Kí Chủ Thật Đáng Sợ

Chương 13 : Thanh xuân vườn trường

Đặt chân đến sân bay ! Oa ! Trở về rồi , thoải mái quá đi mất , giờ chỉ còn triệt để thi đại học điểm tuyệt đối nữa là rời thế giới được rồi . Nhiêu đó cũng đủ lưu danh học bá mãi đến sau khi chết . Nhưng mà hình như không thoải mái như cô tưởng , trước mặt một dàn máy quay phim , ảnh chụp phát sáng tách tách liên tục , còn có phóng viên nữa . Chẳng lẽ hôm nay cô cùng chuyến bay với minh tinh nào ! Bạch Dương nhanh chóng ngờ nghệch nhìn qua nhìn lại tia minh tinh , nhìn vẻ mặt của cô Bác Văn buồn cười , anh đủ hiểu cô đang nghỉ gì !

" Họ chờ phóng vấn chúng ta đấy !"

" Cậu quên chúng ta vừa được gì sao ?"

- À , à ừ .

Kì thật cô cũng không nghĩ đến lại nổi như vậy ! Thấy vẻ mặt chưa tỉnh hẳn anh dịu dàng xoa cái đầu nhỏ kia , tạo cho cô cảm giác an tâm rồi nắm tay cô kéo đi , anh sợ cô lơ ngơ bị chèn ! Hệ thống cảm thấy thật may mắn khi nam phụ này hiểu chuyện như vậy ! Chỉ sợ nếu không canh chừng Bạch Dương đi , để cô bị chèn mất công cô lại rút kiếm chém họ ! Cho max điểm luôn ! Toàn cảnh ái muội giữa hai người đơn nhiên đều được quay lại phát sóng trực tiếp và trở thành đề tài để mọi người để ý đến !

[ .....] : Oa ! Quan tâm chưa kìa !

[ .....] : Nữ thần nhìn ngốc manh dễ thương quá !

[......] : Ở đâu bán mặt hàng này , cho tôi quẹt thẻ :"))

[......] : Bỏ vào giỏ hàng +1

....

[......] : Bỏ vào giỏ hàng + 1973

....

Các phóng viên nghiêm chỉnh đưa micro lên tới tấp hỏi hai học sinh trước mặt :

" Xin hỏi cảm nghĩ về việc hai em liên tiếp đạt giải nhất nhì của 3 môn trong cuộc thi quốc tế TIMO!"

- Kì thật tụi em đã đoán trước được !

Mọi người xung quanh cười ồ lên , rất tự tin và họ rất thích điều này .

" Điều gì làm em có động lực như vậy !"

- Tụi em đã đặt ra một giao ước !

" Có thể cho chúng tôi biết không ?

Bạch Dương cười tinh ranh - Xin lỗi , bí mật !

Sự tiếc nuối hiện rõ trên mặt họ , nhưng ít nhiều hôm nay họ đã thu thập được kha khá thông tin. Trước đó họ đã phóng vấn vợ chồng tài phiệt Bạch Viết Nam cùng với vợ chồng doanh nhân Bác Thị đang đợi con họ ở trước sân bay ! Theo phỏng vấn thì hai người họ đã định trước là thông gia , hai bên vô cùng hài lòng về con dâu / con rể của mình ! Cuộc sống đúng là có những điều hợp ý đến lạ . Đúng là đề tài nóng hổi mà!

Hai vợ chồng bán con đang vui vẻ đứng trước đó chờ cô cùng Bác Văn cùng với cha mẹ Bác Văn . Kì thật cô rất muốn nói với mọi người họ đã bán con mình như nào nhưng có vẻ họ rất hài lòng về điều đó. Thật ủy khuất !

" A ~ Con gái của chúng ta giỏi quá đi mất !"

- Con là con gái hai người sao !

Cha mẹ Bạch cười lớn vỗ vai Bác Văn :

" Xem kìa , Tiểu Văn giỏi quá , chưa gì con bé đã không muốn làm con ta nữa , mà làm vợ của con rồi !"

Bạch- bất lực - Dương đành chấp nhận sự thật , cô không đấu lại cha Bạch , ông cũng quá là trâu bò đi . Rõ ràng ý cô không phải như thế! Cứ như vậy, hai gia đình , sáu người cùng trở về nhà của cha mẹ Bạch ăn mừng cho giải thưởng của con họ !

Đứng trước căn biệt thự quen thuộc , căn biệt thự mà cô ngày ngày ăn không ngồi rồi xong bị đuổi đến nhà Bác Văn ăn nhờ ở đậu . Thật hoài niệm ! Có lần cô gọi hỏi họ khi nào có thể về ? Cha mẹ Bạch chỉ đơn giản nói :

" Nhà này chỉ đủ hai người , con cứ ở đó đi !"

" Hoặc là khi nào Tiểu Văn trở thành con rể ta thì con hãy về !"

Cái rắm , căn biệt thự to thế này mà chỉ đủ hai người , lựa lí do cũng lựa cho hợp lí chứ . Nhiều lúc cô hoài nghi có cốt truyện ẩn giấu : Đó là Bác Văn chính là con ruột của vợ chồng Bạch Viết Nam , nhưng vì một sự cố , một lí do chính sự nào đó , họ phải nhờ vợ chồng Bác nuôi giữ và bảo vệ . Còn cô lượm được ở bãi rác , đem về làm thế thân cũng nên !

[ Kí chủ à ! Cô nghĩ quá nhiều !]

- Ta cũng mong là thế !

Vì được thư mời nên được đặc cách vào Stanford University nhưng Bạch Dương và Bác Văn không đồng ý bỏ thi đại học , họ sẽ vào đại học Stanford nhưng cũng sẽ thi đại học giành điểm tuyệt đối ! Thầy cô cũng đành phải chấp nhận với sự ham học của hai đồng học ! Dù gì họ cũng đã biết trước kết quả !

............

Hôm nay là chủ nhật , vì sắp phải rời thế giới nên cô quyết định đi cô nhi viện Lam Thảo trong thành phố để chọn em nuôi , để sau này , ngày cô không còn nó có thể chăm sắp ba mẹ nguyên chủ !

- Tiểu Bạch , người nhìn xem đứa bé nào trong đây sau này sẽ thành công , sẽ là người có trách nhiệm !

[ Là đứa bé trai 10 tuổi đang đứng sau cùng , cái mặt không Care đó kí chủ !]

[ Sau này em ấy sẽ trở thành một người thành công rất nổi tiếng trong giới ]

Nghe thấy thế Bạch Dương bước tới dịu dàng xoa đầu em trai

- Xin chào em trai chị là Bạch Dương , em tên gì ?

Viện trưởng thấy cô hỏi thì thay đứa bé trả lời :

" Nó tên là Thập Nhất , ngày ta nhận được nó là ngày 11 !Nó rất là ít nói nên con thông cảm !

- Viện trưởng à , gia đình con có thể nhận nuôi em không ạ !

" Con thử hỏi Thập Nhất xem !"

- Thập Nhất à ! Em về cùng chị nhé , chị sẽ có trách nhiệm với em !

" Được !"

Thập Nhất không cự tuyệt , Bạch Dương đi làm giấy tờ , cam kết nhận nuôi . Và dắt tay em trai của mình về ! Cô thấy tên Thập Nhất không được hay cho lắm nên quyết định thay tên cho em trai của mình thành Bạch Sơ Nhất , ý nghĩa Sơ Nhất chính là ngày em ra đời , em chính là duy nhất , không thể thay thế !

- Từ nay em tên Bạch Sơ Nhất nhé !

" Được !"

" Chị à !"

- Hả !

" Có vẻ chị có việc gì đó không thể ở nơi này nữa nhỉ , hay nói chị biết được mình sắp ra đi !"

Bạch Dương bất ngờ trước câu hỏi đó , một đứa trẻ 10 tuổi mà lại hỏi ra được câu như thế , trùng hợp là đúng !

- Tiểu Bạch , đứa trẻ này là ai ?

[ Ta không thấy tần số nào khác lạ thưa kí chủ ! ]

- Vô dụng !

[ Hức , ta điều tra hết phạm vi khả năng rồi mà ] Nó lại tiếp tục lấy chai thuốc nhỏ nước xuống tấm kính kia rồi giả khóc . Bất quá Bạch Dương hiện tại không thèm quan tâm nó ! Cô hỏi Sơ Nhất :

- Sao em biết ?

" Vẻ mặt của chị nói ra tất cả , lúc chọn được tôi mặt chị thả lỏng như đã ổn thoả , mà một người con một của nhà tài phiệt như chị thì làm gì có gì nguy hiểm . Ngoài chị ở không , muốn có em ra , nhưng chị có vẻ không rảnh đến nổi nhận em để chia sẻ tình yêu cha mẹ ."

" Chắc chị có vấn đề ! Mà chị thì có vấn đề gì chứ , chị đang rất thành công . Trừ phi chị sắp chết muốn có người chăm sóc cha mẹ ! Đây là điều đơn giản nhất tôi nghĩ ra .Lúc nãy tôi hỏi chị run lên , cơ mặt cũng căng hẳn , chắc là tôi đoán đúng !"

- Sao em biết gia đình chị !

" Tôi thích theo giỏi các kì thi lớn , trùng hợp là chị trong đó rất nổi , nên tôi cũng biết kha khá về chị !"

Hay nha ~ Quả thật là đứa trẻ cô chọn quá ngầu , quá thông minh , sau này không còn lo nữa . Cô thiếu chút nữa ôm nó quay vòng ! Thực sự rất hài lòng !

- Sơ Nhất rất giỏi , hãy giúp chị chăm sóc tốt cha mẹ chị nhé !

" Vậy tôi đoán đúng rồi !"

Cậu bé nhét tay vào túi quần , im lặng đi tiếp . Không nói gì xem như đồng ý . Nhìn cậu đã ra dáng vẻ thành công phết ! Xem như mọi thứ đã chuẩn bị xong , chờ ngày thi Đại học nữa trở về không gian được rồi !