Kí Chủ Thật Đáng Sợ

Chương 15 : Ngoại truyện Bác Văn

Tôi là Bác Văn !

Năm tôi 7 tuổi được cha mẹ dắt đến bữa tiệc siêu lớn của một nhà tài phiệt là bạn của cha mẹ tôi ! Tôi thấy rất không thú vị nên chỉ ngồi im một chỗ suy ngẫm mọi thứ ! Và rồi một cô bé hớn hở chạy đến hỏi tôi

" Anh có muốn chơi cùng không ?"

Nhìn vẻ mặt dễ thương đang mong chờ ấy tôi không nỡ lòng từ chối ! Có vẻ vì điều đó mà tôi may mắn phát hiện ra Bác Văn tôi đã thích em ấy ! Em ấy bảo em thích những người tài giỏi và vì thế tôi quyết định sẽ thật giỏi sẽ thật nổi tiếng cho em ấy tự hào !

Sau khi trò chuyện tôi biết em ấy tên Bạch Dương và bằng tuổi , tôi rất mong được gặp em ấy hằng ngày ! Nhưng cha mẹ tôi có việc làm ăn nên đành phải chuyển nhà ra nước ngoài , rất luyến tiếc nhưng chẳng thể làm gì !

Năm tôi 12 tuổi , tôi nghĩ mình đủ lớn nên đã làm một trận nhoi đòi một mình về nước để học cùng trường ! Nhưng đau khổ thay , ngày tôi về đăng kí học trường cấp 2 cũng là ngày em ấy đi ra nước ngoài học một trường nổi tiếng ! Buồn nhưng lại một lần nữa không thể làm gì !

Những năm liền tôi luôn giành danh hiệu học bá , mãi cho đến năm lớp 12 . Trong căn tin , một cô gái đâu ra đòi tôi xin lỗi một người cố ý đâm vào tôi ! Cùng lúc ấy , người mà tôi đợi bấy lâu lại xuất hiện , cậu ấy rất ngầu ! Tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc vì không biết được ba năm nay , cậu ấy học chung với mình ! Nhưng mọi thứ có thể bắt đầu lại !

Ngày nhận được thông báo kết quả thi khảo sát , kì thật tôi rất vui vì có thể cùng tên cậu ấy hiện trên một tờ giấy mà mọi người cùng thấy .

Hạng 1 : Bác Văn

Hạng 2 : Bạch Dương

Sau đó , qua mỗi kì thi đều như thế ! Có lần cậu ấy dẫn tôi về nhà ăn cơm và đồng thời tôi gặp cha mẹ cậu ấy ! Thì ra từ trước hai bên gia đình sớm đã muốn kết thông gia , ý cười không thể nhịn , thực sự hạnh phúc ! Bác trai bác gái yên tâm giao hẳn cậu ấy sang nhà tôi lo !

Một ngày , chúng tôi đã đặt ra giao ước . Tôi không biết ý nghĩa nó là gì nhưng tôi vẫn chấp nhận thành giao . Nếu thua thì sẽ phải bao người kia ăn đến già ! Kì thật , chỉ cần cậu ấy đáp ứng thì tôi sẵn sàng bao ăn cậu ấy đến già và còn hơn thế ! Từ đó chúng tôi sánh bước cùng nhau đến các cuộc thi từ lớn đến nhỏ ! Hạng nhất hạng nhì đều là của chúng tôi ! Lúc nào tên tôi cũng gắn liền với tên cô ấy !

Nếu có người hỏi tôi có yêu cô ấy không ? Không ? Tôi không yêu mà tôi thương !

Ngày 8/7 tôi cứ ngỡ tim mình bị ai đó móc đi vậy , nước mắt cứ vô tình mà rơi không thể ngừng ! Tôi chỉ có thể ôm lấy cô ấy ! Cô ấy rất đau , cô ấy đau về thể xác còn tôi bị tra tấn về tinh thần ! Tại sao cô ấy lại đẩy tôi ra , đáng lẽ tôi đã có thể chết cùng coi ấy rồi !

Sau ngày đó tôi một mực phát triển thật tốt , thật thành công , giúp đỡ em trai nhà cô ấy !

Mãi cho đến khi chết tôi vẫn ôm tấm ảnh ngày đó ở trên đường ! Cô gái đầm hồng đặt tay lên trán chàng trai áo sweater hồng đang thất thần hạnh phúc đó giờ nơi đâu , chỉ là kỉ niệm ! Đời người thật ngắn ngủi đúng không em ? Tôi nhờ em cô ấy chôn tôi ở cạnh em , người tôi thương như một ước nguyện nhỏ nhoi cuối cùng của đời người!

Cảm ơn em đã đến và đón thanh xuân cùng anh ! Bạch Dương!

Bác Văn .