Phi Trần

Chương 75

Đệ thất thập ngũ chương.

Anh Phong đã trở lại, đợi mòn mỏi a~~~

Ta chính thức thoát khỏi địa ngục rồi, được nghỉ ngơi 4 ngày là cả một thiên đường đó =A=

—————————————————————————————————————–

Dung nhan tuấn mỹ của Quân Vô Sương dần vặn vẹo, toàn bộ ý thức của hắn tựa hồ chỉ tập trung trên người Ôn Tiềm Lưu, chỉ có du͙© vọиɠ thị huyết, một chút cũng không nhớ rõ vì sao mình lại căm hận Ôn Tiềm Lưu như thế.

Hai tay Mạc Phi Trần ôm càng chặt, "Vô Sương! Dừng lại!"

Thân thể Quân Vô Sương phát run, một tay ôm chặt đầu mình.

Ôn Tiềm Lưu lại nở nụ cười, "Thì ra là ngươi bị tẩu hỏa nhập ma a!" Nói xong liền đi tới phía sau Triệu Thanh Nghi, đẩy nàng về hướng Quân Vô Sương.

Thúc Tâm kiếm vọt ra, Tranh Nguyệt kiếm của Triệu Thanh Nghi như trăng tròn bay vòng trên không trung, mượn lực của Thúc Tâm kiếm, thoát khỏi phạm vi của kiếm phong, lui lại vài chục bước mới được Khúc Thiếu Phong tiếp được.

Mà lực chú ý của Quân Vô Sương cũng bị thu hút, mạnh mẽ xuất kiếm hướng hai người họ.

Tranh Nguyệt Kiếm cùng Trích Phong kiếm đành phải đồng thời xuất ra, bị kiếm khí kia áp bức không kịp nghỉ tay, mà Thanh Y Hậu cùng Kim Tử Du cũng vội vàng xuất kiếm tiếp viện, cứ như thế, bốn người bọn họ đã chọc giận Quân Vô Sương.

"Quân Vô Sương!" Mạc Phi Trần chạy lên ngăn lại hắn, Quân Vô Sương vung tay ấn Mạc Phi Trần xuống đất, ngón tay bóp chặt cổ hắn, Mạc Phi Trần phải dùng hai tay tách ra từng ngón tay của hắn.

.....Khó thở!

"Phi Trần!" Lục Khinh Mặc kinh hãi, Đãng Hiêu Kiếm vọt tới!

Quân Vô Sương nghiêng người, cười lạnh xuất ra một kiếm, nháy mắt đánh khai Đãng Hiêu Kiếm, Mạc Phi Trần tách ngón tay hắn ra, xoay người chạy khỏi.

"Là chư chúng sinh vô phục ta cùng, người cùng, mỗi người một vẻ, thọ người cùng; vô pháp, cũng không phi pháp cùng. Dùng cái gì cố? Là chư chúng sinh nhược tâm thủ cùng, là theo chúng ta chúng sinh thọ người. Nếu bắt chước cùng, tức theo chúng ta chúng sinh thọ người. Dùng cái gì cố? Nếu thủ phi pháp cùng, tức theo chúng ta chúng sinh thọ người, là cố không nên bắt chước, không nên thủ phi pháp..."(Amen! Khúc kinh này ta không thể hiểu nổi, lực bất tòng tâm, xin thứ tội.) Thanh âm của Vô Lượng đại sư xuyên thấu kiếm khí mà truyền vào, không ngừng xâm nhập vào trí não Quân Vô Sương, hắn nhắm chặt mắt, hai tay ôm đầu, tựa hồ muốn tống khứ tất cả kinh Phật Vô Lượng đại sư niệm ra khỏi đầu.

"Không được niệm! Dừng lại! Dừng lại!" Quân Vô Sương mạnh mẽ buông đầu, kiếm khí tán loạn.

Kiếm khí Mạc Phi Trần cùng Lục Khinh Mặc xuất ra, chặn xuống vài đạo Thúc Tâm kiếm kia.

Lục Khinh Mặc muốn lôi Mạc Phi Trần ra, nhưng hắn lại lần nữa dùng khinh công luồn ra phía sau Quân Vô Sương, ôm lấy nam tử sắp nổi điên kia, dùng hết nội lực khống chế hành động của hắn, ghé vào tai hắn nhẹ giọng nói: "Phu quân ta đây ở chỗ này, nương tử sao lại bạo phát a?"

Đồng tử Quân Vô Sương co lại, ý thức phân tán rốt cuộc quay lại, màu tím nơi đáy mắt tựa như thủy triều mà tán đi. Hô hấp của hắn dần vững vàng, dựa vào lòng Mạc Phi Trần phía sau, mà Mạc Phi Trần cũng ở bên tai hắn, nhẹ giọng tụng lại kinh văn của Vô Lượng đại sư.

Đúng lúc này, Lục Khinh Mặc phát giác Ôn Tiềm Lưu đã thừa dịp chạy trốn, Khúc Thiếu Phong cũng phát hiện ra, vận nội lực truy đuổi, "Ôn Tiềm Lưu! Nữ nhi của ta ở đâu?"

Lục Khinh Mặc liếc nhìn Mạc Phi Trần một cái, cùng Khúc Thiếu Phong đuổi theo.

Thanh Y Hậu cùng Kim Tử Du đưa mắt nhìn nhau, "Rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra a?"

Triệu Thanh Nghi vén lại vài sợi tóc lộn xộn của mình, hừ lạnh một tiếng, "Còn chưa nhìn xa sao? Xem ra Ôn trang chủ luôn được võ lâm nhân sĩ kính trọng cũng không phải hạng chính nhân quân tử bình thường." Nàng nhớ lại khi bản thân bị Ôn Tiềm Lưu đẩy về phía Quân Vô Sương mà tim đập loạn, nếu không phải Khúc Thiếu Phong xuất kiếm, nói không chừng mình lúc này đã chết không minh bạch.

Ôn Tiềm Lưu cảm giác được Khúc Thiếu Phong đang đuổi theo phía sau hắn, Trích Phong kiếm của đối phương xẹt qua người, hắn chợt xoay người, dùng Phi Bộc kiếm đánh trả. Vừa rồi giao đấu hắn đã tiêu hao lượng lớn nội lực, lúc này nếu còn muốn dùng Thiên Vân kiếm chỉ sợ uy lực còn không bằng Phi Bộc kiếm.

Lục Khinh Mặc cùng Khúc Thiếu Phong cơ hồ xuất kiếm cùng một lúc, kiếm khí của Phi Bộc kiếm rơi xuống, Ôn Tiềm Lưu thầm vận nội lực, tính toán đánh văng bọn họ.

Chợt lúc đó, Ôn Tiềm Lưu dừng lại.

Phía trước là một cánh rừng,

Ánh trăng soi chiếu xuống mặt đất nhấp nhô bóng râm.

"Ai?" Ôn Tiềm Lưu cảm giác được hô hấp bất thường từ người đối phương, cảm giác nguy hiểm đánh mạnh vào trái tim hắn.

Lực Khinh Mặc cùng Khúc Thiếu Phong theo sát cũng ngừng lại, nhíu mày nhìn bóng người đang đứng ngược sáng kia.

"Ôn Tiềm Lưu. Ta muốn ngươi trả lại kiếm chủng Thiên Vân kiếm.

"Hà... Hà Uẩn Phong..." Ôn Tiềm Lưu ngửa cằm, có chút không dám tin đứng trước mặt mình đúng thật là Hà Uẩn Phong.

Động tác duỗi ngón tay của đối phương trong mắt hắn cực kỳ thong thả, tao nhã mà lạnh lùng, kiếm khí đâm xuyên qua vai Ôn Tiềm Lưu, hắn thậm chí không có khí lực nâng tay che lại miệng vết thương, liền ngã gục.

"Không ngờ ngươi lại là người của Bái Huyết giáo." Hà Uẩn Phong chậm rãi đi tới cạnh Ôn Tiềm Lưu, ánh mắt y vẫn chẳng chút gợn sóng, bàn tay nắm lấy bên vai bị thương của hắn, "Kiếm chủng của Liên Vân, ta sẽ không giao cho loại người như ngươi."

Nói xong, Ôn Tiềm Lưu cảm giác khí hải của mình bị chấn động kịch liệt, nội lực hùng hậu dọc theo kịch mạch của hắn xâm nhập vào khí hải, bao lấy kiếm chủng Thiên Vân kiếm, một đường tiến về phía trước, chậm rãi rời khỏi khí hải.

Chẳng lẽ cứ thế mà giao ra Thiên Vân kiếm?

Hắn không cam lòng! Hắn tuyệt đối không cam tâm!

Vì thế hắn ngưng tụ chân khí áp lại kiếm chủng, lúc này mới phát hiện nội tức Hà Uẩn Phong không ổn, trong lòng xẹt lên một tia vui sướиɠ, mạnh mẽ lôi kéo, kiếm chủng trở lại khí hải.

Ôn Tiềm Lưu lập tức xoay người dùng kiếm khí Thiên Vân kiếm đâm tới trước mặt Hà Uẩn Phong, ngón tay đối phương khẽ chuyển, liền hóa giải được kiếm khí. Ngay sau đó, Ôn Tiềm Lưu liền cảm giác cổ mình bị Hà Uẩn Phong gắt gao bóp chặt.

"Yên tâm, trước khi lấy được kiếm chủng ta sẽ không lấy mạng ngươi đâu."

Khí áp lạnh lẽo khiến Lục Khinh Mặc cùng Khúc Thiếu Phong đều nín thở.

Ôn Tiềm Lưu hoảng sợ vận toàn bộ nội lực chống lại Hà Uẩn Phong, hai tay gắt gao nắm chặt ngón tay y.

"Hà Uẩn Phong! Hắn biết chỗ muội muội của Phi Trần!" Lục Khinh Mặc chỉ sợ y thật sự bóp chết Ôn Tiềm Lưu, mặc dù vị sư huynh này làm y rất thất vọng tới nỗi một chút tốt đẹp cũng bị hủy diệt hầu như không còn, nhưng y cũng không muốn nhìn thấy hắn chết trước mặt mình.

"Xin thủ hạ lưu tình.... Ôn Tiềm Lưu đã bắt nữ nhi của ta a!"

"Phi Trần..." Hà Uẩn Phong khẽ run lên, Ôn Tiềm Lưu lại nhân cơ hội này cắn trả (=))), lại bị Hà Uẩn Phong áp chế.

Đúng lúc này, một đạo kiếm khí phá tan rừng rậm, hai người Lục Khinh Mặc vẫn là lần đầu tiên chứng kiến, tai họa áp đảo.

Đãng Hiêu kiếm cùng Trích Phong kiếm cơ hồ không suy nghĩ liền xông ra, chỉ cảm thấy kình lực bị kiếm khí kia mạnh mẽ chặn lại, Lục Khinh Mặc cùng Khúc Thiếu Phong bị đánh lui ra sau mấy trượng, mở to mắt nhìn Hà Uẩn Phong, y cũng lui về sau mấy bước.

Trên đỉnh cánh rừng, một nữ tử ngoại tộc nhếch miệng cười.

"Hà Uẩn Phong, ngươi không lo tìm một chỗ mà trị thương đi, chẳng lẽ muốn tới âm tào địa phủ gặp lại Lạc Liên Vân sao?"

Hà Uẩn Phong trầm mặc không nói, chỉ ngẩng đầu nhìn nữ nhân kia, rõ ràng là tư thế nhìn lên, lại có cảm giác kẻ đứng trên cao kia bất quá cũng chỉ là một hạt bụi nhỏ nhoi mà thôi.

"Kha Ma La."

Lục Khinh Mặc vừa nghe tên không khỏi cả kinh, kiếm khí của nữ nhân này sao lại mạnh mẽ đến vậy? Bản thân mình cũng biết được công lực của Hà Uẩn Phong, thế nhưng chưa bao giờ phát hiện Thế Ki kiếm có sự bá đạo như nữ nhân kia. Có lẽ Ôn Tiềm Lưu nói không hề sai, võ lâm Trung Nguyên hẳn là nên đem Kha Ma La loại bỏ trước khi ả chưa đủ năng lực, nhưng không biết hiện tại mới quyết định có muộn hay chưa.

"Ôn Tiềm Lưu ta sẽ mang đi! Muốn lấy lại kiếm chủng Thiên Vân kiếm, ngươi có thể thử đến Bái Huyết giáo – bất quá ngươi cũng không sống được lâu như vậy đâu!" Nói xong, Kha Ma La nhấc Ôn Tiềm Lưu rời đi.

Hà Uẩn Phong vận khí, Thế Ki kiếm đánh vở một mảnh rừng vọt tới sau lưng Kha Ma La, đối phương lại xuất kiếm hóa giải.

"A – quên nói cho ngươi biết, ta đã phái người đi trông chừng bảo bối đồ đệ kia của ngươi rồi!"

Trong lòng Lục Khinh Mặc khẽ động, quay đầu nói: "Nguy rồi, Phi Trần!"

Hà Uẩn Phong túm y lại, "Phi Trần ở đâu?"

"Hắn đang ở Mộc Vân sơn trang!"

Lúc này, Mạc Phi Trần đem Quân Vô Sương đang cõng trên lưng đặt xuống giường trong phòng khách, đây đã là một gian phòng đầy đủ hiếm có trong Mộc Vân sơn trang. Vô Lượng đại sư nắm chuỗi hạt đi đến.

"Đại sư... hắn sẽ ra sao?"

"Có lẽ Quân thí chủ chưa hề nhìn qua cuốn kia." Vô Lượng đại sư lắc đầu, "Như vậy làm sao hóa giải được khúc mắc trong lòng hắn, làm hắn buông được chấp niệm đây?"

Mạc Phi Trần nhăn mi, "Hắn vì sao cứ phải đi luyện cái thứ bí điển kia chứ? Coi như không có bí điển, với thiên phú của hắn, chỉ một thời gian thôi cũng sẽ có được công lực như bây giờ... Ta không rõ, ta thật sự không rõ...."

"Ta nghĩ thứ Quân thí chủ truy cầu không phải cái gọi là "Thiên hạ đệ nhất" hay "Võ lâm chí tôn". Trong ánh mắt hắn có khát vọng, nhưng lại không phải là "quyền dục" (du͙© vọиɠ với quyền lực)."

"Đúng a, có lẽ chính hắn cũng không hiểu." Mạc Phi Trần ngồi cạnh hắn, nam tử này giờ lại lộ ra thần sắc yếu ớt mà đơn thuần. Hơi hơi khép mắt, lông mi dưới bóng tối có vẻ yên lặng.

"Tiếp tục niệm kinh kia cho hắn nghe đi. Chỉ có Mạc thí chủ ngươi niệm, mới có thể mở ra cánh cửa trong tim hắn." Vô Lượng đại sư hành lễ, xoay người đi ra ngoài.

Ngoài cửa lại truyền tới thanh âm hô to.

"Phi Trần – Phi Trần –"

Lúc xa lúc gần, vội vã cùng nhung nhớ đều xuyên qua lớp cửa mỏng manh kia truyền vào.

Tim Mạc Phi Trần đập rộn lên, chạy vội ra mở cửa, xông ra ngoài.

Trông thấy Mộc Vân sơn trang một mảnh trống trải tịch liêu, hắn nhìn quanh bốn phía, hô to lên: "Ta ở đây! Ta ở đây! Uẩn Phong – Có phải ngươi không?"

Mũi hắn cay cay, hô hấp khó nhọc. Từ lần đầu gặp y trong sơn cốc, hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ cùng y xa rời lâu như thế.

Còn chưa xoay người, cả người Mạc Phi Trần đã bị ôm chặt.

"Phi Trần..."

Hắn chậm rãi mở to hai mắt, nắm lấy hai tay đang ôm ngang hông mình, luồn vào kẽ tay y, "Uẩn Phong."

end chương 75.