Uống thuốc xong, A Mai mặt tròn xán đến gần Du Thái Linh, lựa cơ hội nói: “Nữ công tử, hôm nay ngoài trời ấm áp, hay chúng ta ra ngoài chơi đi.” Du Thái Linh ngồi xổm mãi cũng mệt, bèn gật đầu. Người đàn bà tên Trữ cười bảo: “Đi phơi nắng cũng được, có điều nay không có hộ vệ, con với nữ công tử không được đi xa, gọi A Lượng đi cùng nữa.”
Du Thái Linh khó hiểu nhìn Trữ, người đàn bà này vốn khá ít nói, thế mà hôm nay chẳng những nói nhiều, lại còn cho phép cô cùng nam đinh chưa trưởng thành ra ngoài chơi.
A Mai làm mặt quỷ với mẹ mình, vội vã hầu hạ Du Thái Linh vấn tóc xỏ giày, khoác một chiếc áo thật dày lên người, rồi hai cô gái vui vẻ nắm tay nhau ra ngoài chơi.
Ra khỏi nhà, Du Thái Linh hít sâu một hơi, giá lạnh ập đến, hơi ấm từ chậu sưởi còn vương trên người tan biến, chỉ còn lại sự mát mẻ thanh khiết. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời ở chốn quê phương Bắc, cảm giác câu ‘trời xanh mây trắng’ hay đọc hồi tiểu học đúng là không ngoa. Ngắm vòm trời mênh mông bát ngát, thanh thuần như nước đá trong veo, Du Thái Linh cảm thấy khoan khoái vô cùng.
Lại nhìn căn tiểu viện đây, cách đó xa xa là hàng rào tre dày rào quanh nhà, tuy nhà cửa ở nông thôn nhỏ song nóc nhà lại rất cao, ba gian phòng bên trong đều rộng rãi thoáng đãng, chẳng hề có vẻ ngột ngạt… nhà cửa cao to rộng lớn như thế thực không giống phong cách của nước Oa* chút nào.
(*Oa là Nhật Bản, theo cách gọi của người Trung Quốc thời xưa.)
Du Thái Linh hài lòng gật đầu, vừa nắm tay Tiểu A Mai vừa dẫn theo cậu bé bảy tám tuổi năng động toan đi ra ngoài, thì bất chợt trông thấy hai kỵ sĩ mặc đồ võ từ xa chạy vụt đến, khiến bụi đất và bông tuyết bay lên theo vó ngựa.
A Mai tinh mắt đột nhiên nói: “Là cha kìa… cả anh nữa.” Rồi cô bé vẫy tay, gân cổ gọi lớn: “Cha ơi! Anh ơi!”
Đến trước cửa sân, hai kỵ sĩ lập tức ghìm cương, tung người xuống ngựa, người đàn ông trung niên dẫn đầu vừa thấy Du Thái Linh bèn lập tức ôm quyền, cúi đầu chắp tay cười thưa: “Nữ công tử.” Chàng kỵ sĩ trẻ tuổi chừng mười bảy mười tám tuổi ở phía sau cũng ôm quyền theo.
Du Thái Linh gật đầu, ngẩng mặt lên cười nói: “Phù Ất về rồi.”
Người đàn ông trung niên ngước gương mặt râu quai nón xồm xoàm lên, hào sảng cười nói: “Nữ công tử định ra ngoài chơi à, tôi vừa thấy Thủy miếu đang cúng thần suối, nữ công tử với hai đứa đi xem cho vui.” Nói đoạn, ông quay sang bảo con trai, “Đăng, con khoan về nhà đã, đi cùng đi.”
Chàng trai trẻ khẽ đáp *vâng*, tháo dây cương ra giao cho cha rồi theo hội Du Thái Linh giẫm lên băng mỏng nghe kêu *răng rắc* mà đi ra ngoài.
Phù Ất là chồng của người đàn bà tên Trữ kia, lúc trước còn có hai thị vệ nữa, Du Thái Linh nghe bọn họ gọi Phù Ất là Phù thủ lĩnh, thế là cũng bắt chước gọi theo, nào ngờ Phù Ất lại tỏ ra sợ hãi, sống chết không chịu. Lúc mới gặp thấy ông ấy và người đàn bà tên Trữ có hành vi thân mật, cô cứ tưởng họ là tình nhân của nhau, máu hóng hớt lập tức dâng trào, ai ngờ người ta là vợ chồng hợp pháp.
Ra khỏi nhà, đi về phía Tây chừng mười mấy phút thì nghe thấy nước suối róc rách cùng tiếng người huyên náo. Đập vào mắt là một con suối nhỏ rộng chừng chục mét, nước trong đến đáy, chỗ nông không quá nửa mét, chỗ sâu cũng chỉ chừng ba bốn mét, tuy chỉ là một con suối nhỏ nhưng khá nhiều sản vật, tôm cá có quanh năm, đỡ đần cho kế sinh nhai của dân làng rất nhiều. Thế nên ở bên bờ cách thượng nguồn không xa, già làng đã dẫn dân làng dựng một ngôi miếu nhỏ để thờ các thần núi rừng sông nước xung quanh, cầu mong các vị thần linh che chở, có được nhiều cá tôm rau quả.
Vừa nhìn thấy Thủy miếu ở đằng trước, A Mai nắm chặt tay Du Thái Linh kéo cô chạy tới, móc ra hai đồng tiền Ngũ Thù* để mua một ống nhang từ bà vu nữ ở cửa, lại mua thêm ít trái cây mà Du Thái Linh không biết tên từ cô nương xách giỏ rao hàng. Cô nương bán hàng thấy Phù Đăng tuấn tú thì ném cho cậu hai quả quýt, vừa cười vừa nhìn; Phù Đăng thoắt đỏ mặt, nom còn đỏ hơn trái quýt kia.