Phi Trần

Chương 20

Đệ nhị thập chương.

"Hả?" Những lời này của Lục Khinh Mặc nghe rất kỳ quái, nhưng Mạc Phi Trần lại không biết được kỳ quái ở chỗ nào.

"Ta nghĩ tới một chuyện," Ngón tay Lục Khinh Mặc nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn một chút, "Chúng ta kết bái đi, từ nay về sau ta làm Đại ca ngươi, ngươi làm tiểu đệ của ta, như vậy tiểu đệ nhà ngươi có thể bồi ta dài dài rồi."

Tay Mạc Phi Trần đang nâng chén rượu nhất thời cứng ngắc tại chỗ, "Gì? Kia không bằng ngươi đi cưới một lão bà (lão bà = thê tử) đi! Lão bà của ngươi nhất định có thể bồi ngươi cả đời đó!"

Lục Khinh Mặc căn bản không hề nghe Mạc Phi Trần nói gì, đưa tay bắt lấy ngón tay Mạc Phi Trần đến trước mặt, dùng sức cắn.

"A – " Tiếng la thảm thiết của Mạc Phi Trần vang vọng trên mặt sông thật lâu không dứt.

Lục Khinh Mặc đưa đầu ngón tay đang chảy máu của hắn đến chén rượu, sau đó lại rỏ máu mình vào, "Được rồi, chúng ta uống rượu này vào, xem như đã kết bái huynh đệ!"

Mạc Phi Trần bị y nắm hàm ép uống chén rượu, cảm thấy phẫn hận, ngươi nói xem kiểu kết bài này không phải "cường mua cường bán" sao chứ?

Lục Khinh Mặc sờ sờ đầu hắn, nói: "Đừng có trưng cái bộ dạng như ăn phải thỉ (phân __ ___!!!) như vậy chứ, ta tốt xấu gì trong chốn võ lâm cũng tính là nhất lưu cao thủ, ngươi nếu ngày nào đó bị bắt nạt, Lục Khinh Mặc ta tuyệt đối sẽ không bỏ mặc ngươi đâu!"

Mạc Phi Trần nghĩ lại cũng đúng, cùng y kết bái xem như là mua bảo hiểm đi.

Hai người tiếp tục uống, Mạc Phi Trần bị đối phương ép rượu nhiều đến muốn xỉu, không khỏi muốn đi giải quyết, mà trên thuyền này cũng chỉ có một nơi có thể xử lý được (đang ở trên sông, một chỗ có thể thì chỉ là....) Mạc Phi Trần loạng choạng đứng lên cởi bỏ đai lưng, một bên trực tiếp giải tỏa trên mạn thuyền, nhắm thẳng ảo ảnh trăng trên mặt sông (khung cảnh đã bị em phá nát!), chẳng những thế còn lớn tiếng hô to: "Phi lưu trực há tam thiên xích. Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên!*."

(* hai câu thơ trích trong bài thơ Vọng Lư sơn bộc bố – Xa ngắm thác núi Lư của nhà thơ Lý Bạch. Tạm dịch: Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước. Tưởng giải Ngân Hà tuột khỏi mây. Thực ra thì dùng hai câu thơ này trong việc làm của em Trần đúng là bôi nhọ thi ca của người ta đó! Mất hết hình tượng!!! >"