Phi Trần

Chương 16

Đệ thập lục chương

"Ngươi cứ nhìn khắp nơi làm gì? Mấy đệ tử chúng ta chỉ cần lo ăn là được rồi!" Lý Độ ngồi cạnh cầm đũa gõ vào đầu Mạc Phi Trần.

"Ân, ân!" Mạc Phi Trần gật gật đầu, Quân Vô Sương ngồi cách đó không xa thấy hắn bị gõ đầu, trưng ra nụ cười chế giễu.

Lúc này, một đệ tử Mộc Vân sơn trang chạy đến bên tai Ôn Tiềm Lưu nói thầm gì đó, Ôn Tiềm Lưu nghe xong khẽ mỉm cười, khẩu hình tựa hồ như nói "theo hắn".

Lý Độ ngồi cạnh nhẹ giọng nói: "Xem ra, tại yến hội này không thể gặp được sư đệ của Ôn Tiềm Lưu là Lục Khinh Mặc rồi!"

"Lục Khinh Mặc? Ý ngươi nói chính là kiếm chủ Đãng Hiêu kiếm sao?" Mạc Phi Trần từng nghe qua cái tên Lục Khinh Mặc này, mười bốn tuổi đã có thể "xuất kiếm", hai mươi bốn tuổi đạt đến hàng thập đại danh kiếm. Có người nói tiềm năng thiên phú của y còn hơn xa sư huynh Ôn Tiềm Lưu, được tiền nhiệm trang chủ rất kỳ vọng, đáng tiếc người này trời sinh tính tình tự do tự tại, không phải loại người chịu yên phận một chỗ ngồi trên ghế trang chủ.

Hiện tại Lục Khinh Mặc ước chừng ba mươi xấp xỉ tuổi Vu Cấm, nghe nói thời gian y ở Mộc Vân sơn trang cũng không nhiều, thật vất vả tham gia đại hội võ lâm mà lại không gặp được, Mạc Phi Trần có chút tiếc nuối. (Em tiếc cái gì? Dù gì em đến cũng không phải vì ãnh! Dù sao cũng sẽ gặp thôi, cái đuôi của em đó =)))

Dù sao Lục Khinh Mặc chính là người trẻ tuổi nhất trong thập đại danh kiếm, Mạc Phi Trần rất muốn nhìn xem y là người thế nào.

Một đám khách nhân trong tửu tịch đều đối nhau khách sáo ra vẻ, nhưng chính là những người có uy danh, tỷ như Ôn Tiềm Lưu, Liễu Phi Doanh hoặc Vô Lượng thiền sư đều vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn không ra hỉ nhạc (Vui vẻ).

Cái này mới gọi là tu vi đó a.

Mạc Phi Trần mặc kệ mọi thứ, ăn mới là quan trọng.

Đến khi yến tịch sắp kết thúc, chỉ thấy đại sảnh đang náo nhiệt bỗng nhiên im phăng phắc.

Mạc Phi Trần cố nuốt ngụm thức ăn đang nghẹn tại cổ họng xuống, đang định tiếp tục ăn lại bị Lý Độ bên cạnh chọt chọt.

"Mau xem! Mau xem!"

"Xem... cái gì..." Mạc Phi Trần xoay người nhìn theo hướng hắn chỉ.

Hắn thấy một bạch y nhân đang đi giữa đại sảnh, trong tay nắm bầu rượu ngửa đầu uống, vạt áo tùy gió bay bay, đai lưng màu vàng tùy tiện quấn quanh lưng hai vòng. (Huynh thật nhếch nhác __ _____!!!!)

Nam tử kia dáng người thon dài, một thân y vận tùy tiện lại tỏa ra khí thế không hề tầm thường như vậy.

Bầu rượu tiêu sái hạ xuống, lộ ra dung nhan như bức họa thủy mặc (mi mục như tranh =))) Huynh thật đẹp =))) trong khoảnh khắc thu hút ánh nhìn của mọi người, làm cho người ta nhịn không được nghiềm ngẫm đánh giá.

Khóe miệng khẽ nhếch, ý cười nhẹ mang theo ba phần tùy ý ba phần mị hoặc, còn lại một chút trào phúng khó có thể nhận ra.

Nhưng ý tứ trào phúng kia chỉ chợt lóe, lại bị Mạc Phi Trần thấy được.

"Lục Khinh Mặc kiến quá chư vị khách quan...." Lục Khinh Mặc tựa hồ đã say, đôi mắt bán mở hấp dẫn lòng người, mũi cao hiển lộ anh khí hơn người, "Các vị tân khách khiến tệ trang bồng tất sinh huy!"(ý là vinh hạnh ấy.)

Thanh âm y mặc dù đứt quãng, âm cuối lại kéo dài ra làm tâm tư người nghe phập phồng.

Một cái xoay người, ống tay áo tạo thành đường cong tiêu sái, y đặt bầu rượu trên bàn của đệ tử Luyện Hà Động, sau đó một đường hướng tới Ôn Tiềm Lưu

"Sư huynh, ta đến rồi."

"Khinh Mặc a." Ôn Tiềm Lưu đối với sư đệ đang say không có nửa điểm tức giận, ngược lại kéo y ngồi trên ghế dựa, "Mau ngồi xuống đi. Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không đến!"

Bàn tay Lục Khinh Mặc vỗ trên lưng Ôn Tiềm Lưu, "Sư huynh bảo ta đến đương nhiên ta sẽ đến rồi! Chẳng qua ta phải nếm thử rượu ngon của Mộng Hồi Lâu, liền uống hơi nhiều a."

"Không sao." Ôn Tiềm Lưu thân thủ sửa lại vạt áo cho Lục Khinh Mặc, "Chỉ cần ngươi vui vẻ là được rồi."

Lục Khinh Mặc cầm tay hắn vỗ vỗ, "Ta cũng vậy, sư huynh nếu ngươi vui vẻ.... ta cái gì cũng sẽ nghe theo lời ngươi."

Nếu bình thường, Lục Khinh Mặc vừa uống say lại đến gặp tân khách như vậy rất không lễ phép. Nhưng, y chính là Lục Khinh Mặc – không những là người của Mộc Vân sơn trang, mà còn là một trong thập đại danh kiếm vì thế không ai dám chỉ trích, hơn nữa, khi y uống rượu, có một loại mỹ cảm khiến người ta muốn nhìn mãi không thôi. (Yêu nghiệt!)

"Đã sớm nghe nói Lục Khinh Mặc tùy thành danh rất sớm, nhưng tính tình lãng đãng phóng khoáng. Thích rượu ngon, cảnh đẹp còn cả mỹ nữ. So với tính cách ôn thuần của sư huynh hắn thật khác xa một trời một vực." Lý Độ nhỏ giọng bên tai Mạc Phi Trần.

"Nga, ta lại rất thích người như hắn. Người này muốn nói liền nói, muốn làm liền làm, không cần nhìn xem sắc mặt người khác cũng không quan tâm thế sự rối ren. Làm người ta nghĩ đến "bổn sắc" (Giữ được nguyên tính cách, con người vốn có), thật đáng hâm mộ." Mạc Phi Trần sờ sờ miệng, vốn định rời tiệc nhưng Lục Khinh Mạc lại xuất hiện làm người ta không thể rời đi được.

Lục Khinh Mạc loạng choạng đứng lên cầm theo bầu rượu, Ôn Tiềm Lưu đằng sau muốn đỡ y nhưng đối phương lại hướng đến trước cửa, kính rượu từng bàn từng bàn từ ngoài vào đến chỗ Văn Thanh Viễn, trong chốc lát không ít võ lâm nhân sĩ đều khen ngợi, cái gì mà thành danh từ niên thiếu, tiêu sái phong khoáng vân vân, một ít nữ đệ tử không kiềm chế được mà đỏ mặt.

Lục Khinh Mặc cũng không trả lời chỉ không ngừng gật đầu, nhưng Mạc phi Trần thấy được mỗi lần y cúi đầu, khóe miệng mang theo ý cười trào phúng càng thêm sâu.

Đến lúc kính Văn Thanh Viễn một ly, y lại nói: "Đáng tiếc, Văn trang chủ liền thay Hà Uẩn Phong nhận của ta một ly này đi!"

Những lời rõ ý là muốn kính Hà Uẩn Phong, nghe thế nào cũng giống như bất kính đối với Văn Thanh Viễn. Văn Thanh Viễn cũng không tức giận, chính là cười yếu ớt mà ẩm hạ.

Các đệ tử khác cũng lần lượt nâng chén, Lý Độ chạy nhanh huých nhẹ Mạc Phi Trần đang ăn đào thịt hoàn (ta đoán không ra nó là món gì, QT ghi thế =)))

Lục Khinh Mặc thấy hắn như vậy, dùng bầu rượu đυ.ng đυ.ng thìa của Mạc Phi Trần, "Tiểu huynh đệ, ăn thống khoái ha!"

Mạc Phi Trần ngẩng đầu, lần đầu tiên nhìn nam nhân kia ở gần như vậy.

Làn mi khẽ giương, không khí đều nhẹ nhàng phiêu diêu.

"Nhân sinh đắc y tu tận hoan, Mạc sử kim tôn không đối nguyệt*....." Mạc Phi Trần bỗng nhiên nhớ đến hai câu thơ này, nhỏ giọng niệm trong miệng. (*Đây là hai câu thơ trích trong bài thơ "Tương tiến tửu" của Lý Bạch, tạm dịch là: Đời người tốt nhất cần vui vẻ, không cần phụ rượu cùng mỹ cảnh.)

"Ha ha...." Lục Khinh Mặc buồn cười, "Ta thích...."

Mạc Phi Trần không thèm để ý nữa, tiếp tục ăn thịt hoàn.

"Xem ra ngươi còn gì trong lòng chưa nói ra.... Ta có thể thấy được." Ngón tay Lục Khinh Mặc chỉ chỉ Mạc Phi Trần đang lo nhai nhai nuốt nuốt.

"Ta ăn rất thống khoái, ngươi uống cũng thống khoái, vậy là được." Mạc Phi Trần cười cười, Lục Khinh Mặc cũng biết hắn sẽ không nói thêm gì nhiều liền loạng choạng cất bước về phía Ôn Tiềm Lưu. (Huynh thật là mất hết hình tượng rồi! =(()

Buổi yến tịch diễn ra tới nửa đêm mới kết thúc.

Mạc Phi Trần ôm một bụng no say quay về phòng.

"Lý sư huynh.... ta khó chịu....." Mạc Phi Trần nằm trong chăn rêи ɾỉ.

"Giường rộng thoải mái, chăn êm nệm ấm, ngươi còn khó chịu cái gì?" Lý Độ mệt muốn chết cũng không để ý hắn.

"Ta ăn nhiều quá...." Mạc Phi Trần nằm ngửa trên giường ngẩn người nhìn trần nhà.

Một lát sau, có người có nhẹ cửa, Mạc Phi Trần vắt hết khí lực chỉ hừ nhẹ một tiếng.

Cửa mở, thân ảnh kia đúng là Quân Vô Sương, đối phương vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu ngồi bên giường hắn.

"Ngươi lại không ngủ được sao?" Mạc Phi Trần nhỏ giọng nói.

"Ngày mai không có gì làm, luận võ của các đệ tử trẻ tuổi ngày một mới bắt đầu, tối nay không ngủ cũng không sao." Bàn tay Quân Vô Sương mò vào trong chăn bị Mạc Phi Trần bắt lại.

"Quân sư huynh, hôm nay ta không còn khí lực cùng ngươi ngoạn a....."

"Ta biết ngươi.... ăn quá nhiều, người khác đều nói chuyện phiếm uống rượu, chỉ có mình ngươi ăn không ngừng nghỉ."Tay Quân Vô Sương đặt trên bụng Mạc Phi Trần, nhẹ nhàng xoa xoa giúp hắn.

Thủ pháp của Quân Vô Sương rất tốt, Mạc Phi Trần cảm thấy đỡ trướng bụng hơn rất nhiều.

Quân Vô Sương rót giúp hắn chén trà, cầm một cái lọ đổ ra viên thuốc nhỏ đưa cho hắn, "Ăn đi ăn đi, là dược tiêu thực ta đi lấy từ chỗ thầy thuốc của sơn trang về đó."

Mạc Phi Trần nuốt xuống, nằm trên giường nhìn chằm chằm Quân Vô Sương hỏi: "Quân sư huynh, ngươi bày đặt giả bộ để ta nghĩ ngươi là chính nhân quân tử sao?" (Cái mỏ em, thật là muốn đập!)

"Ta không phải chính nhân quân tử gì, nhưng người khác nghĩ thế nào, ta chính là vậy." Quân Vô Sương cánh tay nâng đầu nằm xuống cạnh Mạc Phi Trần.

"Kia nếu ngươi không phải chính nhân quân tử, vì sao còn đối tốt với ta như vậy? Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (Không có mục đích mà làm tốt, không trộm cũng là ăn cướp =)))"

Quân Vô Sương trừng mắt liếc hắn, "Ngươi cái tên lại hầu tử không có tâm can. Ta chỉ nghĩ ngươi ngu ngốc một cách đáng yêu, thấy ngươi dễ nuôi liền thích nuôi ngươi thôi!"

"Thiết....." Mạc Phi Trần cũng mở to mắt, "Lại hầu tử không có tâm can này chúc ngươi có thể đi đến cuối cùng của ngày luận võ a~!"

"Nhận ngươi cát ngôn(lời chúc tốt)!" Quân Vô Sương nghiêng người, "Hắc, hôm nay ngươi nhìn thấy Lục Khinh Mặc, có phải nhìn hắn đẹp quá mà ngẩn người không?"

"Bộ dạng của hắn.... là loại khiến người ta phải ghen tị, không thấy mấy sư tỷ muội Tú Thủy cung của ngươi đều nhìn hắn muốn rớt tròng sao....." Thức ăn dần dần tiêu xuống, cảm giác mệt mỏi cũng ập đến.

"Đúng vậy. Dung mạo hắn đẹp tựa tranh thủy mặc, tứ ý cuồng phóng."

Mạc Phi Trần chép chép miệng, "Chỉ cần người đừng có giả tạo, ngươi cũng có thể tứ ý cuồng phóng."

Lập tức sau đó, tiếng hít thở vững vàng đều đều vang lên.

Quân Vô Sương hít một hơi, "Nếu mỗi người đều giống ngươi "bổn sắc" như vậy, tất thảy đều trở nên đơn giản rồi."

Sáng sớm hôm sau, Lý Độ vừa tỉnh đã lôi kéo Mạc Phi Trần cùng hắn luyện kiếm, không còn cách nào, Mạc Phi Trần tuy không cần luận kiếm, nhưng Lý Độ chính là đại đệ tử chắc chắn phải thượng đài luận võ.

Kiếm thuật của Mạc Phi Trần rất tốt, cùng nhau luyện tập không tới nửa canh giờ, Lý Độ thua ít nhất bảy, tám lần, lại không để Mạc Phi Trần nghỉ ngơi, điều này khiến hắn kêu khổ tận trời.

Quân Vô Sương cũng đến, dựa vào cửa phòng nhìn hai người kia đang hăng hái, ánh mắt dần dần mê hoặc, theo dõi cổ tay cùng cước bộ Mạc Phi Trần giống như đang suy tư gì đó.

Mạc Phi Trần bị Lý Độ dây dưa không dứt, cứng đầu cứng cổ nằm dài trên đất ăn vạ, "Ta mệt lắm rồi! Điểm tâm cũng chưa có ăn! Sư huynh, ngươi tìm Quân sư huynh cùng ngươi luyện đi, hắn chắc chắn lợi hại hơn ta đó!"

Quân Vô Sương bị hắn chỉ đích danh chỉ cười khẽ, "Lý sư đệ, ngày mai phải thượng đài luận võ chi bằng hôm nay hãy nghỉ ngơi thật tốt, giữ vững tinh thần mới có thể ứng chiến. Hôm nay nếu bị thương, ngày mai còn có thể làm được gì?"

Lý Độ thở hổn hển suy nghĩ trong chốc lát, "Quân sư huynh nói có đạo lý, quả thật luyện kiếm cũng không chỉ một ngày, có lẽ ta cần nghỉ ngơi để tránh bị thương thôi."

"Đúng vậy a." Quân Vô Sương đi tới, kéo Mạc Phi Trần khỏi mặt đất, nói: "Lại hầu nhi, hôm nay chúng ta dạo chơi Mộc Vân trấn đi?"

Nói đến vui chơi, Mạc Phi Trần tất nhiên tràn đầy khí lực, hăng hái bật người dậy, "Được a được a, Lý sư huynh ngươi ở trong phòng hảo hảo dưỡng tinh súc nhuệ (ý nói nghỉ ngơi giữ sức thật tốt), sư đệ ta khó có lần được hạ sơn phải muốn mở mang kiến thức nhiều lắm a!"

Nói xong lôi kéo Quân Vô Sương một đường chạy ra ngoài. Hai người tại sơn trang ăn chút điểm tâm, sau đó đi về phía chợ trấn.