Hôm sau trời vừa sáng, sắc trời còn tối mờ, Lưu Đàn đã phải rời đi.
Minh Hoàn cả đêm ngủ không ngon, nàng cứ nằm mơ, lúc thì mơ thấy Tiết Thư Lễ bị Lưu Đàn gϊếŧ, khắp người nàng là máu đỏ tươi, lúc thì lại mơ thấy Lưu Đàn chặn mình lại, thâm trầm nắm cằm của nàng, nói không cho phép nàng rời khỏi hắn.
Minh Hoàn tỉnh lại mấy lần.
Sau khi tỉnh lại, Minh Hoàn ngước mắt nhìn thấy Lưu Đàn còn đang ngủ.
Dưới ánh sáng yếu ớt của dạ minh châu, khuôn mặt Lưu Đàn tuấn tú, hắn có cái mũi cao thẳng rõ nét, hai con mắt hẹp dài, quả thực nhìn rất đẹp.
Minh Hoàn sờ mặt Lưu Đàn.
Hắn như cảm nhận được mùi hương của Minh Hoàn, há miệng cắn ngón tay nàng làm nàng không thể nghịch nữa, sau đó duỗi cánh tay ôm Minh Hoàn vào trong ngực rồi hai người chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
Đợi đến khi Minh Hoàn tỉnh lại, bên gối đã trống trơn.
Lưu Đàn đi rồi.
Minh Hoàn sờ mặt mình, nàng xuống giường, gọi Sào Ngọc đến rửa mặt cho mình.
Sào Ngọc lấy quần áo mặc cho Minh Hoàn: “Chưa đến giờ mão điện hạ đã đi rồi ạ, sợ quấy rầy giấc ngủ của người nên cố ý bảo hạ nhân nhẹ chân nhẹ tay ạ.”
Minh Hoàn buộc thắt lưng lại: “Đã đi rồi...”
Lông mi mảnh dài của nàng hơi rũ xuống lưu lại một bóng râm mờ.
Sào Ngọc nói: “Tiểu biệt thắng tân hôn, vương phi, người đừng buồn. Mấy tháng sau điện hạ trở về, quan hệ của hai người chắc chắn sẽ tốt hơn.”
Minh Hoàn gật đầu.
Lưu Đàn vốn không thể ở bên cạnh nàng mãi, Minh Hoàn biết rõ, nữ nhân cứ ỷ lại nam nhân bên cạnh thì sẽ chẳng có tương lai sáng lạn, người có thể cam lòng buông tay, xem sự nghiệp là chính, về sau mới có thể tiến xa hơn.
Chỉ là chuyến đi này, đường đi nguy hiểm, hy vọng Lưu Đàn tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Sau khi Lưu Đàn rời đi, Minh Hoàn theo Mục thái phi học quản lý những công việc trong vương phủ. Thật ra thì thị nữ người hầu trong vương phủ có thể giải quyết mọi việc rất tốt, căn bản không khiến Minh Hoàn quá nhọc lòng quan tâm, mấy chuyện lớn chỉ cần nàng xem qua rồi đưa ra quyết định là xong.
Mục thái phi từ lâu đã nghe nói, từ khi mẫu thân Minh Hoàn qua đời, mọi chuyện ở Minh gia đều do Minh Hoàn xử lý. Mặc dù tuổi Minh Hoàn còn nhỏ, trông lại mềm yếu nhưng thực ra nàng sẽ không để cho người ta dễ dàng ức hϊếp mình. Cho nên Mục thái phi cũng yên tâm giao Mục Vương phủ cho Minh Hoàn quản lý.
Trong vòng vài ngày, Mục thái phi tự mình cùng Minh Hoàn đi hết Mục Vương phủ rộng lớn, nói qua về người trong phủ và sản nghiệp của Mục Vương phủ, còn giao cho Minh Hoàn chìa khóa nhà kho.
Minh Hoàn thật ra cũng biết Mục Vương phủ có tài lực hùng hậu, các chư vương hầu khác không thể sánh bằng, nhưng mà, từ trong miệng Mục thái phi, Minh Hoàn rốt cuộc phát hiện ra, phu quân của nàng giàu có hơn tưởng tượng của nàng nhiều.
Thế lực Mục Vương phủ không chỉ cắm rễ sâu ở Mục Châu, kinh thành cũng có không ít sản nghiệp của Lưu Đàn. Các tuyến tình báo, chỉ cần Lưu Đàn muốn biết thì không có tin tức nào hắn không có được.
Từ sau khi lão Mục vương qua đời, Mục thái phi đã thờ ơ với rất nhiều chuyện, nhưng con trai muốn, Mục thái phi sẽ không phản đối mà chỉ ủng hộ. Bây giờ Lưu Đàn đã cưới thê tử, trong lòng Mục thái phi thật ra cũng không còn tảng đá đè nặng.
Bà cầm tay Minh Hoàn, nói: “Tính khí Lưu Đàn hơi nóng vội và nóng nảy, nhưng nó luôn đối xử rất tốt với người bên cạnh. Hoàn Hoàn, con đừng sợ nó, có chỗ nào không đúng, làm vương phi con cũng nên nói ra nhé.”
Minh Hoàn gật đầu.
Mục thái phi nói: “Ta mệt rồi nên về nghỉ ngơi trước đây, Hoàn Hoàn, con cũng theo thị nữ trở về phòng đi.”
Trân Nhu biết mình không nên phản bội Mục Vương điện hạ, nàng sinh ra và lớn lên ở Mục Vương phủ, phụ mẫu là hạ nhân Mục Vương phủ, nhờ thái phi cất nhắc nên nàng mới có thể hầu hạ bên cạnh Mục Vương điện hạ.
Nhưng mà, Sở tam công tử thật sự quá mê người.
Trân Nhu lại hẹn gặp Sở Tinh Trạch một lần nữa.
Sở Tinh Trạch nói với Trân Nhu, hắn bảo Trân Nhu gây chia rẽ quan hệ Minh Hoàn và Lưu Đàn, chỉ bởi vì hắn và Xưng Tâm công chúa có mối quan hệ thân thiết, Xưng Tâm công chúa thích Lưu Đàn, xem xét tình bạn của hai người, Sở Tinh Trạch muốn cho Xưng Tâm công chúa đạt được ước muốn là trở thành nữ nhân của Lưu Đàn.
Nếu bảo Trân Nhu hạ độc vương phi hoặc là làm ra chuyện gì không hay với vương phi, Trân Nhu tuyệt đối không dám làm.
Trân Nhu biết rất rõ, Lưu Đàn đáng sợ cỡ nào.
Nhưng mà, nói mấy lời gây chia rẽ, Lưu Đàn không phát hiện ra, Trân Nhu có thể làm được rất dễ dàng.
Đã chạng vạng tối, bốn phía không có người, bên cạnh núi giả cũng có rừng cây xanh tươi che chắn.
Sở Tinh Trạch cảm thấy, mình chắc chắn bị ma nhập rồi nên mới luôn nghĩ đến gương mặt xinh đẹp của Minh Hoàn.
Hắn thích nữ nhân hiền thục, đơn thuần, một lòng một dạ với hắn, nếu như nữ nhân này xinh đẹp, có dung mạo vô song thì Sở Tinh Trạch càng yêu thích. Nhưng mà, khi vất vả lắm hắn mới gặp được thì chỉ chớp mắt nữ nhân này đã gả cho nam nhân hắn ghen ghét nhất.
Trân Nhu hôn nhẹ lên cằm Sở Tinh Trạch, nàng vội vàng ôm lấy Sở Tinh Trạch, trong mắt ngập tràn khẩn cầu: “Công tử...”
Mắt Sở Tinh Trạch hơi nheo lại.
Lửa nóng trong người hắn không có chỗ nào phát tiết, trong lúc ngẩn người, gương mặt tạm có thể xem là xinh đẹp của Trân Nhu lại biến thành gương mặt của Minh Hoàn.
Hắn cúi đầu hôn lên cánh môi Trân Nhu.
Quần áo hai người rơi xuống ào ào, Trân Nhu khó mà kìm nén tiếng rêи ɾỉ, vừa lên tiếng thì Sở Tinh Trạch biết rõ, Minh Hoàn sẽ không dâʍ đãиɠ như vậy, sẽ không chủ động quyến rũ nam nhân.
Minh Hoàn luôn khép kín vạt áo, không cho người ta nhìn thấy cái gì, nhưng mà, từ hai bàn tay non nớt hơn cả trẻ con của nàng và khuôn mặt trắng sứ đó có thể thấy được, làn da Minh Hoàn tất nhiên là vô cùng mịn màng mềm mại, không thô ráp giống Trân Nhu.
Sở Tinh Trạch mỉm cười, trong mắt hắn cũng mang ý cười, bên môi cũng là nụ cười nhạt nhẽo, giơ tay tát nhẹ lên mặt Trân Nhu: “Tiểu tiện nhân, nhỏ tiếng một chút.”
Trân Nhu khó mà kiềm chế, nàng hôn l*иg ngực Sở Tinh Trạch: “Công tử, công tử.”
Sở Tinh Trạch có một gương mặt quá tuấn tú, khí chất quá ma mị, có lúc còn có thể giả vờ vô cùng ôn hòa. Những thứ này đều là thứ yêu thích của tiểu thị nữ chưa tiếp xúc với quá nhiều nam nhân như Trân Nhu.
Bên này mây mưa quấn quýt, bên khác Minh Hoàn vịn tay Sào Ngọc đi tới.
Minh Hoàn đang nhớ lại những lời thái phi nói hôm nay, nhớ lại mỗi một chỗ trong Mục Vương phủ, Mục Vương phủ thật sự quá lớn, lớn hơn cả mười cái Minh gia, mà đây mới chỉ là một phủ đệ, ở Mục Châu Lưu Đàn còn một cái phủ đệ khác.
Minh Hoàn từ nhỏ cơm no áo ấm, không thiếu tiền, muốn cái gì thì nói cho ca ca là có. Nhưng mà, tận mắt thấy tình cảnh thu chi của Mục Vương phủ, nàng vẫn cảm thấy chấn động.
Cho tới hôm nay, Minh Hoàn mới nhận ra, trong mơ hồ mình lại có thể gả vào nhà có dòng dõi cao như vậy. Mục Châu chiếm một phần năm lãnh thổ Lương triều, còn có Bình Quận, Côn Quận giàu nứt đố đổ vách, phía đông sát biển Đông, dễ dàng liên tục buôn bán với bên ngoài.
Hoàng thất Lương triều suy thoái, có rất ít đồ tiến cống, một đám người ngu xuẩn không ý thức được nguy cơ, chỉ biết chìm trong vàng son, năm gần đây, càng ngày càng khó khăn.
Lưu Đàn còn giàu có hơn hoàng thất nhiều.
Trong lòng nàng suy nghĩ sự tình, đi về phía trước lại nghe thấy tiếng gì đó kỳ lạ. Sào Ngọc tuy không có kinh nghiệm thực chiến nhưng nàng xem qua không ít sách tiểu nhân*, nghe quen những lời hay ý đẹp trong tiểu thuyết, lờ mờ đoán được cái gì.
*Sách tiểu nhân là sách dạng tranh là chủ yếu, còn gọi là tranh liên hoàn.
Sào Ngọc tức đến xanh mặt, kéo Minh Hoàn tiến lên: “Trong phủ Mục Vương lại có thị nữ vô liêm sỉ như thế, ở chỗ này làm cái chuyện này.”
Minh Hoàn tiến lên theo, lúc nhìn thấy cảnh tượng trong bụi cỏ, lập tức lấy làm kinh hãi.
Giữa ban ngày ban mặt lại có hai người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ôm nhau ở chỗ này!
Nàng vội xoay người lại.
Sào Ngọc muốn quát lớn nhưng thấy rõ hai người rồi nàng ta lại ngẩn cả người: “Trân Nhu? Sở tam công tử?”
Mặt Sở Tinh Trạch kinh sợ. Hắn tất nhiên không ngờ, Minh Hoàn sẽ bắt gặp chuyện này. Người nào thấy cũng được, bất kể là ai, hắn đều có thể diệt khẩu, chỉ có mình Minh Hoàn là không thể.
Cổ họng Sở Tinh Trạch khô khốc, hắn nói: “Biểu tẩu ở bên ngoài núi giả chờ một lát, đệ ra ngay đây.”
Minh Hoàn “Ừ” một tiếng rồi dẫn Sào Ngọc rời đi.
Lòng Sào Ngọc vẫn không thể tin nổi, nàng cảm thấy, Sở tam công tử ngày thường ngay thẳng không hề giống loại người sẽ yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.
Minh Hoàn cảm thấy hơi ghê tởm, nàng vốn bảo thủ, cảm thấy ở bên ngoài làm chuyện này còn để người ta bắt gặp, thật sự là quá...
Thái phi không ở chỗ này, Sở Tinh Trạch là chất tử của thái phi, Minh Hoàn không thể đi nói cho thái phi chuyện này, nàng chỉ có thể tự mình xử lý, ngày sau chờ Lưu Đàn trở về thì nói lại cho Lưu Đàn.
Bất kể thế nào, Sở Tinh Trạch ở nhà người khác lại còn vụиɠ ŧяộʍ với thị nữ nhà người ta, chuyện này quá tồi tệ.
Sở Tinh Trạch và Trân Nhu mặc quần áo vào, ra ngoài rất nhanh.
Quần áo hai người còn có chút lộn xộn, trông có hơi nhăn, Sở Tinh Trạch chắp tay nói: “Biểu tẩu, là đệ không biết chừng mực, mạo phạm thị nữ bên cạnh tẩu.”
Trân Nhu cũng khóc lóc quỳ xuống: “Vương phi, tất cả là lỗi của nô tỳ, nô tỳ không nên chủ động quyến rũ Sở công tử, cầu xin người tha cho nô tỳ ạ.”
Sào Ngọc trừng mắt nhìn Trân Nhu: “Nếu là ngươi chủ động quyến rũ ngài, tha cái gì mà tha? Vương phi còn chưa phạt ngươi đã khóc thảm như vậy, mẹ ngươi chết ngươi có khóc thảm vậy nữa không?”
Trân Nhu bị Sào Ngọc hung dữ chặn họng.
Minh Hoàn lẳng lặng lùi ra sau hai bước, nàng rất không thích loại thị nữ không biết thân biết phận này, càng không thích loại nam nhân không thể khống chế nổi mình như Sở Tinh Trạch. Quan hệ vốn dĩ đã không tốt, vội vàng giải quyết cho xong thôi.
Minh Hoàn nói: “Điện hạ cũng chưa từng dùng thị nữ này, Tam công tử không cần lo lắng, nếu các người đã có tình cảm với nhau, ta sẽ tặng thị nữ này cho tam công tử. Ngày sau tam công tử về Hiến Châu thì mang người theo.”
Sở Tinh Trạch nhìn Minh Hoàn một chút, nàng thờ ơ lạnh nhạt, ý cười bên môi hời hợt, trong mắt cũng chẳng biểu lộ ra cái gì, không để người khác trong lòng giống như từ trước đến giờ.
Sở Tinh Trạch chắp tay: “Tạ ơn biểu tẩu.”
Minh Hoàn gật đầu: “Ngài mang người trở về đi, lát nữa ta sẽ bảo thị nữ mang đồ đạc của nàng ta đến chỗ ngài. Đã không còn sớm nữa, ta về trước đây.”
Sở Tinh Trạch nhìn Minh Hoàn rời đi.
Dù thời tiết khô nóng, Minh Hoàn cũng mặc váy giao lĩnh, cổ bị che kín mít, cả người chỉ có thể nhìn thấy tay và mặt.
Bóng lưng của nàng nhỏ nhắn, yểu điệu thướt tha làm cho người ta chỉ cần nhìn bóng lưng là đã có cảm giác say mê.
Chờ người rời đi hoàn toàn, biến mắt trong tầm mắt của mình, Sở Tinh Trạch cúi người bóp cằm Trân Nhu, thâm trầm nói: “Ngươi sắp đặt à?”
Trên mặt Trân Nhu mang nước mắt.
Nàng thật ra đoán được, Sở Tinh Trạch gây chia rẽ quan hệ Lưu Đàn và Minh Hoàn không chỉ bởi vì Xưng Tâm công chúa, còn bởi vì, Sở Tinh Trạch thầm thích Minh Hoàn.
Trân Nhu rất thích Sở Tinh Trạch, càng yêu thích nàng càng ghen ghét Minh Hoàn nên cố ý hẹn ở con đường hôm nay Minh Hoàn sẽ đi qua.
Trân Nhu nói: “Tam công tử, về sau nô tỳ sẽ chăm sóc ngài thật tốt...”
“Chát”, Sở Tinh Trạch bóp mặt Trân Nhu, tát nàng một cái, hắn khẽ mỉm cười: “Ngươi xứng chăm sóc ta sao?”
Miệng Trân Nhu chảy máu.
Sở Tinh Trạch bực bội không thôi, lúc này chỉ muốn băm tiện nhân ngu xuẩn này ra tám mảnh.
Nếu không phải có thể cài tai mắt của mình vào trong viện Minh Hoàn, sao hắn có thể hy sinh thân mình cho con tiện tỳ này?
Sở Tinh Trạch mỉm cười nói: “Nếu ngươi thích ở bên cạnh ta như vậy thì ở lại đi, đừng hối hận là được.”
Ánh mắt Trân Nhu lộ ra sợ hãi.
Minh Hoàn về tới trong viện, vẫn buồn như cũ.
Ngoại trừ Sào Ngọc là người nàng có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng, còn lại đều là người trong phủ Mục Vương.
Thị nữ vội đến châm trà và cầm khăn đến cho Minh Hoàn lau mặt.
Minh Hoàn nhận lấy khăn, nói: “Thu dọn đồ đạc của Trân Nhu lại rồi đưa đến chỗ Sở tam công tử.”
Thị nữ không hiểu ý Minh Hoàn.
Sào Ngọc nhếch miệng nói: “Trên đường vương phi đi, ở trên bụi cỏ ven đường, nhìn thấy hai người bọn họ...”
Minh Hoàn khẽ cười nói: “Điện hạ không ở đây, chỉ có thể đưa ra ngoài, chỉ là, to gan quyến rũ người ngoài như vậy chắc chắn không thể tin tưởng. Sào Ngọc, ngươi chuẩn bị bạc rồi ngày mai để cha mẹ Trân Nhu rời khỏi vương phủ đi, nhớ kỹ nói cho Trân Nhu một tiếng.”
Thị nữ thoáng chốc đều hiểu.
Minh Hoàn nói: “Làm việc cho tốt, đừng có ý nghĩ trèo cao, nếu có lần sau, bất kể là khách gì, vi phạm nội quy phủ thì chỉ có bị trừng phạt thôi.”