Xuyên Nhanh: Pháo Hôi Nữ Phụ

Chương 37: Lô đỉnh giới tiên hiệp 5

Editor: Trầm Âm

Cơ hồ là khoảnh khắc này Yêu vương đã hiểu rõ ý tứ của Minh Ca.

Nhưng mà đã chậm, Yêu vương cũng phát hiện chính mình đã tiến vào thân thể Minh Ca, linh khí không thể thu hồi. Không chỉ có như thế, đan điền của Minh Ca loạn lưu giữa thân thể hai người, linh khí trong cơ thể hắn liên tục tuôn ra, đi đến đâu cũng đều bị nghịch phản!

Giờ phút này không chỉ con ngươi, mà ngay cả tròng trắng mắt của hắn cũng biến thành màu đen, hiện tại thoạt nhìn hắn cực kỳ khủng bố.

Yêu vương gác đầu lên cổ Minh Ca, thân thể nàng đau đến run lên, nàng biết rõ Yêu vương đang muốn gϊếŧ nàng. Nhưng lúc này, nàng dù là nửa điểm phản kháng để tìm đường sống đều không có.

Ánh mắt Yêu vương gắt gao nhìn chằm chằm Minh Ca, đôi mắt kia màu đen giống như lốc xoáy, tựa hồ là có thể đem Minh Ca cắn nuốt trong tức khắc.

Nhưng hắn rốt cuộc cũng không có đem Minh Ca như con kiến mà bóp chết, ngược lại còn nhéo nhéo ở cổ Minh Ca. Dừng một chút, dùng linh khí đem Minh Ca bao lại, sau đó đem Minh Ca vứt ra khỏi Ma Đầu Sơn.

Biến cố tới quá nhanh, một khắc trước hai người còn đang lăn lộn trên giường, ngay sau đó Minh Ca liền giống như bóng cao su bị ném về phía chân trời. Chờ nàng lại chớp mắt, thân thể đã rơi xuống một thân cây!

Còn đang thầm nghĩ vẫn còn may mắn là không bị quăng ngã thành bánh bột ngô, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng vang ầm ầm, phương hướng Ma Đầu Sơn giờ phút này đã bị sương đen tràn ngập, âm thanh cũng là từ nơi đó phát ra.

Minh Ca ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Ma Đầu Sơn bị sương đen bao phủ.

Có lẽ là bị tiếng vang đinh tai nhức óc này bạo kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Trong đầu lại giống như cưỡi ngựa xem đèn, xuất hiện từng màn cảnh tượng.

“Tiểu bồ câu, về sau ngươi chính là nữ nhân của bổn vương, bổn vương sẽ đem ngươi dưỡng đến trắng trẻo mập mạp, mới không giống sư phụ chó má kia ngược đãi ngươi.” Gương mặt của nam nhân nói ra lời này lộ ra bá đạo ngang ngược.

“Tiểu bồ câu, trong đầu ngươi chỉ có thể có một mình bổn vương có biết hay không, thể xác và tinh thần của ngươi đều là thuộc về bổn vương. Về sau ngươi có chết, linh hồn cũng thuộc về bổn vương. Bổn vương không cho phép ngươi nghĩ đến người khác.”

Bóng cây lắc lư, ánh mặt trời giống như tinh ảnh, lúc đó nam nhân đem nàng đè ở trên cỏ, một lần lại một lần, cảnh xuân rất tốt.

“Tiểu bồ câu, ngươi lại đây, bổn vương giúp ngươi búi tóc mỹ nhân.”

Nhưng cuối cùng, trong gương không phải búi tóc mỹ nhân, mà là một cái Điểu oa đầu.

“Xem, đây là phòng ngự lưu li thoa, cái yếm này cũng có thể làm phòng ngự pháp khí, còn có cái này, cái này cũng đều là bổn vương giúp ngươi lựa chọn, tiểu bồ câu, ngươi có thích hay không!”

Trước mắt nàng là cả phòng châu quang lộng lẫy.

“Ngươi không thích Ma Đầu Sơn, chúng ta liền đổi một cái địa phương cư trú, ngươi xem ở Vân Tiên Giới nơi nào hợp ý ngươi nhất, chúng ta về sau liền ở nơi đó!” Trên một chiếc xe ngựa, hắn mang theo cô đi qua thiên sơn vạn thủy, xem cảnh sắc ở toàn bộ thế gian, đây là do hắn biết cô hàng năm bị nuôi dưỡng ở Thiên Kiếm phái, chưa bao giờ được xem qua những phong cảnh này.

“Cái sư phụ chó má kia có cái gì tốt, làm ngươi nhớ mãi không quên như thế, bổn vương ngày mai liền đem hắn bầm thây vạn đoạn!”

Cuối cùng dừng lại ở hình ảnh nam nhân bóp cổ nàng, đôi mắt đen thẫm nhìn chằm chằm mặt nàng, không có ánh sáng cũng không hề chuyên chú, đó là một đôi mắt đen hoàn toàn giống như không còn gì để mong đợi nữa!

Bất tri bất giác nước mắt rơi đầy mặt, Minh Ca giơ tay che mặt, phóng túng chính mình khóc thút thít.

Đây không phải là tình cảm của nàng mà là của nguyên chủ, là nguyên chủ chôn ở chỗ sâu nhất trong linh hồn, cũng chính là đoạn ký ức nguyên chủ không muốn nhớ tới, cũng là tình cảm mà nàng nhớ mãi không quên.

Minh Ca rốt cuộc cũng hiểu rõ nguyện vọng của nguyên chủ là cái gì.

Cả đời này của nguyên chủ, phần lớn là bị người khinh bỉ chán ghét, bị người xem nhẹ đối xử lạnh lùng. Chỉ có một mình Yêu vương Hiên Viên Mặc, dù có đôi khi bá đạo chuyên chế thậm chí cười nhạo nàng, nhưng Hiên Viên Mặc đối đối xử với nàng rất tốt, lại là thứ nàng chưa bao giờ từng được đối xử qua.

Cho dù là ở cùng Hiên Viên Mặc cũng có rất nhiều lúc hắn đối xử với nàng không tốt, thế nhưng thứ nàng chôn ở đáy lòng lại là những lần hắn đối xử với nàng tốt nhất.

Chính tay nàng đã gϊếŧ chết Hiên Viên Mặc. Thời điểm Hiên Viên Mặc tồn tại, nàng hận không thể lập tức thoát khỏi Đại Ma Vương ghê tởm đến cực điểm này. Nhưng đến khi Hiên Viên Mặc chết, cặp mắt đen khắc vào tâm trí nàng như bóng với hình, nàng cảm thấy cái tay Hiên Viên Mặc bóp cổ nàng dường như còn chưa có buông ra. Nàng không thể thở được, mặc kệ nàng cố gắng hô hấp nhưu thế nào, mặc kệ đi đến nơi nào đều không thể thở được, ở cổ giống như có một bàn tay vô hình, khiến cho nàng thời thời khắc khắc đều có loại cảm giác hít thở không thông. Thậm chí mỗi một chỗ nàng đi đến, thế nhưng đều là nơi Hiên Viên Mặc từng mang nàng đi qua.

Nàng luôn cố gắng nói với bản thân là chính mình không có làm sai. Hiên Viên Mặc là yêu ma, là tà giáo, sư phụ có nói từ xưa đến nay chính tà không đội trời chung. Nàng không có làm sai, chỉ là trong lòng nàng lại khó chịu đến cực điểm. Nàng cảm thấy chính mình đã bị trúng tà, nàng muốn đi Thiên Kiếm phái tìm sư phụ, nàng muốn hỏi sư phụ có biện pháp nào có thể giải quyết tà trên người nàng hay không, càng muốn đến nơi đó để được nghe sư phụ an ủi, khích lệ, nàng muốn đến để được cứu rỗi.

Nhưng đáp lại nàng lại là kết cục muốn sống không được muốn chết không xong…

Nếu có thể quay lại một lần nữa, nguyên chủ không muốn lại hại Hiên Viên Mặc. Chỉ là nguyên chủ bị Tô Uyên tẩy não quá hoàn toàn, nàng lại cảm thấy chính mình làm như vậy là không đúng, Hiên Viên Mặc là ma, chỉ cần là nhân sĩ chính đạo đều xem việc trảm yêu trừ ma làm nhiệm vụ của mình……

Nguyên chủ mê mang, cũng không dám đem tâm nguyện này của chính mình biểu lộ ra!

Minh Ca nhìn lên không trung đã bị sương đen bao phủ, đã không có nửa điểm hình dáng của Ma Đầu Sơn, nhất thời không còn ngôn ngữ nào để biểu đạt.

Duỗi tay, lại lau một phen nước mắt trên mặt, Minh Ca thiệt tình không biết nên đối với nguyên chủ nói cái gì.

Hiện giờ mọi chuyện đã diễn ra, nguyên chủ cũng không cần rối rắm!

Người rối rắm biến thành Minh Ca.

Cái này có tính là nhiệm vụ thất bại hay không?

Nhiệm vụ thất bại sẽ bị mạt sát đi?

Có phải nàng sắp phải bị mạt sát rồi hay không?

Nghĩ đến chính mình bị thúc giục như thế, Minh Ca dứt khoát lui hai chân ngồi vững vàng ở trên thân cây, nhìn Ma Đầu Sơn bởi vì Hiên Viên Mặc tự bạo mà ma khí bao bọc triền miên.

Hiên Viên Mặc là một cái tồn tại nghịch thiên, hắn là từ oán linh khí tiến hóa thành yêu thú. Bởi vì không ngừng cắn nuốt oán ma chi khí, đến cuối cùng liền biến thành một Ma đạo Yêu vương dù là thiên đạo cũng hủy diệt không được.

Hiên Viên Mặc này cũng coi như là một cái quái thai, ngay cả tự bạo cũng không phải huyết nhục bay tán loạn, mà là ma khí áp đảo bốn phía!

Minh Ca đã đếm được một trăm con cừu, nhưng tựa hồ, nàng cũng không có bị mạt sát a!

Sao lại thế này?

Minh Ca vèo một phát nhảy xuống khỏi đại thụ, thân thể của nàng ở thời điểm cuối cùng được Hiên Viên Mặc dùng linh lực bảo hộ, nên cũng không phải chịu nửa phần thương tổn về việc Hiên Viên Mặc tự bạo. Hơn nữa linh khí tán loạn trong cơ thể nàng cũng đã bị Ma Vương ép xuống. Yêu Vương ở thời điểm cuối cùng còn có thể đối đãi như vậy với nguyên chủ, cũng trách không được nguyên chủ sẽ đối với hắn nhớ mãi không quên.

Minh Ca giống như một tiểu lão đầu tử lại thở dài một hơi, nguyên chủ ném trân châu mà nhặt mắt cá, đến cuối cùng liền hối hận cũng không dám nói.

Thật là bị cái tên sư phụ Tô Uyên kia hại thảm. Nếu Tô Uyên này sống ở thời hiện đại, hắn sẽ trở thành nhân viên bán hàng đa cấp tương đối chuyên nghiệp.

Lại thở một hơi thật dài, Minh Ca hướng về phía Ma Đầu Sơn bay vυ't đi. Cô luôn có một loại dự cảm, Hiên Viên Mặc là từ oán ma chi khí mà sinh, hiện giờ Ma Đầu Sơn lại đều bị oán ma khí tức bao phủ, Hiên Viên Mặc có lẽ cũng không có dễ dàng chết rớt như vậy.

Mặc kệ thế nào, Hiên Viên Mặc chính là tâm nguyện của nguyên chủ, chỉ cần có một chút hy vọng, Minh Ca đều muốn thử một chút.

Hết chương 37.

08/09/2020