánh ta!
“Ngao ô ngao ô……” Tiểu quái thú thấp giọng rầm rì.
“Ngươi đừng tỏ vẻ ngươi không thể nói tiếng người, cũng như không nghe hiểu tiếng người!” Minh Ca nhướng mày, “Ngươi bất quá chỉ là hiện ra nguyên hình mà thôi, còn có thể ảnh hưởng đến ngươi nói chuyện?”
“Ta muốn cùng ngươi ở bên nhau.” Tiểu quái thú Hiên Viên Mặc e thẹn vòng ở trước mặt Minh Ca, vẻ mặt thèm nhỏ dãi nhìn Minh Ca, “Ta kỳ thật lớn lên cũng không xấu, ngươi xem, ta như vậy rất uy vũ, ngươi có thích không a?”
Cho nên mấy ngày nay, Hiên Viên Mặc liền rối rắm ở vấn đề nguyên hình của hắn lớn lên xấu? Trên đầu Minh Ca rơi xuống ba cái hắc tuyến. Lúc này, không phải nên quan tâm đến vấn đề sinh tử hay sao, “Mạng của ngươi sắp không còn rồi, còn để ý đến chuyện xấu hay không xấu?”
Không được Minh Ca chính diện trả lời, tiểu quái thú bạch hàm răng ra mắng mắng, bất quá thời điểm Minh Ca nhìn qua liền lập tức cong khóe miệng lên, biến thành gương mặt tươi cười xán lạn……
Bất quá hính dạng này của hắn giống như đầu trâu mặt ngựa, cười thành như vậy, sẽ chỉ làm người ta cảm thấy hoảng sợ.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Đừng nói với ta là ngươi trí lực thấp, nếu ngươi thật sự ngu ngốc cũng sẽ không vô tri vô giác đem ta cấp khế ước!” Minh Ca hừ lạnh, lúc trước nàng chỉ cho rằng hắn cắn ngón tay của nàng cho hả giận, lại không biết, là đem chính mình bán cho hắn.
“Nhân gia mới không phải ngu ngốc!” Giọng nói của tiểu quái thú vang lên trong thần thức của Minh Ca, “Trên người của người kia có hơi thở của ma!”
“Người kia, ai……” Lên tiếng một nửa, Minh Ca bỗng nhiên ngây người, lời này của tiểu quái thú rõ ràng là sợ có người rình coi, cho nên mới truyền âm trong thần thức của nàng. Nhưng mà có thể rình coi ở nơi này, trừ bỏ Tô Uyên còn có thể là ai. Tiểu quái thú đến bây giờ cũng chỉ cùng Tô Uyên tiếp xúc, nó nói người kia tự nhiên cũng là Tô Uyên!
“Không có khả năng!” Minh Ca theo bản năng liền phản bác. Tô Uyên người này tuy rằng luôn vô tình lợi dụng nguyên chủ, nhưng hắn đối môn phái, đối Vân Tiên Giới, tuyệt đối chính là hộ thần trung thành và tận tâm, hắn sao có thể là ma?
“Không biết hắn dùng cái phương pháp gì để áp chế ma khí. Lần trước ở trong cấm địa ma oán chi khí, ma khí trong thân thể hắn hẳn là bị kích phát rồi, ta mới có thể cảm ứng được, ta sẽ không cảm ứng sai.” Hắn là hóa thân của ma oán chi khí, bị người nghi ngờ sở trường giỏi nhất của chính mình, tiểu quái thú lập tức liền nhe răng.
Minh Ca cũng ý thức được điểm này, Hiên Viên Mặc vừa sinh ra đã có sẵn lực cảm ứng đối với ma oán chi khí. Hắn nói như vậy, khẳng định không có sai. Hơn nữa, chỉ có cách nói này mới có thể giải thích vì cái gì mà Tô Uyên muốn trộm cầm tù Hiên Viên Mặc.
“Hắn là ma?” Minh Ca ở trong thần thức cùng Hiên Viên Mặc nói chuyện. Tô Uyên ngụy trang cũng thật tốt quá, bí mật này thật đáng sợ, phỏng chừng toàn bộ Vân Tiên Giới cũng không có người biết. Minh Ca nháy mắt liền có loại cảm giác nguy hiểm muốn chuyển nhà.
Hiên Viên Mặc lại chậm chạp không có trả lời, sau một lúc lâu mới do dự nói, “Ta cũng không rõ lắm, trên người hắn tuy rằng có hơi thở của ma, nhưng lại rất mỏng manh……”
Nói một nửa, Minh Ca còn đang nghiêm túc chờ hắn nói tiếp, Hiên Viên Mặc lại trầm mặc, hai người như cũ mắt to trừng mắt nhỏ giống như mấy ngày trước.
Nửa ngày cũng chưa chờ được phần còn lại, Minh Ca đang muốn bát quái thiếu chút nữa là bị tra tấn chết, “Ngươi không rõ lắm? Loại sự tình này không phải là sở trường của ngươi sao? Ngươi chính là tổ tông của ma a, cháu trai của mình mà cũng không quen biết? Ngươi xác định như vậy là bình thường sao?”
Bị Minh Ca bưu hãn dò hỏi, giọng nói ủy ủy khuất khuất của Hiên Viên Mặc vang lên, “Huyết mạch của ta còn chưa có hoàn toàn thức tỉnh, đợi ta kế thừa ký ức liền có thể biết!”
“Chờ ngươi kế thừa ký ức, ngươi cũng đã bị người ta luyện hóa thành cái gì luôn rồi!” Minh Ca uể oải.
“Sẽ không như vậy đi!” Thân hình của Hiên Viên Mặc di chuyển về phía Minh Ca, đem đầu dựa vào đùi Minh Ca cọ cọ. Minh Ca từ giọng nói sung sướиɠ của hắn cảm nhận được, tâm tình của hắn hiện nay vô cùng tốt, còn tưởng rằng hắn có pháp bảo hoặc là phù bảo mệnh gì đó, kết quả Hiên Viên Mặc lại nói, “Ta và ngươi ký kết khế ước, hắn không động vào ta được!”
“Vì cái gì?”
“Không biết!” Hiên Viên Mặc mê mang chớp chớp mắt, nghiêng đầu đánh giá Minh Ca, “Ta cũng không biết, chỉ là ngay ánh mắt đầu tiên ta nhìn ngươi, trong đầu ta liền có cái ý niệm này.”
Minh Ca:……
Phỏng chừng không phải trong đầu Hiên Viên Mặc có cái ý niệm này, là bởi vì thuần âm thể chất của nàng đối với hắn có lực hấp dẫn vô hình đi!
Tâm nguyện của nguyên chủ là làm Hiên Viên Mặc bình an, Minh Ca cũng không thèm để ý loại tiểu tiết này. Nàng xem nhẹ cái ý niệm này của hắn, lại hỏi, “Vì cái gì ta và ngươi ký kết khế ước, Tô Uyên liền không động đến ngươi?”
“Hắn sẽ không gϊếŧ ngươi nha!” Hiên Viên Mặc tự nhiên mà trả lời như vậy, sau đó câu trả lời này cũng làm chính hắn sửng sốt, sau một lúc lâu lại không xác định nói, “Ta cũng không biết……”
Chó má sẽ không gϊếŧ nàng, kiếp trước nguyên chủ cũng không chết thê thảm như vậy……
Di, đột nhiên phát hiện ra, dường như cái chết của nguyên chủ thật đúng là không phải do Tô Uyên động tay, bất quá dù Tô Uyên không phải là người trực tiếp động thủ, hắn cũng là đồng lõa mấu chốt.
“Vì sao hắn lại không gϊếŧ ta!” Mày Minh Ca nhíu lại, ngồi xếp bằng dưới đất, dứt khoát đem cái ý niệm này vứt bỏ, bắt đầu tu luyện.
Biết tiểu quái thú Hiên Viên Mặc cũng sẽ không ăn thịt chính mình, rốt cuộc Minh Ca cũng có thể tĩnh tâm tu luyện.
Hết chương 46.
11/09/2020