Kí Chủ Thật Đáng Sợ

Chương 29 : Hai nhân cách ( Hoàn )

Bạch Dương đoán không sai , điều này đã nằm sẵn trong kế hoạch nên cô cũng không lấy làm bất ngờ ! Nghê Nhật đi ra từ đám đông cầm lấy trên tay tấm thϊếp mời vừa viết vội . Tiếng đàn vừa vang lên ,ông đã chắc chắn được đây là người mà ông tìm kiếm , lắng nghe từng giai điệu không bỏ lỡ một tiết tấu , cho đến khi kết thúc ông vội hỏi tên để điền vào thϊếp mời này ! Sau đó trở thành người vỗ tay sau cùng ! Nghê Nhật đưa thϊếp mời về phía trước : " Cô gái , kì thật ta rất thưởng thức tài năng của ngươi , hiếm thấy người trẻ mà giỏi đến vậy , có thể làm khách cũng như góp một màn vào buổi biểu diễn của ta không ?"

Bạch Dương vẻ mặt không một gợn sóng làm người ta khó đoán được tâm tư , cô gật đầu cảm ơn rồi nhận lấy ! Thấy vẻ mặt bình tĩnh ấy , Nghê Nhật cảm giác tương lai nếu được định hướng tốt , người này sẽ làm mưa làm gió đây ! Haha sắp phải đón một làn gió mới rồi . Nhận lấy được một kết quả hài lòng , không còn gì vương vấn , Nghê Nhật trở về ! Bạch Dương cũng thế , mục tiêu hoàn thành đến lúc cần trở về ! Cô bước ra đến chỗ Kỷ Triết :

- Chơi xong chưa ?

Vừa nghe màn biểu diễn vừa rồi , vốn là một người không hiểu về âm nhạc , cũng chẳng có gu âm nhạc nhưng anh lại cảm thấy được nỗi niềm da diết trong đó ! Có thể nói Bạch Dương thực sự thành công lan truyền cảm xúc đến người khác ! Đến giờ mà anh còn buồn nè . Nhưng mà đã đến lúc tỉnh táo , nhìn em gái trước mặt anh hỏi

" Em phải về rồi sao ?"

Bạch Dương không nói gì , đặt vào tay Kỷ Triết một bức thư và nhàn nhã nhìn anh

- Sau này nhờ anh đưa cho Phùng gia , nhớ kĩ không được đưa quá sớm ! Khi nào cần đưa thì lúc đó anh sẽ tự biết được ! Cảm ơn !

Thấy lá thư được đặt trên tay cùng sự nhờ vả , anh hứng thú cười trêu chọc :" Em lấy gì đền đáp !"

Xem ra cái tên này được nước làm tới , không muốn sống nữa rồi , Bạch Dương nhếch mày , môi cong lên cười rõ ác !

- Tôi lấy mạng anh nhé !

" Anh lại sai rồi ,anh xin lỗi ! " Em ấy quá hung dữ đi , thực sự thực sự rất khủng bố . Kỷ Triết lấy con mèo đen mặt khó ở đang ôm trong lòng đặt lên tay Bạch Dương , vừa đặt vừa hỏi :" Sao em không tự đưa !"

- Đưa được thì cần anh làm gì !

"Anh sai nữa rồi , anh xin lỗi !" Ngày hôm nay của anh xem ra dành để xin lỗi Bạch Dương hết rồi !

Sau vài câu tâm sự mỏng , Bạch Dương cùng Kỷ Triết ai về nhà nấy ! Ai cũng vui vẻ , chỉ có Tiểu Bạch mặt xị một đống !

.........

Thời gian thoáng trôi qua không đợi một ai , ôi mới đó mà đã đến ngày biểu diễn rồi ! Hôm nay , tiết trời se se lạnh , Bạch Dương nghĩ đến có người hay nói thời điểm này rất phù hợp để có người yêu ! Dùng ôm cho ấm , nhưng cô lại thấy muốn ấm thì mua một cái chăn đắp lên hoặc mua lò sưởi hay nuôi chó để ôm ấy ! Người yêu thì ấm cái nổi gì !

Đọc được suy nghĩ , Tiểu Bạch cảm thấy may mắn thay cho Bác Văn ở thế giới trước đó . May mà kí chủ chết , không kịp yêu chứ không là tổn thương người ta lắm! Kí chủ chẳng hiểu như thế nào là ấm lòng với ấm bình thường ! Bảo sao ở thời đại Tinh Tế không có mảnh tình vắt vai .

Đứng trước một đại sảnh lớn, mang tầm quốc tế , vì là buổi biểu diễn của tiên sinh Nghê Nhật nên quy mô lớn là điều đơn nhiên ! Đây là buổi biểu diễn cho người yêu âm nhạc và người biết thưởng thức nên phải nói tụ tập lại toàn người bá đạo ! Bạch Dương hôm nay mặc váy trắng xẻ tà lộ ra chân , tóc đen mượt xoã , kẹp một bên ! Nói thật thì nhìn rất thuần khiết trái ngược với nội tâm của cô hoàn toàn . Nhưng cô rất đẹp ! Xung quanh đều có máy quay hướng về bục biểu diễn ! Cô nằm cuối do sự sắp xếp của tiên sinh Nghê Nhật , ông ấy muốn để màn hay ở cuối cùng ! Nhưng ông nào biết được,đó cũng là màn cuối cùng mà cô gái này biểu diễn !

Lòng vòng 3 tiếng , cuối cùng cũng đến lượt mình . Bạch Dương bước từng bước đến bên chỗ dương cầm ! Vẫn là khí thế , thần thái khiến cho người khác nể trọng ! Cô gái luôn thu hút mọi người , Nghê Nhật thấy rất hài lòng ! Lần này cô vẫn sẽ đàn một bản nhạc buồn ! Hai tay điêu luyện ấn lấy phím đàn , từng âm thanh đều đều vang lên !

Chẳng biết có phải thuật chú không mà tiếng đàn vang lên đã đưa người thưởng thức vào những khoảnh khắc trong cuộc sống, có thể là những kí ức vẹn nguyên của ngày hôm qua, những khoảnh khắc rung động hôm nay, hay thậm chí những tia hy vọng cho những ngày mai chưa từng thành hình. Nhưng chung quy tất cả đều là ngày của bạn .

Buổi biểu diễn hôm nay được phát trực tiếp với bên ngoài . Kỷ Triết cũng rủ rê Phùng Hiên cùng cha mẹ Phùng xem ! Từ khi bản nhạc buồn cất lên , họ cảm giác như nó đang diễn tả chân thực nỗi buồn của Bạch Dương vậy ! Đau , rất đau .

Tiếng đàn da diết không ngừng làm người nghe dao động ! Lỡ mất một nhịp , họ ngạc nhiên nhìn người con gái trên đó !

" Cô ấy ...cô ấy vừa ói ra máu !"

" Ai mau giúp cổ đi !"

" Sao cô ấy không dừng mà còn tiếp tục vậy !"

Cho đến khi người ta đến gần , Bạch Dương vẫn một mực kiên trì lướt tay trên những phím đàn , là một người nghệ sĩ , cô sẽ không dừng cho đến khi kết thúc !

[ Hay nói đúng hơn kí chủ uống thuốc giảm đau rồi , làm gì cảm nhận được gì mà không bình tĩnh đàn tiếp !]

- Im ! Ta đang làm màu !

Cô gái váy trắng dính máu , tay vẫn đàn đến 10 phút sau .Bản nhạc buồn hoàn thành , cô mỉm cười nhắm mắt ngã xuống ! Không còn thở nữa rồi , cả đại sảnh như chết lặng ! Cũng không hiểu rõ cảm giác gì . Cô gái đó mới sờ sờ trước mặt , mới truyền đến cho họ cảm xúc da diết qua tiếng đàn và cũng vừa qua đời trước mặt họ ! Làm sao tin được đây ! Không kịp xử sự , chưa kịp nghĩ ra nên làm gì với cô gái đó .

Nghê Nhật không biết được mình đang như thế nào , ông chỉ biết người con gái ấy cho đến khi xảy ra chuyện vẫn một mực hoàn thành bản nhạc buồn ấy mới thôi ! Đây gọi là trách nhiệm sao , rõ ràng mới đây thôi ông còn nhắm trúng con bé sẽ hô mưa gọi gió , vậy mà ...

Kỷ Triết cùng Phùng Hiên với cha mẹ Phùng xem Bạch Dương , cảnh tượng đó diễn ra , thần kinh không kịp phản ứng . Họ im lặng mất 10 phút và vẫn chưa hiểu gì ! Bạch Dương vừa ói ra máu ! Là thật ! Tay chân họ run rẩy hết cả lên , mẹ Phùng khóc không thành tiếng . Kỷ Triết thất thần nghĩ đến cô gái này vài ngày trước còn đùa giỡn với mình , em ấy con nhờ !

" Phải rồi , là bức thư !" .

Câu nói của Bạch Dương ngày đó hiện rõ trong tâm trí Kỷ Triết: " Khi nào cần đưa thì lúc đó anh sẽ tự biết !" Anh lật đật chạy lấy thư từ trong áo khoác ra đưa cho Phùng Hiên . Tay Phùng Hiên run đến nỗi mãi không mở lá thư được , nước mắt rơi lã chã không thể dừng ! Anh đọc lá thư

[ Gửi gia đình thực sự của tôi !

Ngày các người đọc lá thư này chắc cũng đã biết việc gì xảy ra . Chẳng biết tên tóc vàng có đưa đúng lúc không? Bất quá điều đó không còn quan trọng !

Xót lại một chút tình máu mủ cuối cùng , tôi mong mọi người sẽ thực hiện ! Hãy cứ để mặc tôi ! Đừng dính liếu gì với tôi sau khi tôi ra đi , hãy để tôi ở đó , những người lạ kia sẽ đưa tôi đến nơi an nghỉ thôi ! Tôi không thể quên và sẽ chẳng bao giờ quên những gì anh và cha mẹ đã làm ! Vì vậy , hãy làm người tốt với tôi đúng lần này nhé !

Bạch Dương ( A Hinh) ]

Sau cái chết của Bạch Dương được chuẩn đoán do xuất huyết dạ dày nhiều năm , dân mạng sôi sục đào lại lần thi trước kia của cô , cô gái áo phông trắng cầm micro tươi cười mà nói rằng :

" Thực sự kiếp sau tôi mong tôi sẽ có được một thứ , thứ mà tôi không may mắn có được ở kiếp này !"

[G ] : Đến lúc ói máu , chị ấy vẫn đàn cho xong đó mọi người .

[C] : Nổi hết da gà , bài nhạc khiến người ta buồn , người đàn cũng vậy .

[J ] : Chắc đau lắm !

[D ] : Tưởng niệm ...

.....

Mọi người bàn tán , tiếc nuối cho cô , họ cố gắng suy đoán thứ đó là gì ! Đoạn video này cũng được truyền đến tay mẹ Phùng ! Khóc đã mấy ngày , bà như già đi mấy chục tuổi , xem đứa bé trong điện thoại tươi cười ! Thứ mà không có ở kiếp này chẳng lẽ là tình thương gia đình ..Bà khóc không thành tiếng và mãi kêu " Xin lỗi !"

Kì thật , lúc đó được giám khảo hỏi Bạch Dương đã vui cười nói :

- Thực sự kiếp sau tôi mong tôi sẽ có được một thứ , thứ mà tôi không may mắn có được ở kiếp này ! ( đó chính là tiền ! Quả thật cô là thiên kim chân chính , nhưng vì đoạn dạo đầu nên cô không thể dùng tiền Phùng Gia tự do mà phải đi đổi với Tiểu Bạch , mất điểm rất tiếc ! Không nghĩ đến mọi người lại sâu xa đến thế.)