Đệ thất thập tam chương.
Giang nam thanh mộng :X tự nhiên ta thích nghe bài này quá ^^
"Ta nói! Ta nói! Hà Uẩn Phong quả thực có tới Bái Huyết giáo! Y còn đánh với giáo chủ một trận! Sau đó lại rời đi rồi!"
"Vậy hắn có bị thương hay không?" Vừa nghe thấy Hà Uẩn Phong so chiêu cùng Kha Ma La, Mạc Phi Trần liền cả kinh, tuy rằng với công lực ba năm trước đây của Kha Ma La căn bản không phải đối thủ của Hà Uẩn Phong.
"Ta không biết! Chỉ là sau lần đó giáo chủ liền hoàn toàn bế quan, lúc chúng ta rời Bái Huyết giáo, giáo chủ còn chưa xuất quan!"
Mạc Phi Trần thở ra một hơi, nhìn về phía Quân Vô Sương nói: "Thả bọn họ đi đi."
Quân Vô Sương đem người kia xách lên, một kiếm xuyên qua cả hai.
"Ngươi làm gì vậy!" Mạc Phi Trần cũng không kịp ngăn cản hắn.
"Ta nói rồi, mềm lòng chính là khuyết điểm lớn nhất của ngươi." Khóe miệng Quân Vô Sương cong lên, ngón tay muốn chạm tới hai má Mạc Phi Trần, lại bị hắn né tránh.
Lạc Thanh Vũ nuốt nuốt nước bọt, tựa hồ có thể cảm giác được không khí giữa Mạc Phi Trần và Quân Vô Sương có chút quái lạ.
"Quân giáo chủ, nếu hai người kia là do ngươi gϊếŧ, vậy phiền ngươi đem bọn họ ra ngoài đi. Trời còn chưa sáng, ta cần nghỉ ngơi."
Quân Vô Sương nghe xong hắn hạ lệnh đuổi khách cũng không tức giận, chỉ vỗ tay, ngoài cửa liền có một người thuộc Kính Thủy giáo đem hai cỗ thi thể kia ra ngoài.
Cửa bị đóng lại.
Mạc Phi Trần yên lặng trở về giường lấy mền phủ kín mình.
Trong lòng Lạc Thanh Vũ tuy có chút nghi vấn, vẫn theo chân trở lại giường, không bao lâu liền ngủ.
Nhưng Mạc Phi Trần lại ngủ không được, trong đầu hắn một mực nghĩ nếu Kha Ma La bế quan, không biết Hà Uẩn Phong có phát hiện mình không ở Bái Huyết giáo hay không, y có phải còn ngây ngốc chờ đợi ở Tây Vực không? Y sẽ quay về tìm mình chứ? (Em nó thành hòn vọng phu rồi!!! =="")
Nghĩ đi nghĩ lại, mặt trời đã nhô lên.
Khi Mạc Phi Trần đem hai vành mắt đen thui lên ngựa, Quân Vô Sương đã đứng cách đó không xa đang ung dung nhìn hắn.
"Sao rồi? Nhớ Hà Uẩn Phong tới nỗi mất ngủ rồi sao? (chua >o