Mỹ Nam Tâm Kế

Chương 56

Minh Hoàn: “...”

Đây chính là khuê phòng của nàng!

Là nơi nàng ngủ từ nhỏ đến lớn.

Minh Hoàn nói: “Ta không muốn đâu!”

Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Ta muốn ngủ.”

Lưu Đàn thấp giọng cười cười, đặt xuống một dấu vết nơi cổ nàng, Minh Hoàn cảm nhận được cơn đau, nàng đẩy Lưu Đàn: “Đừng cắn ta, đau quá!”

Lưu Đàn xoa xoa cho nàng: “Được rồi, được rồi, không bắt nạt nàng, muốn ngủ thì ngủ đi.”

Minh Hoàn nói: “Không cho phép vụиɠ ŧяộʍ vẽ lên mặt ta.”

Lưu Đàn cười cười: “Yên tâm, không vẽ lên mặt nàng. Cô cùng nàng ngủ.”

Hôm qua Minh Hoàn ngủ không được ngon giấc, nàng rất tự giác tìm được một vị trí thoải mái ở trong ngực Lưu Đàn, khoác tay lên vai Lưu Đàn rồi ngủ.

Lưu Đàn hôn lên trán Minh Hoàn một cái, cũng nhắm mắt lại.

Khi Minh Hoàn thức dậy thì đã là xế chiều, nàng vốn chưa ăn gì nên có chút đói bụng.

Lưu Đàn vẫn nhắm mắt.

Minh Hoàn lấy ra miếng ngọc tím từ trong ngực mình, nàng muốn một lần nữa đeo lên người Lưu Đàn.

Đêm qua Minh Hoàn thật sự rất tức giận, miếng ngọc tím này là thứ nàng muốn tặng cho người nàng ngưỡng mộ trong lòng, nếu như Lưu Đàn thích nữ nhân khác, vậy thì hắn không thể làm người trong lòng Minh Hoàn, cho nên Minh Hoàn len lén lấy miếng ngọc đi.

Thế nhưng bây giờ Lưu Đàn nói cho nàng biết, hắn vốn không có suy nghĩ gì khác với Xưng Tâm công chúa, Minh Hoàn đương nhiên cũng yên lòng.

Nàng muốn trả miếng ngọc cho Lưu Đàn.

Lúc Minh Hoàn đặt tay lên l*иg ngực Lưu Đàn thì tay đột nhiên bị hắn nắm lấy.

Trong mắt Lưu Đàn chứa ý cười: “Hoàn Hoàn, nàng muốn làm gì Cô?”

Minh Hoàn muốn rút tay về: “Chưa làm gì cả, điện hạ, chàng buông tay!”

Lưu Đàn đương nhiên là không muốn buông tay.

Hắn muốn bắt nạt Minh Hoàn, làm sao có thể bằng lòng buông tay được. Hắn tách tay Minh Hoàn ra, nhìn thấy được một miếng ngọc tím trơn bóng lập lòe, Lưu Đàn nhướng mày cười nói: “Trộm đồ của Cô, lương tâm bất an cho nên muốn trả lại?”

Sắc mặt Minh Hoàn đỏ lên: “Cái này vốn là của ta!”

“Đã tặng cho Cô thì chính là của Cô, sau này không thể tùy tiện trộm đi,” Lưu Đàn nhét ngọc vào trong ngực: “Nếu có lần sau, Cô nhất định sẽ phạt nặng nàng, phạt nàng hôn Cô một trăm cái.”

Minh Hoàn: “...”

Minh Hoàn sờ lên bụng: “Có chút đói bụng, điện hạ, chúng ta cùng đi ăn cái gì đi.”

“Được.”

Lưu Đàn cởi đai lưng của Minh Hoàn ra, Minh Hoàn có chút khó hiểu: “Điện hạ, chúng ta phải rời giường rồi.”

Lưu Đàn che chăn qua đỉnh đầu: “Cô mời nàng ăn món vô cùng ngon.”

Bức màn lay động, xiêm y dồn dập bị ném ra ngoài, nơi này là phòng của Minh Hoàn, đương nhiên đều mang theo mùi hương trên người nàng, yếu ớt động lòng người, bất kể là trên da thịt nàng hay là trên gối, trên chăn đều là mùi hương đặc thù của Minh Hoàn.

Nơi đáy mắt của Lưu Đàn là ý loạn tình mê.

Bởi vì Minh Hoàn một mình ngủ một giường, không gian không tính là quá lớn, hơi thở của hai người quấn lấy nhau, Minh Hoàn nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Nụ hôn rất dịu dàng rơi xuống.

Minh Hoàn vô cùng căng thẳng, cho dù đã nhắm mắt nhưng nàng lại mở mắt ra, dùng đôi mắt trong veo ánh nước nhìn chằm chằm Lưu Đàn, giọng nói cũng rất dịu dàng, có chút cẩn thận dè dặt, giống như là đang thăm dò.

Minh Hoàn nhỏ giọng nói: “Điện hạ… chút nữa điện hạ nhẹ một chút được không?”

Nàng thật sự rất rất sợ hãi.

Lưu Đàn cười nhẹ một tiếng: “Được.”



Mãi cho đến chạng vạng tối, cuối cùng mới yên tĩnh trở lại, trong không khí là mùi hương mập mờ, trên mặt đất là y phục tán loạn chồng lên nhau.

Trên giường, chăn gấm được thêu hoa lan, chiếc chăn màu lam nhạt hiện lên ánh sáng nhẹ nhàng của tơ lụa, một đôi tay xinh xắn lả lướt nhẹ nhàng nắm lấy góc chăn.

Tay của Minh Hoàn vốn trắng trong như băng tuyết, lúc này lại hiện ra màu đỏ, cái tên khốn Lưu Đàn này, lúc nào cũng thích cắn nàng, hai tay của nàng cũng không tha, để hắn cắn đến mảng xanh mảng đỏ.

Sau đó Lưu Đàn cực kỳ thỏa mãn, lúc này, bất kể Minh Hoàn đưa ra điều kiện gì với hắn thì hắn đều sẽ đồng ý, dù cho Minh Hoàn muốn mạng của hắn, hắn cũng cam nguyện cho nàng.

Vành mắt Minh Hoàn phiếm hồng, nàng bọc lấy chăn trốn vào trong góc.

Lưu Đàn ôm cả người lẫn chăn vào trong ngực, hắn đè lên phần bụng của Minh Hoàn: “Còn đói bụng không?”

Minh Hoàn không lên tiếng.

Lưu Đàn uy hϊếp nàng: “Nếu như Hoàn Hoàn không nói lời nào, Cô muốn bắt nạt nàng nữa rồi.”

Minh Hoàn quay đầu, nhỏ giọng nói: “Chàng rất xấu.”

Giọng nói của nàng có chút khàn, vừa rồi, cho dù đã cố gắng khống chế nhưng Minh Hoàn vẫn rất khó đè nén được âm thanh phát ra từ miệng.

Lưu Đàn mang ý tứ không rõ mà cười: “Xem ra, Cô vẫn chưa cho Hoàn Hoàn ăn no.”

Minh Hoàn lặng lẽ dùng hai ngón út bịt tai mình lại, không nghe Lưu Đàn nói chuyện bên tai nàng.

Lưu Đàn đẩy ngón út của nàng ra: “Nghe Cô nói chuyện đàng hoàng, chúng ta làm thêm mấy lần, chẳng mấy chốc Hoàn Hoàn sẽ có tiểu bảo bảo.”

Lưu Đàn cũng không muốn có con, hắn chỉ thích Minh Hoàn, chỉ muốn Minh Hoàn.

Thế nhưng, bây giờ hắn nhẹ nhàng đè lấy bụng dưới của Minh Hoàn, nghĩ tới cốt nhục của mình sẽ được nàng thai nghén. Hắn có thể dùng đứa trẻ này để nắm chặt lấy trái tim Minh Hoàn, Lưu Đàn đã cảm thấy, có một đứa con thật ra cũng được.

Chỉ là, thân thể nhỏ này cũng yếu quá đi, hắn phải cố gắng nuôi Minh Hoàn, để Minh Hoàn ăn nhiều cơm hơn, thân thể mượt mà hơn, lại thêm một chút da thịt mới được. Nếu không, sinh con đối với Minh Hoàn mà nói có thể sẽ quá đau đớn, Lưu Đàn không nỡ để Minh Hoàn đau.

Lưu Đàn nói: “Hoàn Hoàn có muốn sinh một đứa bé cho Cô không?”

Khuôn mặt Minh Hoàn vẫn có chút đỏ, rõ ràng là nàng cảm thấy vấn đề này khó mà mở miệng được.

Lưu Đàn cười xấu xa nói: “Không nói lời nào, Cô lại muốn cưỡng hôn nàng rồi.”

Minh Hoàn vùi mặt vào bả vai của Lưu Đàn mới không để hắn cưỡng hôn.

Mặc dù đổ mồ hôi cả người nhưng Lưu Đàn lại không phải là nam nhân thối gì, trên người hắn mặc quần áo được hun mùi đàn hương lâu dài, đương nhiên cũng sẽ mang theo mùi hương tử đàn rất dễ chịu.

L*иg ngực Lưu Đàn rộng lớn, khi hắn dùng cánh tay mạnh mẽ ôm người ta thật ra có thể cho người ta một loại cảm giác rất an toàn.

Minh Hoàn để lại dấu răng đáng yêu ở đầu vai hắn rồi mới nói: “Ta đã gả cho điện hạ, đương nhiên là muốn sinh con dưỡng cái cho điện hạ.”

Lưu Đàn tách khuôn mặt nàng ra: “Thật sao?”

Đương nhiên là thật. Lưu Đàn chỉ cưới một mình nàng, nếu như nàng không sinh một bảo bảo đáng yêu cho Lưu Đàn thì ai đến gọi Lưu Đàn là phụ vương đây?

Minh Hoàn bị hắn nhìn chăm chú vào mắt, trong lúc nhất thời nàng không nói nên lời. Nàng ngại nói những thứ này ở trước mặt Lưu Đàn, vừa rồi, nàng cảm thấy bản thân đã nói đủ rõ ràng rồi.

Minh Hoàn dùng tay che mắt: “Điện hạ không nên hỏi những vấn đề rất ngu xuẩn này, những chuyện này, trong lòng chàng hẳn là đã sớm nắm chắc rồi mà.”

Gia đình nhỏ bình thường, có trượng phu, có thê tử, chung quy phải có một đứa trẻ nhỉ.

Thật ra trong lòng Lưu Đàn cũng không nắm chắc, bởi vì hắn không xác định Minh Hoàn có bằng lòng sinh một đứa con cho hắn hay không.

Lưu Đàn sẵn lòng ép buộc nàng những chuyện khác nhưng không muốn ép nàng sinh con, bởi vì chuyện này thực sự quá đau đớn, nếu như không cẩn thận thì có thể hắn sẽ mãi mãi mất đi Minh Hoàn.

Lưu Đàn hôn tóc trên trán nàng: “Hoàn Hoàn, nàng thật sự quá tốt, sau này Cô nhất định sẽ thương nàng nhiều hơn.”

Minh Hoàn: “...”

Minh Hoàn nhỏ giọng nhắc nhở: “Điện hạ bớt đi mấy lần động phòng chính là thương ta.”

Lưu Đàn hứng chịu vô số tổn thương: “Hoàn Hoàn vẫn ghét bỏ kỹ thuật của Cô quá kém sao?”

Minh Hoàn cũng không hiểu rõ kỹ thuật hay không kỹ thuật gì, nàng chỉ biết là, vừa bắt đầu thật sự quá đau rồi đấy.

Vô cùng cực kỳ đau.

Lưu Đàn là đồ biếи ŧɦái, nàng rất đau, hắn lại rất hưng phấn.

Minh Hoàn uyển chuyển nói: “Là thân thể ta quá yếu.”

Lưu Đàn đau lòng, hắn nắm lấy bàn tay Minh Hoàn chạm vào vị trí trái tim tan nát của hắn: “Hoàn Hoàn, Cô bị nàng làm tổn thương rồi, nàng nhất định phải dỗ dành Cô cho tốt, nàng không dỗ dành Cô, trái tim của Cô sẽ rất đau, sẽ luôn đau.”

Minh Hoàn thở dài, đành phải xoa xoa cho Lưu Đàn: “Điện hạ cũng lớn như vậy rồi mà sao còn giống như trẻ con, thật sự là ngây thơ.”

Trong mắt Lưu Đàn chứa ý cười. Thật ra hắn biết, từ đầu đến cuối người ngây thơ đều là Minh Hoàn.

Nàng quá đơn thuần, không lừa nàng, Lưu Đàn đều cảm thấy có lỗi với bản thân mình.

Lưu Đàn nói: “Sau này Hoàn Hoàn muốn đứa con như thế nào?”

“Chuyện này…” Minh Hoàn do dự một chút rồi nói: “Chuyện này còn có thể chọn sao?”

Lưu Đàn buồn cười: “Đương nhiên là không thể chọn, nhưng mà nàng có thể suy nghĩ trước một chút. Quận chúa hay thế tử đều được, Cô và mẫu phi đều thích.”

Minh Hoàn suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy thì tiểu quận chúa đi.”

Tốt nhất là tính tình mềm mại một chút. Thái phi nói rồi, tính tình của Lưu Đàn giống như lão Mục Vương, được gọi là xấu, là bá vương mà người bình thường cũng không dám trêu vào, Minh Hoàn không cảm thấy mình có thể quản được tiểu nam hài có tính khí nóng nảy như thế.

Lưu Đàn gật đầu: “Vậy Cô cũng muốn tiểu quận chúa.”

Tốt nhất là tính tình giống hắn, không thể giống Minh Hoàn. Minh Hoàn đã gặp được mình, nếu như gặp phải người khác, nói không chừng sẽ bị bắt chẹt thế nào đấy. Lưu Đàn cảm thấy mình phong lưu phóng khoáng, Minh Hoàn có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, không cần lo lắng dáng vẻ của nữ nhi, tùy ý lớn lên là được. Tính tình nhất định phải mạnh mẽ, tương lai nếu như có ai bắt nạt nữ nhi của Lưu Đàn, Lưu Đàn và nữ nhi nhất định phải cùng nhau đánh bể đầu người đó.

Hai người ở trên giường dính nhau chốc lát, Lưu Đàn nói: “Buổi tối ăn bữa cơm với nhạc phụ còn có đại ca, ngày mai chúng ta lại trở về nhé.”

Minh Hoàn nghĩ tới trong phủ còn có một Xưng Tâm công chúa, thật ra trong lòng không cao hứng lắm.

Nữ chủ nhân nhà ai mà bằng lòng nhìn một nữ tử trẻ tuổi ngấp nghé trượng phu của mình ở trong nhà mình chứ.

Minh Hoàn suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Xưng Tâm công chúa nói nàng ta mang theo thánh chỉ đến, Hoàng Đế bảo chàng cưới nàng ta.”

Lưu Đàn nói: “Chuyện Cô không muốn làm, Hoàng Đế cũng không ép được.”

Đời trước Hoàng Đế bị hắn dùng một đao kết thúc, nếu như Hoàng Đế dám ép hắn cưới Xưng Tâm công chúa, Lưu Đàn không ngại giờ chết của Hoàng Đế tới sớm.

Lông mi dài của Minh Hoàn chớp hai cái.

Lưu Đàn sờ sờ chóp mũi nàng: “Hoàn Hoàn, nàng cứ thừa nhận đi, nàng ghen rồi.”

Minh Hoàn quay lưng lại, nàng chầm chậm muốn xuống giường, Lưu Đàn đỡ eo của nàng: “Còn có thể đi không?”

Minh Hoàn vô cùng tức giận: “Đương nhiên là ta có thể đi được!”

Nàng cầm xiêm y rồi gọi Sào Ngọc một tiếng, để Sào Ngọc lấy nước đến tắm rửa. Nơi này của Minh Hoàn không có quần áo dư để Lưu Đàn thay, đương nhiên là để Lưu Đàn mặc đồ lúc hắn đến.

Lưu Đàn vô cùng ghét bỏ: “Cô là người vô cùng lịch sự, quần áo đã mặc một lần, Cô không muốn mặc lần thứ hai nữa.”

Minh Hoàn nói: “Vậy chàng về nhà thay quần áo mới đi thôi, buổi tối hôm nay cũng ở nhà đi.”

Lưu Đàn lập tức không chê nữa: “Quần áo không rách, đương nhiên là có thể mặc lại.”