Trăm năm hạnh phúc?
Xưng Tâm công chúa hoàn toàn không nhịn nổi.
Nàng muốn Lưu Đàn có thể lập tức trở về, đuổi nữ nhân hồ ly tinh này ra khỏi cửa.
Lúc trước Xưng Tâm công chúa hạ thấp thân phận theo đuổi Lưu Đàn, tốn bao tâm cơ chỉ vì gặp Lưu Đàn nhiều một chút, Lưu Đàn lại nói hắn ghét nữ nhân nhiều tâm cơ.
Từ đó đến giờ, Xưng Tâm công chúa chưa từng quên Lưu Đàn.
Bây giờ Lưu Đàn cưới vương phi, còn cưới một người tầm thường biết giả vờ đáng thương biết mắng người, trong lòng Xưng Tâm công chúa vô cùng không phục.
Dựa vào cái gì chứ?
Chẳng lẽ chỉ bởi vì khuôn mặt này?
Mặc dù Xưng Tâm công chúa không đẹp bằng Minh Hoàn nhưng nàng là công chúa xuất thân cao quý. Địa vị của nàng cao hơn Minh Hoàn rất nhiều, chẳng lẽ như vậy cũng không bằng khuôn mặt?
Xưng Tâm công chúa liếc xéo Minh Hoàn một cái: “Ngươi có biết, giữa ta và điện hạ từng có gì không?”
Minh Hoàn không biết, nàng cũng không muốn biết.
Xưng Tâm công chúa nhận được mật thư của Sở Tinh Trạch, tất nhiên một lòng muốn nhắm vào Minh Hoàn, muốn tình cảm Minh Hoàn và Lưu Đàn rạn nứt.
Nàng cong môi, nói: “Mục vương phi, Mục Vương điện hạ cưới ngươi, trong lòng lại luôn cất giấu nữ nhân khác, ngươi không ghen sao?”
Lông mi Minh Hoàn run lên nhè nhẹ: “Ta không biết.”
Xưng Tâm công chúa nói: “Năm ngoái, bổn cung nói với Mục Vương điện hạ là phụ hoàng chọn cho bổn cung một mối hôn sự, không phải cùng hắn mà là cùng người khác nên hắn giận dữ rời khỏi kinh thành. Bổn cung chỉ lừa hắn thôi mà hắn khổ sở thành như vậy. Hiện tại bổn cung hối hận rồi, cho nên, bổn cung tính nói cho hắn biết chân tướng để hắn bỏ ngươi.”
Nàng nhìn kỹ vẻ mặt Minh Hoàn, Minh Hoàn nghe nàng nói lại không có phản ứng gì.
Xưng Tâm công chúa thầm khen ngợi tâm cơ thâm trầm của nữ nhân này.
Nàng nói tiếp: “Đây là thánh chỉ phụ hoàng bổn cung tự tay viết, phụ hoàng nói, muốn Mục Vương bỏ ngươi, muốn bổn cung làm Mục vương phi, Minh thị, ngươi có muốn xem qua không?”
Tay Minh Hoàn có hơi run rẩy, nàng từ từ ngước mắt lên, mỉm cười: “Thật sao? Nhìn thì không cần nhìn, chỉ là, công chúa người khẳng định, khẳng định Mục Vương điện hạ sẽ bỏ ta cưới người sao?”
Xưng Tâm công chúa không chắc nhưng sau lưng nàng ta có Sở Tinh Trạch chỉ điểm.
Bây giờ, mỗi một lời nói và hành động của Xưng Tâm công chúa đều làm theo căn dặn của Sở Tinh Trạch.
Xưng Tâm công chúa nói: “Vậy ngươi có muốn nhắc tới bổn cung ở trước mặt Mục Vương điện hạ không, xem hắn có muốn tên húy của bổn cung từ trong miệng ngươi nói ra hay không? Minh thị, ngươi có biết Mục Vương điện hạ gϊếŧ người không ghê tay, nếu ngươi nói sai cái gì, hắn sẽ không do dự gϊếŧ chết ngươi, kết quả của ngươi sẽ giống y như biểu ca chết trong vũng máu của ngươi vậy.”
Lòng Minh Hoàn lập tức nguội lạnh một nửa.
Thật ra, trong lòng nàng từ đầu đến cuối luôn có nút thắt, Lưu Đàn không phải là người nàng có thể trêu vào. Minh Hoàn gả cho Lưu Đàn, là trèo cao, là muốn hưởng phúc, ở phương diện khác, nàng cũng có nguy hiểm người ngoài không có.
Bàn tay đeo toàn nhẫn của Xưng Tâm công chúa đập xuống bàn, trong mắt nàng ta lộ ra chút đắc ý: “Minh thị, cô nương xuất thân như ngươi, bổn cung gặp nhiều rồi. Các ngươi đều muốn trèo cao, muốn gả cho một người tốt, nhưng mà, các ngươi không có chỗ dựa, bị đánh bị chửi bị ức hϊếp bị phụ bạc nhưng không có người nào chịu giúp ngươi, thậm chí giúp ngươi còn bị ngươi liên lụy. Ngươi cứ nghĩ kỹ đi.”
Minh Hoàn cười nói: “Ta tất nhiên hiểu rõ, nhưng mà, công chúa còn chưa ngồi vào vị trí Mục vương phi, người đừng nói lời gay gắt quá thế, bất kể chuyện gì cũng phải chờ điện hạ ra quyết định, không phải sao?”
Nàng đứng dậy, nhìn ra ngoài một cái: “Công chúa ở đây có chỗ nào không quen, không thoải mái thì cứ việc phái người nói cho ta.”
Chờ tới khi Minh Hoàn về đến chỗ ở của mình thì không còn sớm nữa.
Một thị nữ nói với Minh Hoàn: “Vương phi, điện hạ lại viết cho người một bức thư.”
Tâm trạng Minh Hoàn không tốt lắm, nàng đang nhớ lại lời Xưng Tâm công chúa nói lúc vừa rồi.
Dù rằng Minh Hoàn biết được, có thể Xưng Tâm công chúa đang cố ý chọc giận mình, có thể đang chia rẽ quan hệ của mình và Lưu Đàn, nhưng mà, một vài chuyện lại làm cho Minh Hoàn không thể không nghĩ nhiều.
Minh Hoàn chỉ có một cái mạng, hơn nữa, Minh gia ở xa không bằng Mục Vương phủ, nàng bình thường có thể nũng nịu nói vài lời mất hứng với Lưu Đàn, nhưng lúc nghiêm túc, nàng thật sự không thể thử chọc giận Lưu Đàn.
Ngộ nhỡ Lưu Đàn không cho giải thích cầm đao chém nàng, đến lúc đó, phụ thân và huynh trưởng nhà mình đau lòng phẫn nộ chắc chắn muốn đòi công bằng... Nhưng mà có thể giành được công bằng gì chứ? Như Xưng Tâm công chúa nói, giúp nàng sẽ bị nàng liên lụy. Không chỉ có nàng không có kết cục tốt, sẽ còn liên lụy cả phụ thân và huynh trưởng.
Minh Hoàn nói: “Để thư lên bàn đi, ta đi tắm rồi thay quần áo đã, trước khi đi ngủ sẽ xem.”
Lưu Đàn thường viết mấy lời sến súa, Minh Hoàn tuy xem xong liền đỏ mặt nhưng vẫn cất giữ kỹ, tất cả thư nàng đều khóa trong hộp châu báu.
Tắm rửa xong, Minh Hoàn ghé lên giường, muốn xem Lưu Đàn viết gì.
Sau khi xem xong, Minh Hoàn lẳng lặng xé thư.
Xe thành từng mảnh nhỏ.
Cửa sổ bị gõ vang hai cái, là Tiểu Bạch ban đêm không ngủ đến chỗ Minh Hoàn xin thịt khô ăn.
Minh Hoàn mở cửa sổ ra, một lão hổ to lớn thò đầu vào.
Minh Hoàn vo mảnh vụn thư ở trong tay.
Con mắt tròn vo của Tiểu Bạch nhìn chằm chằm Minh Hoàn.
Minh Hoàn không cho Tiểu Bạch thịt khô, nàng nhét mảnh thư vụn vào trong miệng Tiểu Bạch: “Mau ăn đi!”
Tiểu Bạch: “...”
Tiểu Bạch sợ chọc giận Minh Hoàn, đành phải ngoan ngoãn ăn giấy viết thư.
Minh Hoàn lúc này mới lấy một miếng thịt từ trong bình gốm ra cho Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch ăn thịt khô, thỏa mãn cọ mặt vào tay Minh Hoàn. Minh Hoàn nói nhỏ: “Vẫn là mày tốt, sẽ ở bên ta, sẽ không chọc ta tức giận, còn điện hạ thì rất tồi tệ.”
Tiểu Bạch bị nữ chủ nhân sờ đầu, hưng phấn gầm nhẹ một tiếng rồi rời đi.
Minh Hoàn ngồi ở bên cửa sổ, nàng ăn mặc phong phanh, chỉ mặc một bộ váy màu trắng bằng vải mỏng, tóc dài xõa ra ở sau lưng.
Bầu trời đầy sao, ánh sao rất nhỏ bé. Trong lòng Minh Hoàn lại chẳng vui vẻ chút nào.
Lưu Đàn viết thư gửi đến, hỏi Xưng Tâm công chúa đến chưa, còn nói hắn và Xưng Tâm công chúa có quen biết, bảo Minh Hoàn tiếp đãi thật tốt.
Minh Hoàn càng nghĩ càng thấy uất ức, nàng dụi dụi mắt mình.
Nàng không muốn tiếp đãi Xưng Tâm công chúa thật tốt.
Nếu Lưu Đàn thích Xưng Tâm công chúa, muốn cho Xưng Tâm công chúa vào cửa, Minh Hoàn không muốn hầu chung một chồng với nữ nhân khác, tranh giành tình cảm rồi ghen tuông, nói vậy, nàng phải rời khỏi Mục Vương phủ, phải rời xa tên lăng nhăng Lưu Đàn.
Sắp mười lăm tháng tám rồi, chờ đến trung thu, Lưu Đàn chắc chắn sẽ trở lại.
Gió đêm có hơi lạnh, Minh Hoàn cảm thấy tay chân mình lành lạnh, nàng cũng cảm thấy mình nghĩ có hơi nhiều rồi. Nàng không nên lúc nào cũng nhớ đến Lưu Đàn.
Nàng nhớ Lưu Đàn, ngày nào đó nói sai, bị Lưu Đàn gϊếŧ chết, vậy thì thật sự đáng buồn.
Trong lều trại, Lưu Đàn đi đường cả ngày, rốt cuộc cũng có thể ngồi xuống nghỉ ngơi. Hắn xem bức thư vương phi mới gửi cho hắn.
Lưu Đàn vốn cho rằng sẽ thấy Minh Hoàn phàn nàn, cho rằng nàng sẽ rất ghen tuông chất vấn tại sao muốn nàng tiếp đãi Xưng Tâm công chúa thật tốt, nàng không muốn tiếp đãi thật tốt, hoặc là Minh Hoàn sẽ nói xấu Xưng Tâm công chúa. Đến lúc đó hắn hồi âm lại nói sau khi trở về sẽ trút giận cho nàng.
Kết quả, ở trong thư, Minh Hoàn nói nghiêm túc là nàng sẽ tiếp đón thật tốt, hy vọng Lưu Đàn ăn no ngủ kỹ chăm sóc tốt cho mình.
Còn lời khác, Minh Hoàn không nói, ngay cả câu cuối cùng rất nhớ Lưu Đàn cũng quên viết.
Vẻ mặt Lưu Đàn ngỡ ngàng.
Minh Hoàn bình tĩnh như vậy, không khóc không quấy không nũng nịu, ngay cả kể khổ cũng không.
Có phải, có phải nàng vẫn không thích hắn không?
Vậy lần động phòng tiếp theo sẽ vào lúc nào đây?