Phi Trần

Chương 10

Đệ thập chương

Buổi tối trước khi ngủ, Mạc Phi Trần quấn quýt bên Hà Uẩn Phong, nói: "Sư phụ! Người còn trò chơi nào thú vị không a?"

"Còn a, ngươi muốn chơi sao?"

"Đương nhiên muốn!"

"Tốt lắm!" ngón tay Hà Uẩn Phong đặt trên cổ tay Mạc Phi Trần, "Ta sẽ phóng ra một cỗ chân khí vào kinh mạch ngươi, ngươi phải làm cho chân khí của ngươi chạy trong kinh mạch, nếu bị chân khí của ta bắt được, ngươi sẽ thua."

"Được a!" Mạc Phi Trần ngồi xếp chân, đem chân khí trong cơ thể lưu đọng lại, lần chơi đầu tiền, chưa đếm tới mười đã bị bắt lại.

"Sư phụ, ngươi nhường ta chút không được sao! Mới đó đã bị bắt rồi, còn gì là thú vị chứ...."

"Vậy ngươi chạy nhanh lên đi." Hà Uẩn Phong cười nói, Mạc Phi Trần nhìn hắn cười mà tức anh ách.

"Chạy nhanh lên, nhanh lên."

Lần thứ hai, ít nhất cũng được đến ba mươi chân khí của Mạc Phi Trần mới bị bắt lại.

"Mệt chưa? Muốn đi ngủ không?"

"Không muốn!" Lại tới lần thứ ba, lần thứ tư, Mạc Phi Trần phát giác trò chơi này rất tiêu hao thể lực, để nguyên xiêm y rồi ngã nhào ra giường, "Buồn... ngủ lắm rồi.... Ngày mai lại chơi tiếp."

Hà Uẩn Phong nhẹ nhàng vén sợi tóc trên mặt hắn, đem hắn ôm vào lòng ngực, rồi phủ chăn lên.

Hơn bốn tháng sau, Mạc Phi Trần một lần xuống nhà bếp ngang qua chỗ các vị sư huynh đang luyện công, không biết tại sao, hắn có thể nhận ra được từng chỗ không tốt trong động tác của mọi người, thậm chí còn đoán được, nếu gặp địch nhân, bọn họ sẽ bị hạ gục thế nào.

"Di, Mạc sư đệ a!" Một vị sư huynh trông thấy hắn, kêu lên, thì ra là Lý Độ.

"Hắc, Lý sư huynh, thương thế ngươi sao rồi?" Mạc Phi Trần đối với Lý Độ tương đối có hảo cảm, dù gì người này từng cứu hắn một lần khỏi bị rắn độc cắn.

"Tốt hơn rồi!" Lý Độ vỗ vỗ bả vai hắn, "Ngươi cùng sư tổ ở chung mấy tháng nay, võ công có tiến triển gì không?"

Mạc Phi Trần cười cười, "Thật ra sư tổ cũng không dạy ta gì, chỉ toàn chơi mấy trò chơi, chẳng qua ta nghĩ...."

"Có cái gì thì nói đi!" Lý Độ thực sự thất khẳng khái.

Mạc Phi Trần trực tiếp đem suy nghĩ trong lòng nói ra, dù sao mình cũng đã đáp ứng các vị sư huynh, nếu Hà Uẩn Phong dạy mình cái gì đều sẽ không giấu diếm.(Em sẽ làm trái, bảo đảm. Có mấy thử ãnh dạy em giấu tiệt!)

Bọn Lý Độ đầu tiên là nhíu mày, sau đó gật gật đầu, thậm chí mời Mạc Phi Trần cùng bọn họ luận mấy chiêu.

Mạc Phi Trần từ chối không được, tiếp nhận kiếm từ một vị sư huynh. Nhưng lần này hắn cầm kiếm, cảm giác không giống lúc trước, không còn thấy nặng, hơn nữa chỉ qua mấy chiêu liền hạ được Lý Độ.

Điều này làm Mạc Phi Trần hoảng sợ, mấy vị sư huynh khác cũng không vừa ý. Dù sao trong mắt bọn họ chính mình nếu được Hà Uẩn Phong chỉ điểm quả thực đúng là bãi cẩu thí (phân tró =))), "Lý sư huynh.... Ngươi có sao không a...."

"Không sao, không sao!" Lý Độ sau khi đứng vững cũng không giận, ngược lại cười tươi, "Mạc sư đệ nếu không bận bồi sư tổ, rảnh rỗi liền đến đây cùng chúng ta so vài chiêu, làm cho ta mở rộng kiến thức đi."

Mạc Phi Trần gật gật đầu, "Ta không có ý muốn thắng ngươi..."

"Ta biết." Lý Độ quay mặt đối các sư huynh đệ khác, nói: "Kỳ thật sư tổ của chúng ta đích thực muốn ẩn cư, chúng ta nếu muốn tìm người chỉ điểm sợ là không thể. Mà Mạc sư đệ đem những gì mình học được chia sẻ chúng ta một phần, tự nhiên là rất tốt, không thể ghen ghét hay đố kỵ được!"

Lời này Lý Độ nói ra, khiến các vị sư huynh đệ đều gật đầu xưng phải, đáy mắt cũng hiện ra chút hối hận vì tâm tư đố kỵ.

"Vậy Phi Trần cáo từ trước, ta còn muốn mang đồ ăn cho sư tổ. Các vị sư huynh yên tâm, ta cũng là đệ tử Côn Uẩn sơn trang, sư tổ dạy ta cái gì, ta sẽ không giấu diếm trong lòng."

Hai tháng lại trôi qua, chân khí trong người Mạc Phi Trần có thể di chuyển hai vòng mà không bị Hà Uẩn Phong bắt lại. Vì thế Hà Uẩn Phong muốn thả ra hai cỗ chân khí khiến Mạc Phi Trần né tránh hết sức vất vả, có khi chỉ cần chơi một vòng, hắn liền mệt mỏi muốn ngủ.

Hè đến, sương mù trong sơn cốc vẫn dày đặc nhưng nước trong thủy đàm đã không còn quá lạnh, Mạc Phi Trần thường xuyên nhảy xuống tắm, bắt cá, cuộc sống thực khoái hoạt.

Ngẫu nhiên, hắn nhớ lại bộ dáng Hà Uẩn Phong xuất kiếm, cũng sẽ hội tụ chân khí ở đầu ngón tay, muốn đánh trúng mấy con cá trong nước, đáng tiếc, mỗi lần chân khí chỉ dừng ở ngón tay, không thể xuất ra.

Mạc Phi Trần cười nhạt, nếu muốn xuất ra chân khí, chính mình phải luyện vô hình kiếm khí mới có thể xuất kiếm đi.

Dần dần, Hà Uẩn Phong cùng Mạc Phi Trần trong lúc chơi đùa không chỉ xuất ra hai cỗ chân khí, có lúc sẽ là ba, hoặc bốn. Mà Mạc Phi Trần cũng có thể tản khai chân khí của mình, né tránh khắp tứ chi trăm hài.

Rất nhanh, Mạc Phi Trần bước qua tuổi mười sáu. Sinh nhật hắn, cũng chính là ngày hắn được ôm lên núi.

"Sư phụ, hình như ta cao lên!"

"Đó là tất nhiên." Hà Uẩn Phong đang pha trà, Mạc Phi Trần rất thích tư thái pha trà của y, phảng phất như dòng nước trà kia có thể xuất ra thành kiếm khí, "Lúc nhìn thấy ngươi lần đầu, ngươi chỉ đến ngực ta, bây giờ đã cao hơn mũi rồi."

"Hắc, hắc, quần ta mặc bây giờ đều cộc rồi."

Hà Uẩn Phong đứng lên, từ ngăn tủ lấy ra hai bộ xiêm y, "Đây là xiêm y cũ của ta, ngươi có thể mặc."

"Thực sự? Để ta thử xem." Mạc Phi Trần ôm xiêm y ngửi ngửi, "Thật tốt, có mùi của sư phụ."

"Nga? Ta có mùi gì?"

"Là mùi làm cho ta an tâm đó." Mạc Phi Trần nói xong, tiện tay thay ra kiện áo ngoài, thắt đai lưng, nhìn vào thực sự có vài phần khí chất công tử.

Hà Uẩn Phong buông chén trà xuống, nhìn hắn sửng sốt chốc lát mới nói: "Rất vừa vặn."

"Ân, ân!" Mạc Phi Trần đem bộ xiêm y cũ kia gấp lại.

"Bộ xiêm y ấy cũ rồi, ngươi giữ lại làm gì?"

"Làm kỷ niệm a, nói không chừng trên núi sẽ có sư đệ cần mặc đó." Mạc Phi Trần cầm bộ xiêm cầm lên, không để ý đến ngón tay Hà Uẩn Phong cầm ấm trà khẽ run.

Y nhìn thấy trên bộ xiêm y kia, thêu một chữ "Vu"

"Sư phụ, Lý sư huynh bọn họ mời ta xuống núi ăn một bữa sinh nhật, buổi tối ta sẽ trở lại, được không?"

"Ân." Hà Uẩn Phong nhấp một ngụm trà, không hề lên tiếng.

Mạc Phi Trần bỏ lại một câu, "Sư phụ, buổi tối gặp", tiện thể cầm kiện y phục chạy ra ngoài.

Hà Uẩn Phong cúi đầu, ngón tay nhúng nước trà viết trên mặt bàn hai chữ "Phi Trần", nhẹ giọng nói: "Ngươi bảo ta không cần vì Lạc Liên Vân mà ưu phiền, nhưng ngươi lại không vì mình mà buông xuống Vu sư huynh..."

Lý Độ cùng các sư huynh thật nghĩa khí, chẳng những đặt một bàn thức ăn Mạc Phi Trần thích nhất tại tửu lâu nổi tiếng dưới trấn, còn nói đã chuẩn bị cho hắn một "tiết mục" đặc biệt.

Lý Độ nói vài lời chân thành: "Sư đệ, ngươi cũng mười sáu rồi, có rất nhiều thứ cần hiểu biết."

Biết cái gì? Ta cũng biết ta lại phải ăn nằm.... nhưng gần đây chẳng phải chăm chỉ hơn nhiều rồi sao?

Còn tưởng rằng Lý Độ muốn nói cái gì, kết quả đám huynh đệ Mạc Phi Trần đưa hắn tới một kỹ viện.

Khóe miệng Mạc Phi Trần run rẩy, bọn Lý Độ lại phán một câu: "Sư đệ, ngươi nên khai huân!" (Quá rõ ràng, y chang anh Vu Cấm nha =)))

Lão tử sống cả hai kiếp người, tuyệt đối có tự tin "hiểu biết" về phương diện này hơn các ngươi a.....

Vị hoa nương lão bản đón tiếp bọn họ vào trong, Lý Độ nói nhỏ bên tai Mạc Phi Trần: "Sư đệ, các vị sư huynh không có nhiều tiền, không bao được hoa khôi, chẳng qua vị cô nương này ở thôn trấn xem như vang danh một thời, mặc dù so với ngươi lớn tuổi hơn chút nhưng rất có kinh nghiệm, nhất định không ủy khuất ngươi!"

Mạc Phi Trần trong lòng run lên, nhưng thân thể cũng có chút nóng lên, hắn cũng là nam nhân, cũng không phải chưa từng tự an ủi, hôm nay rốt cục cũng có cơ hội "thực thương thật đạn" (thực hành =)) chưa đâu em), hắn cũng thực cảm kích Lý Độ.

Đáng tiếc vào sương phòng rồi, hắn nhìn vị cô nương kia, không gợi nổi nửa phần hứng thú.

Cô nương kia không ai khác chính là Trương Ngọc, chính là lúc trước đang hoan ái cùng Vu Cấm bị Mạc Phi Trần từ trần nhà nhìn lén. Năm, sáu năm trôi qua, nàng quả thật không còn diễm lệ động lòng người, Mạc Phi Trần nhìn bóng dáng nàng lay động đi tới, chỉ cảm thấy muốn thở dài.

Nàng làm hắn nhớ tới, Vu Cấm đi bao nhiêu năm rồi.

Mạc Phi Trần vốn trưởng thành nhìn rất được, cũng như Hà Uẩn Phong nói lúc trước, nếu hắn trưởng thành, ngũ quan sẽ mê hoặc không biết bao cô nương, nhưng giờ phút này, hắn không nghĩ muốn làm gì.

Uống vài chén rượu, sau đó rời khỏi sương phòng, Lý Độ bọn họ đã sớm trở về, muốn để Mạc Phi Trần có thời gian hưởng thụ.

Sắc trời dần dần tối, Mạc Phi Trần ra khỏi kỹ viện, người trên đường dần thưa thớt, cũng giống như ngày đó, của sáu năm trước.

Hắn nhìn thấy, hai con sư tử đá trước cửa trạch viên kia vẫn còn.

Mạc Phi Trần nhẹ nhàng nhảy lên ngồi trên, nhìn trên đường mọi người dọn dẹp hàng quán chuẩn bị về nhà.

Vu Cấm trước kia ngồi đây nhìn bóng dáng hắn đi, hắn lúc ấy suy nghĩ thế nào?

Có một chỗ bán quế cao bên đường, Mạc Phi Trần mua hai phần, hai phần hoa quế cao này, xem như cấp mình làm bánh sinh nhật đi, chúc chính mình ngày ngày đều như hôm nay, tuổi nào cũng như ngày này.

Trở về sơn trang, thấy ánh đèn trong nhà tranh trên sạn đạo vẫn còn sáng, biết rằng Hà Uẩn Phong đang đợi mình về, trong lòng Mạc Phi Trần bỗng nhiên run lên, sử dụng khinh công bay nhanh về nhà tranh.

Hà Uẩn Phong đang ngồi trên bàn, một mình chơi cờ năm quân.

"Sư phụ, ta trở về rồi." Mạc Phi Trần đặt hoa quế cao trên bàn, "Đem về cho người chút điểm tâm, chắc là thật lâu người chưa được nếm qua?"

Hà Uẩn Phong như trước vẫn không ngẩng đầu.

Mạc Phi Trần lại nói: "Hôm nay Lý Độ sư huynh mời ta ăn một bữa, tay nghề đầu bếp bên ngoài so với trong sơn trang thật tốt hơn rất nhiều, cái gì mà đậu hủ nhân a, còn bạch ngọc phỉ thúy ti nữa... Sư phụ, người nói bắp cải cùng dưa chuột muối thôi mà, cùng lắm chỉ là rau dưa trộn, làm gì lại kếu "bạch ngọc phỉ thúy ti" a?"

Hà Uẩn Phong cuối cùng cũng ngẩng đầu, lông màu chau lại một chỗ, "Trên người ngươi là mùi gì?"

Mạc Phi Trần ngửi ngửi tay áo, "Chắc là mùi rượu đi, hôm nay cùng các sư huynh uống hai chén."