Đệ nhị thập tứ chương
Tiểu cô nương kia rút chùy thủ ra đâm vào vai Liễu Phi Doanh, chỉ thấy nàng khẽ dùng nội lực, đứa bé kia liền văng ra ngoài, đập vào cột trụ, ngất đi.
Thực là mẹ nó nham hiểm mà! Mạc Phi Trần cứng lưỡi, Vu đầu gỗ a Vu đầu gỗ, xem ra nơi ngươi đầu nhập cũng không phải loại tốt đẹp gì!
"Chúng ta lập tức rời đi!" Quân Vô Sương đỡ lấy Liễu Phi Doanh, các đệ tử khác hiểu ý liền nhanh chóng rời khỏi thôn trang này, chợt nghe giữa không trung truyền đến tiếng cười duyên của nữ tử, âm điệu dễ thương mang chút hài hước.
Chẳng biết từ lúc nào, nữ tử một thân y phục ngoại tộc ngồi trên nhà tranh cách đó mười thước, trừ bỏ chân, toàn thân trên dưới không ít trang sức vòng bạc đầy người. Tóc nàng sạm màu cháy nắng, lông mi dày công vυ't, môi đầy đặn, dựa theo thẩm mỹ thời hiện đại, nàng đích thị là một mỹ nữ.
"Kha.... Kha Ma La..." Liễu Phi Doanh nhăn mi, Mạc Phi Trần liền biết nữ nhân này rất khó đối phó.
"Đa tạ Liễu cung chủ thay ta dọn đường, bằng không ta nhất định không phải đối thủ của ngươi rồi!" Kha Ma La đứng lên, váy dài màu xanh cùng tím xen kẽ thêm viền lam diễm lệ vô cùng.
"Ta như thế nào không biết Tây Vực Bái Huyết giáo cũng có hứng thú với Tú Thủy cung đây?" Liễu Phi Doanh đem Quân Vô Sương đang đỡ mình chắn ở phía sau.
Quân Vô Sương muốn tiến lên, nhưng Liễu Phi Doanh gắt gao đè lại hắn, "Nghe ta, Vô Sương.... Ngươi mang theo đệ tử đồng môn lập tức rời đi. Mạc sư điệt ( ý chỉ hậu bối), việc này cùng ngươi không can hệ. Lần này được ngươi tương trợ mới thoát khỏi Kính Thủy giáo.... Ngươi cùng Vô Sương mau rời đi đi."
"Sư phụ! Người không đi, ta làm đệ tử sao có thể đi được?"
"Kia... Hắn không đi ta cũng không đi!" Mạc Phi Trần biết tình huống rất nguy cấp, Quân Vô Sương đã không chịu đi, tuy rằng quy tắc của mình là thà đánh không lại phải bỏ chạy nhưng trong lòng còn vướng bận, chắc chắn cũng chạy không nhanh. (Em biện minh hay thật!)
"Ai.... Các ngươi!" Liễu Phi Doanh hết cách.
"Liễu cung chủ cũng không cần khó xử như vậy," Kha Ma La lắc lư đầu, "Tính mạng ngươi cùng đồ tử đồ tôn của ngươi đối ta không chút ích lợi, chỉ cần ngươi giao ra chìa khóa là được rồi."
"Lại là thanh chia khóa kia! Văn Hân dưới sự quản lý của Vô Lượng Thiền sư, há có thể để cho bọn đệ tử các ngươi đυ.ng đến?"
"Hừ! Có trời mới biết Vô Lượng Thiền sư và ngươi có học trộm võ công trên người Văn Hân hay không?"
"Nói nửa ngày, thì ra là ngươi muốn ma công kia? Nhìn thấy Văn Hân bị ma công kia tra tấn đến đánh mất lý trí, ta cùng Vô Lượng Thiền sư đã quyết định không để nó lại xuất hiện trên giang hồ lần nữa!"
"Hảo một người vô cùng hào hiệp!" Kha Ma La ngón trỏ cùng ngón giữa tay phải kẹp lại, kiếm khí trên người nàng lưu chuyển một vòng mạnh mẽ phóng tới, "Ta sẽ dùng tính mạng đệ tử của ngươi tới xem thử có cạy được miệng ngươi không!"
Mạc Phi Trần trong lòng kinh hãi, kiếm khí Liễu Phi Doanh cũng xông tới, cùng kiếm khí đối phương quấn nhau, gay go khó phân. Lúc này hắn hiểu được, kiếm khí Kha Ma La thoạt nhìn không quá nặng, ngón tay uyển chuyển tinh tế, trên thực tế kiếm khí dày rộng cũng có thể thu lại thành chỉ mảnh, đủ thấy người này nội công tu vi rất cao, không dưới thập đại danh kiếm.
Liễu Phi Doanh trúng khói mê, nội lực suy giảm, các đệ tử khác cố gắng tiến đến gần Kha Ma La dùng kiếm đâm tới, nhưng lại bị kiếm khí nàng quét qua, nhất nhất ngăn cản, kiếm bị cuốn khỏi tay.
Liễu Phi Doanh hét to, "Thanh Vũ, ngươi mang theo toàn bộ sư tỷ muội rời đi! Các ngươi ở đây làm phân tán lực chú ý của ta!"
Thanh Vũ chính là sư đệ Quân Vô Sương, hắn dù không cam lòng những biết Liễu Phi Doanh nói không sai, chỉ còn nước chú ý toàn cục, "Chúng ta đi – Sư phụ, chúng ta phải làm sao gặp lại?"
"Mặc kệ thế nào, các ngươi về Tú Thủy cung trước đi!"
Vì thế Thanh Vũ mang theo mấy nữ đệ tử nhanh chóng rút lui.
Mạc Phi Trần biết, nếu Liễu Phi Doanh thua chỉ sợ mạng nhỏ của mình cùng Quân Vô Sương cũng giữ không nổi.
Vì thế bàn tay hắn đặt trên vai Liễu Phi Doanh tìm kiếm kinh mạch vận khí của nàng, chậm rãi truyền nội lực vào, tự do truyền đến đầu ngón tay nàng, mặc dù mình so với Liễu Phi Doanh thực lực kém xa, nhưng ít nhất cũng trợ lực rất nhiều. Mà lúc này Quân Vô Sương cũng sử dụng Thúc Tâm kiếm công kích Kha Ma La, chủ ý phân tán lực chú ý của nàng đồng thời giảm bớt áp lực cho Liễu Phi Doanh.
Dần dần, Kha Ma La có chút kiệt sức, một bên không ngờ đệ tử Tú Thủy cung lại có Quân Vô Sương lợi hại như vậy, mặt khác là vì Liễu Phi Doanh không thể dùng nội công duy trì mà lại có Mạc Phi Trần dùng nội lực của mình để bù đắp vào Thanh Loan kiếm.
Ở trong sơn cốc, Hà Uẩn Phong thường xuyên cùng Mạc Phi Trần chơi trò rượt đuổi chân khí, thực tế đây là một trò chơi rất nguy hiểm, chỉ cần sơ sảy một chút sẽ khiến Mạc Phi Trần tẩu hỏa nhập ma, nhưng Hà Uẩn Phong sức khống chế vi diệu, nhìn như là đang truy đuổi chân khí của hắn, nhưng thực tế y đang dùng chính chân khí của mình dẫn đường hắn đưa chân khí đúng hướng phát triển.
Cũng chính vì vậy, Mạc Phi Trần mới có phần nổi trội trong đệ tử. Dưới tình trạng của Liễu Phi Doanh, cho dù là Quân Vô Sương muốn dùng nội lực của mình trợ giúp nàng, chỉ cần hơi không cẩn thận có thể khiến hai người tẩu hỏa nhập ma.
Kiên nhẫn của Kha Ma La càng ngày càng ít, kiếm khí cũng ngoan độc hơn.
Vừa rồi Quân Vô Sương miễn cưỡng tránh được kiếm khí của nàng, nhưng không ngờ hơn mười gian nhà trong thôn đều bị phá hủy, kiếm lực còn chưa đυ.ng đến miệng giếng ở xa, nhưng nước trong giếng đã bắn lên, trong không khí văng lên hơn mười trượng!
Tiếng thở dốc của Liễu Phi Doanh ngày càng nặng nề, mắt phủ sương mù, xem ra tinh thần luôn luôn muốn chống cự dược hiệu đã muốn tránh không khỏi phát tác.
Đáng giận, Mạc Phi Trần cũng cảm thấy nội lực của nàng ngày càng mỏng manh.
Kha Ma La làm sao bỏ qua cơ hội này, tìm đúng cơ hội sử dụng mười phần khí lực huy kiếm, Mạc Phi Trần biết đỡ không nổi một kiếm này, đành ôm lấy bả vai nàng thi triển cước pháp "Thừa phong".
Quân Vô Sương thừa dịp Kha Ma La chưa kịp thu kiếm, đánh úp về phía eo nàng, nhưng không nghĩ đến nữ nhân này công lực thâm hậu, kiếm khí theo tay phải lườn qua bả vai, nàng vung tay trái trực tiếp đánh trúng Quân Vô Sương.
"Đánh không lại thì bỏ chạy đi a!" Mạc Phi Trần bất chấp tất cả, trên lưng mang theo Liễu Phi Doanh bỏ chạy, cảm giác trên vai khẽ chấn động, một búng máu phun tại trên vai hắn. Xem ra vừa rồi kiếm kia hạ xuống, tuy rằng tránh được nhưng lại trúng phổi của Liễu Phi Doanh.
Quân Vô Sương cũng theo sát sau đó, Kha Ma La cười lạnh xuất ra kiếm khí, trong lòng Mạc Phi Trần sớm đã sợ hãi, nếu vô ý để Liễu Phi Doanh chết coi như xong, chính mình làm bao việc vậy còn bị lỗ vốn.
Mạc Phi Trần không dám quay đầu lại, cũng không biết tình hình Quân Vô Sương thế nào, chẳng lẽ sư phụ thụ thương khiến hắn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ sao, Mạc Phi Trần loáng thoáng cảm giác kiếm khí của hắn vừa rồi tựa hồ sắc bèn hùng hậu hơn rất nhiều. Kiếm khí huy động không chút sơ hở. Có câu con thỏ nóng nảy cũng cắn người quả thật không sai, huống chi Quân Vô Sương lại là ngụy quân tử.
Ba người họ trốn vào trong rừng.
Nơi này có lẽ là địa phương săn bắt thường xuyên của nông gia, có thể nghe thấy chim hót, ngẫu nhiên đệm thêm tiếng dã thú kêu.
Mạc Phi Trần rốt cuộc chạy không nổi nữa, mệt muốn chết!
Hắn đứng nguyên tại chỗ thở dốc, chậm rãi đem Liễu Phi Doanh trên người thả xuống.
"Đồ ngốc! Không được dừng lại!" Quân Vô Sương một phen túm lấy hắn cùng Liễu Phi Doanh tiếp tục chạy.
Bóng đêm dần bao phủ lên khắp khu rừng.
Chạy đến gần một con suối nhỏ, Quân Vô Sương biết Mạc Phi Trần thực sự không cố gắng nổi nữa, vì thế nắm lấy hắn nhảy lên bờ suối. Bờ suối so với mặt sông cách khá xa, ba người bọn họ liền núp phía dưới bờ.
Không tới giây thứ mười, Kha Ma La đuổi tới.
Mặc dù Mạc Phi Trần thiếu khí gần chết, hô hấp không thuận, nhưng nữ ma đầu kia ngay trên mặt nước, trái tim hắn như muốn nhảy ra ngoài, nhưng cũng không dám thở mạnh.
"Hai tên tiểu tử cắc ké! Các ngươi ở đâu –"
Nói xong, chỉ nghe tiếng kiếm khí quét ngang, phỏng chừng hàng cây bên bờ suối đã bị đánh đổ.
Mạc Phi Trần lại càng kinh hãi, chẳng lẽ lần đầu vào giang hồ, chưa kịp trở về đã quy tiên sao?
Quân Vô Sương đưa tay chộp lấy mặt Mạc Phi Trần, hôn hắn.
Mạc Phi Trần ngây người... Hiện tại lúc nào mà ngươi còn chơi trò tướng công – nương tử đây?
Đầu lưỡi đối phương cùng hắn tinh tế quấn lấy, có vài phần tà tứ, Mạc Phi Trần không dám giãy dụa chỉ có thể đưa tay nắm lấy áo hắn. Một đạo chân khí từ khoang miệng rót vào đến thẳng phổi Mạc Phi Trần, chỉ một thoáng, cảm giác tim đập nhanh cùng khó thở dần dần dịu xuống.
"Ta cho dù phá cả khu rừng này cũng phải tìm cho ra các ngươi!" thanh âm Kha Ma La trầm xuống, lại là một đạo kiếm khí quét qua mặt nước, nước cuồn cuộn bắn tứ phía, ướt hết cả người Mạc Phi Trần.
Nhưng hắn đang bị Quan Vô Sương ôm, tay đối phương len vào tóc đưa hắn kéo lại, nguyên bản tức giận lại trở nên luống cuống, Mạc Phi Trần không khỏi giãy dụa bả vai muốn tránh thoát, tay còn lại của Quân Vô Sương đặt trên sống lưng hắn dùng sức vuốt ve xuống dưới, thủ pháp lộ rõ sắc tình.
Đến khi Kha Ma La dần dần đi xa, tiếng chửi rủa của nàng cũng nhỏ dần, Quân Vô Sương mới buông ra.
Mạc Phi Trần một phen nhảy ra xa, dựa vào bờ suối há mồm thở dốc, trong miệng nhỏ giọng tức giận mắng, "Con bà nó chứ! Con bà nó chứ!"
"Ta không làm như vậy, ngươi sẽ không dám thở, ngưng thở lâu như vậy còn không chết mới lạ!" Quân Vô Sương cúi đầu đến trước mặt hắn, tựa hồ đang xác minh hắn có tức giận thật hay không.
Mạc Phi Trần lườm hắn một cái, đỡ lấy Liễu Phi Doanh vẫn đang bất tỉnh, "Vẫn là mau mau tìm chỗ chữa thương cho sư phụ ngươi đi!"
Quân Vô Sương tiếp lấy Liễu Phi Doanh, ba người dọc theo bờ suối đi về hướng ngược lại với Kha Ma La.
Bờ suối càng ngày càng thấp, ba người không còn tiếp tục nấp nữa.
Gió đêm mang theo hơi lạnh, Mạc Phi Trần vốn một thân ướt đẫm ngày càng cảm thấy lạnh.
Quân Vô Sương thấy hắn liên tục hắt xì, không khỏi nhíu mi.
Nhưng bọn họ lại không thể dừng lại nhóm lửa sưởi ấm mà phải mau rời khỏi chỗ này, đi tới một trấn nhỏ.
Bây giờ là đêm khuya, toàn bộ hàng quán đều đóng cửa, bọn họ cũng không dám ở khách điếm. Quân Vô Sương gõ cửa hiệu thuốc bắc, mua ít thảo dược trị liệu sau đó mua một chiếc xe ngựa từ khách điếm, cứ như vậy đi tiếp.