Editor: Trầm Âm
Bởi vì Từ Thanh Thanh nói không thể lấy tính mạng của Tiết Minh Ca. Nàng liền bị mọi người dùng hết nước miếng đuổi xuống núi, mọi người cảm thấy nàng là ma tu, vì để về sau nàng không thể gây ra tai họa cho người khác, các loại pháp khí của nàng đều bị thu, tu vi bị phế, quần áo trên người càng là bị lột một kiện đều không còn dư thừa.
Không ai tưởng tin tưởng lời Tiết Minh Ca nói, nàng cãi cọ trước mặt mọi người, gương mặt tái nhợt mà vô lực. Ánh mắt mọi người hướng về nàng đều là châm chọc mà khinh thường, tựa hồ cảm thấy nàng nói những lời này, thật sự là mơ mộng hão huyền, càng có người còn cười nhạo Tiết Minh Ca mắc chứng vọng tưởng.
Những người này cười nhạo nhục mạ, ẩu đả khinh nhục, Tiết Minh Ca đều không để bụng, người mà nàng để ý chính là nhân vật tựa trích tiên kia kìa.
“Sư phụ, sư phụ, người nói cho bọn họ, người nói cho bọn họ, con không có nhập ma đạo, con là dựa theo phân phó của người mà đi đến Ma Đầu Sơn, dựa theo khẩu quyết của người mà tu luyện mà....Thanh Thanh, Thanh Thanh, ngươi mau thay ta nói một câu, ngày đó không phải ngươi nói, mọi người đều sẽ nhớ kỹ ta sao……”
Từ Thanh Thanh không có đáp lại Tiết Minh Ca, ánh mắt nàng ta nhìn phía Tiết Minh Ca, thương hại mà bất đắc dĩ.
“Cút!” Tô Uyên ôm eo Từ Thanh Thanh, tay áo rộng vung lên, đem Tiết Minh Ca quét xuống dưới chân núi.
Từ đầu đến cuối, Tô Uyên đều chưa từng nhìn Tiết Minh Ca.
Biến thành phế nhân, Tiết Minh Ca bị đá xuống núi lại gặp phải tán tu. Những tán tu đó đem nàng tùy ý cưỡиɠ ɠiαи lăng nhục. Đại khái bọn chúng phát hiện nàng là thuần âm thể chất, các tán tu bởi vì có được nàng mà vung tay đánh nhau.
Đại sư huynh Minh Kiếm chính là xuất hiện ngay lúc này, không chỉ gϊếŧ những tán tu đó, mà còn khoát lên cho nàng một bộ quần áo, sau đó điểm huyệt ngủ của nàng.
Nàng cho rằng đại sư huynh là xem ở tình nghĩa trước kia mà cứu nàng. Nhưng mà hiện giờ nàng đã trở thành dáng vẻ này, nơi nào còn nghĩ tới hai từ sống sót.
Lúc trước bất quá là tâm ôm niệm tưởng mới có thể đi tìm Tô Uyên, hiện giờ niệm tưởng đã hết, nàng chỉ nghĩ đến cái chết.
Minh Kiếm lại không cho nàng cơ hội chết, hắn đem nàng cầm tù ở trong một cái trong động sau núi của Thiên Kiếm phái. Sợ nàng tự sát, liền trói tay chân nàng bằng xích sắt, trong miệng nhét giẻ lau.
Minh Kiếm cứu nàng bất quá cũng bởi vì thể chất thuần âm của nàng.
Tu vi bị phế, mỗi khi Tiết Minh Ca cùng Minh Kiếm song tu, linh lực của hắn ở trong cơ thể nàng lưu chuyển một vòng liền giống như một tảng đá lớn ma sát trong đan điền nhỏ hẹp của, khiến cho nàng đau đớn đến mức sống không bằng chết.
Mỗi lần Minh Kiếm cùng nàng song tu, hắn đều kêu tên Từ Thanh Thanh. Tiết Minh Ca cũng từ âm thanh đứt quãng của Minh Kiếm mà biết, hắn hành hạ nàng như vậy cũng là bởi vì năm đó nàng hạ độc đối với Từ Thanh Thanh.
Thân thể nàng đau đớn, muốn chết nhưng lại không thể.
Làm lô đỉnh đã qua mười năm. Mười năm sau, Tiết Minh Ca bị Minh Kiếm hút hết sinh lực đã trở thành một bà lão tóc bạc trắng, da bị nứt nẻ, đan điền bị hủy, xương cốt cả người đứt từng khúc mà chết. Minh Kiếm cũng nhờ lần song tu cuối cùng này mà đột phá Kim Đan, trở thành đệ tử nổi bật nhất Thiên Kiếm phái!
Tiếp thu ký ức của nguyên chủ, Minh Ca dường như còn có thể cảm giác được thời khắc đau đớn đến tận xương tủy của nàng. Nàng cuộn tròn ở trên giường, cả người run rẩy đổ mồ hôi đầm đìa.
Trách không được oán hận của Tiết Minh Ca lại lớn đến như vậy. Loại kinh mạch bị mạnh mẽ căng ra đau đớn, thật là khiến người ta sống không bằng chết.
Chỉ là nghĩ đến tâm nguyên của nguyên chủ, trong lòng Minh Ca càng suy sụp.
Sự dạy dỗ của Tô Uyên ảnh hưởng đến nguyên chủ thật sự quá lớn, nguyên chủ cảm thấy vì môn phái hy sinh là chuyện đương nhiên. Nàng không oán môn phái dùng nàng tới đổi những đồ đệ tinh anh đó. Tô Uyên dạy dỗ nàng trưởng thành, nàng cũng không oán hận sư phụ của mình trở mặt vô tình. Còn những câu nhục nhã, khinh mắng nàng của các sư huynh, nàng nghĩ bọn họ không hiểu biết chân tướng, nàng cũng không oán giận. Ngày đó, nàng hổ thẹn vì đã hạ độc Từ Thanh Thanh, vì thế nàng ta không giúp nàng nói rõ mọi chuyện cũng là chuyện thường tình, mà đại sư huynh cũng là vì Từ Thanh Thanh mà báo thù nàng, cuối cùng nàng phải chịu những cái đó cũng coi như trừng phạt đúng tội.
Nguyên chủ không cam lòng, chính là nàng cũng không biết chính mình vì cái gì mà không cam lòng. Nguyên chủ oán giận, chính là nàng không biết chính mình nên oán giận người nào.
Nguyên chủ thậm chí còn không biết chính mình nên có tâm nguyện gì, nàng chỉ nghĩ muốn sống sót thật tốt, không cần có kết cục như vậy, không cần có những thống khổ tra tấn. Chỉ là nàng lại không biết ý nghĩ như vậy của chính mình có thể thực hiện hay không. Bởi vì nàng có thể chất thuần âm, nếu sư phụ muốn đem nàng đi đổi những đệ tử tinh anh khác trong môn phái, nàng không thể cự tuyệt.
Cho nên, dù là tâm nguyện nàng cũng không dám đặt ra.
Minh Ca đem đầu vùi vào trong gối, nhất thời vì cái cô nương ngốc nghếch này mà khó chịu vô cùng.
Hèn mọn đến mức dù là tâm nguyện cũng không dám đặt ra, Tô Uyên thật thật sự tẩy não rất tốt a!
Minh Ca đối với nam chính này không có nửa phần hảo cảm, càng đừng nói đến muốn đi thông đồng với Tô Uyên.
Tô Uyên này đem so sánh với Tạ Ngọc, An Lãng đều không bằng, còn dám tự xưng là chính đạo, thật là vũ nhục hai từ chính đạo này.
“Như thế nào? Cùng ta song tu khiến ngươi không vui?” Một thanh âm ở bên tai vang lên, đồng thời trên trán Minh Ca xuất hiện một bàn tay.
Một dòng khí ấm áp từ trán lan tràn xuống toàn thân, xua tan mọi sự đau đớn cũng như oán hận quấn quanh ở lục phủ ngũ tạng của Minh Ca.
Minh Ca cảm thấy linh hồn của chính mình giống như được ngâm ở suối nước nóng, thoải mái hừ một tiếng, giương mắt nhìn người tới.
Yêu vương Hiên Viên Mặc, không ai biết hắn tồn tại bao lâu, cũng không ai biết, chỉ cần hắn vận hành linh lực liền sẽ bị trời phạt.
Ở trong mắt mọi người, hắn chính là một cái tồn tại cao không thể với tới, ngay cả đám người danh môn chính phái nhắc tới hắn, mặt đều phải biến sắc.
Đám ma tu đều ở dưới sự khống chế của hắn. Mặc kệ là tu sĩ bên chính hay bên tà, đều không có dũng khí nhắc đến tên hắn. Mọi người đều xưng hắn là Yêu vương, nhưng đại đa số người kỳ thật còn không biết tên của hắn.
Minh Ca dung hợp ký ức của nguyên chủ, thế nhưng lại phát hiện ra trong trí nhớ đều không có bất luận hình ảnh gì về vị Yêu vương này. Những ký ức tồn tại về Yêu vương, đều bị một cái bóng đen thay thế.
Chẳng lẽ Yêu vương chính là một cái bóng ma trong lòng nguyên chủ?
Thời điểm nổ tan xác, Yêu vương lại có thể dùng hết sức đẩy nguyên chủ ra xa, có thể thấy được nguyên chủ ở trong lòng hắn vẫn là đặc biệt.
Một tay của Hiên Viên Mặc xoa mặt Minh Ca, “Lại suy nghĩ đến tên sư phụ chó má kia của ngươi?”
Được rồi, Minh Ca thu hồi phán đoán, mới vừa tiến vào thân thể nguyên chủ, lại bị Yêu vương lăn lộn các loại, sau đó còn ở trước mắt ép hỏi rõ ràng……
Quai hàm lại đau xót, Hiên Viên Mặc lại thấy Minh Ca không đáp lời, trên tay lại dùng sức, hơn nữa bởi vì bất mãn, con ngươi màu hổ phách giống như là có thêm một tầng bóng ma, có xu hướng hắc hóa.
“Mới không có!” Đang ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hơn nữa cái sư phụ kia của nguyên chủ, Minh Ca không cảm thấy mình có thể nhớ tới. Nàng lập tức thể hiện lập trường, ngữ khí vô cùng kiên định, “Ta không có nhớ về hắn.”
Minh Ca cảm giác được bàn tay đang nắm quai hàm của chính mình bỗng chốc cứng đờ sau đó lại bị thu hồi. Trong lòng lộp bộp một chút, chột dạ nghĩ có phải hay không chính mình chuyển biến quá nhanh, bị Yêu vương hoài nghi!
Bất quá ngay lập tức nàng lại trấn định, nàng hiện giờ chính là nguyên chủ danh xứng với thực, cam đoan không giả dối hay chột dạ cái gì nha!
Chỉ là dù cho không có cùng Yêu vương đối diện, nàng cũng có thể cảm giác được ánh mắt Yêu vương đang dừng trên mặt mình, thực sự khiến Minh Ca có cảm giác quần áo bị lột sạch đem đi nghiên cứu.
Hết chương 35.
07/09/2020