Chương 31: Kɧıêυ ҡɧí©ɧ
Triều Lộ và Chử Vân Hành đang dựa vào nhau thủ thỉ thân mật thì đột nhiên nghe thấy ai đó gõ cửa. Bà Hạ Nhị Lan ra mở, sau đấy có tiếng người chào hỏi: “ Nhị Lan, nhà bà có khách à?..Không có chuyện gì đâu, buổi trưa tôi làm ít mì hoành thánh nhưng ăn không hết nên mang sang đưa cho mọi người”.“ Bà khách sáo quá, chúng tôi vừa mới ăn xong”.
“ Ăn sớm vậy à?”.
“ À, buổi chiều con gái tôi còn phải đi chơi”.
“ Không sao, cứ cất trong tủ lạnh, đêm đói bụng thì bỏ ra ăn”.
…
Triều Lộ nghe giống giọng bà Lưu Thư Cầm ở tầng ba, bụng dạ có chút không được tự nhiên. Lúc ở hành lang, cô có quan sát Chử Vân Hành, nghĩ lại trong người bỗng thấy khó chịu. Chử Vân Hành cầm nạng bắt gặp ánh mắt của Triều Lộ, anh cười thản nhiên rồi ra khỏi phòng bếp. Triều Lộ theo bản năng nắm lấy tay trái anh lẽo đẽo đi theo.
“ Cháu chào dì Lưu”. Chử Vân Hành tự nhiên thoải mái cùng Triều Lộ chào hỏi.
Anh là khách còn như vậy, Triều Lộ cũng không tiện lạnh nhạt với Lưu Thư Cầm. Dù sao thì bà ta là trưởng bối, lại có ý tốt mang đồ ăn sang. Vì vậy cô cũng cất tiếng chào theo.
Lưu Thư Cầm giả bộ đặt đĩa mì lên bàn nhưng chưa muốn đi, bà ta không nể nang gì quay lại quan sát Triều Lộ và Chử Vân Hành: “ Ồ, Triều Lộ càng ngày càng xinh, cũng đến tuổi nói chuyện cưới hỏi rồi nhỉ? Bình Bình nhà dì hai năm trước đã sớm kết hôn. Nói về hình thức hay trình độ, Bình Bình từ nhỏ đã không bằng cháu. Không ngờ chuyện chung thân đại sự lại sáng láng như vậy. Đúng rồi, ở công ty, chồng Bình Bình dù sao cũng là quản lý nhỏ , công ty của nó lại là độc quyền, phúc lợi đãi ngộ đều rất tốt. Cháu có muốn dì tìm đối tượng cho không?”.
Triều Lộ bực mình. Cái bà Lưu Thư Cầm này, rõ ràng trên dưới trái phải đều đem cô và Chử Vân Hành ra soi mói, mồm miệng lại sắc bén, nói những lời như thế nhằm làm trò trước mặt cô và Chử Vân Hành. Nói nghe như muốn tốt cho cô, thực ra là khoe khoang con gái mình lấy được chồng tốt. Theo như lời bà Thư Cầm nói, Triều Lộ mọi thứ đều hơn Bình Bình, là mẹ nên bà ta hoàn toàn không phục. Hôm nay, chờ cơ hội đến để chế nhạo cô. Lòng người – thật sự lạnh lùng.
Cô muốn mỉa mai nhưng lại bị Chử Vân Hành giành mở miệng nói trước: “ Dì Lưu, dì quan tâm đến Triều Lộ như vậy, cháu mừng thay cho cô ấy. Với một cô gái ưu tú như Triều Lộ, đương nhiên có rất nhiều người tranh nhau muốn giới thiệu đối tượng cho. Nhưng dì nói muộn mất rồi, cháu là bạn trai cô ấy, không thể làm gì khác hơn là thay cô ấy cảm ơn ý tốt của dì”. Lời anh nói không kiêu ngạo, không xiểm nịnh, cũng không nhanh không chậm. Nói xong còn liếc mắt nhìn Triều Lộ, khóe môi mang theo ý cười.
Dường như Lưu Thư Cầm không nghĩ anh có thể thản nhiên ứng đối như vậy. Mới đầu bà ta ngẩn ra, bán thân bất toại: “ Ồ, dì cũng định nói như thế. Chuyện này đúng là duyên số”.
Triều Lộ mỉm cười: “ Đúng vậy, như dì Lưu vừa nói. Nếu nghiêm túc thì hai năm trước, khi Bình Bình vừa lấy chồng xong, sao dì không giới thiệu cho em? Vân Hành, anh đừng cho là thật đấy”.
Lưu Thư Cầm không nén được tức giận thốt lên: “ Triều Lộ, lương tâm không phải dì Lưu này không muốn giới thiệu cho cháu. Chỉ là nói đến chuyện cưới hỏi nam nữ cũng phải hợp điều kiện nữa. Cháu là đứa bé tốt, chỉ tiếc…”.
“ Thư Cầm, bà không cần phải nói thêm”. Bà Hạ Nhị Lan từ nãy vẫn im lặng, bỗng nhiên lên tiếng cắt lời: “ Điều kiện của chúng tôi thế nào tự chúng tôi biết, cũng không muốn rước phiền vào người”.
Lưu Thư Cầm lúc này quay ra mềm dẻo, đại khái cảm thấy khẩu khí của mình hơi quá phận: “ Tôi không có ý đó, tôi cũng thấy hơi tiếc cho Triều Lộ…”.
Triều Lộ đang định dùng lời chặn bà ta, bỗng cô thoáng thấy vẻ mặt của Chử Vân Hành liền không có tâm trạng dây dưa với Lưu Thư Cầm: Anh nghiêm mặt, giống như một gốc cây im lặng, gò má xiết chặt, ánh mắt cụp xuống mịt mù như làn sương mỏng, để lộ tinh thần vừa kiên cường, vừa yếu ớt. Triều Lộ phát hiện, mỗi khi trong lòng anh căng thẳng hay khó chịu, tay phải của anh sẽ đặc biệt nắm chặt chiếc nạng, lộ ra khớp xương trắng toát, lưng anh kéo thẳng, toàn bộ xương cốt trên cơ thể trở nên cứng ngắc. Giờ phút này cô không muốn nói chuyện với bất kỳ ai, chỉ muốn mạnh mẽ được dựa vào anh.
Thực ra thì không cần cô mở miệng nói gì. Bởi bà Hạ Nhị Lan bỗng nhiên cười cười, cầm chiếc hộp gấm để trên bàn, lấy từ bên trong ra chiếc vòng mà Chử Vân Hành vừa tặng đeo lên. Sau đó, bà giờ cổ tay tới trước mặt Lưu Thư Cầm hỏi: “ Thư Cầm, bà thấy chiếc vòng này có đẹp không?”.
Lưu Thư Cầm hai mắt nhất thời tỏa sáng: “ Ồ, xem ra phải nặng đến hơn hai mươi khắc (1) ấy nhỉ?”
Bà Hạ Nhị Lan hờ hững trả lời: “ Tôi nào biết, mà cũng không phải tôi mua. Cái này là quà gặp mặt do lần đầu tiên Triều Lộ dẫn Tiểu Chử đến nhà. Tiểu Chử à, chiếc vòng này nặng lắm phải không?”.
Lưu Thư Cầm ngoảnh mặt nhìn Chử Vân Hành, anh nói: “ Cháu không rõ lắm, cháu cảm thấy chiếc vòng này hình thức rất đẹp, lại thích hợp để người già đeo nên mua thôi”.
“ Ôi chao, cậu thanh niên này ra tay thật rộng rãi”. Ánh mắt Lưu Thư Cầm lộ vẻ ngưỡng mộ.
“ Rộng rãi cũng không được, quan trọng là tấm lòng hiếu thảo”. Bà Hạ Nhị Lan híp mắt cười. “Phúc của con cháu, con cháu tự hưởng. Tôi là bề trên, không cần chúng nó quan tâm. Tôi vốn không mong đợi Triều Lộ có năng lực trèo cao, cũng không nghĩ nó là đứa trẻ may mắn. Con người đâu có thập toàn đại mỹ? Nếu có thì không phải do nhà tôi muốn với cao. Tiểu Chử nhà ta xem ra là người tốt, tính tình không cần phải nói, lại thông minh có trình độ, còn là thạc sĩ du học gì đó”.
Triều Lộ nghe xong cuộc đối thoại giữa mẹ và dì Lưu trong lòng dâng trào sóng ngầm, không biết cô đã vỗ tay khen hay biết bao nhiêu lần. Cô nghĩ thầm, mẹ cô nếu không đọc sách nhiều, nếu chỉ dựa vào những gì ông Trời phân phối, cộng thêm việc tự rèn luyện, ngay cả việc vào trường đại học luật cũng không thành vấn đề.
Không biết có phải công lực của bà Hạ Nhị Lan quá mạnh hay không, bà Lưu Thư Cầm quay đầu hỏi Chử Vân Hành: “ Ồ, thật đúng là nhìn không ra, Tiểu Chử lại có khả năng như thế. Hiện tại cháu đang làm việc ở đâu?”.
“ Cháu đang giảng dạy cho một trường đại học”. Khuôn mặt Chử Vân Hành trở nên nhu hòa: “ Tiếc là Bình Bình nhà dì đã lấy chồng. Nếu không, rất có thể cháu sẽ tìm trong trường cho cô ấy một đối tượng tốt”. Lời anh nói rất lịch sự, nếu người nghe không biết nguyên nhân và hậu quả, thoạt đầu lại tưởng anh thành tâm thay người làm bà mối.
Trong bụng Triều Lộ hiểu rõ, vừa nghe thiếu chút nữa bật cười thành tiếng. Nụ cười được kìm lại, cô len lén đưa tay ra phía sau gõ anh một phát. Anh đương nhiên là biết, nghiêng mặt sang bên, mắt dí dỏm nhìn cô nháy hai cái, môi cười như không cười.
Lưu Thư Cầm ngượng ngùng tán gẫu vài câu linh tinh rồi bỏ đi. Bà ta đi rồi, Chử Vân Hành hướng về phía bà Hạ Nhị Lan nói: “ Dì à, cháu đã làm dì khó xử. Cảm ơn dì đã nói giúp cháu”.
Bà Hạ Nhị Lan trìu mến đỡ anh ngồi xuống ghế sô pha: “ Dì đâu chỉ có đang giúp cháu. Từ nhỏ đến lớn Triều Lộ chịu ấm ức còn thiếu sao? Nhìn xem cũng không còn cách nào khác. Sống là một người mẹ, trước những việc xảy ra, dì đâu có thể giả bộ như không nhìn thấy. Gà mái còn biết che chở cho đàn gà con. Hơn nữa những gì dì vừa nói đều là sự thật, muốn cảm ơn thì cháu tự cảm ơn mình là một đứa trẻ không chịu thua kém ai”.
Từ lúc bà Lưu Thư Cầm đến, thời gian như bị trì hoãn. Chờ bà ta vừa đi, một lát sau, Triều Lộ liền thay quần áo và cùng Chử Vân Hành ra ngoài. Lúc xuống lầu, đi qua cửa nhà bà Lưu Thư Cầm ở tầng ba, hai người thoáng bốn mắt nhìn nhau, cúi đầu cười hiểu ý. Cô giữ tay trái anh, vừa đỡ vừa nói chuyện: “ Thật ra, cũng không khó khăn lắm…”.
“ Em muốn nói…”. Ánh mắt anh mang theo sự kỳ vọng và hoài nghi.
“ Đúng, ý em là như thế”. Trong tích tắc cô dùng ánh mắt để giao tiếp với anh, cô biết anh hiểu được ý nghĩ trong đầu cô – đối mặt với những ánh mắt xung quanh không khó khăn như vậy. Những đánh giá của người khác cũng không phải là điều quan trọng cho lắm.
“ Chắc em không nhận ra, vừa rồi anh đã cố tình thể hiện, cố ý khoe khoang, rất không được phong độ”. Đương nhiên, anh chỉ đề cập đến vấn đề nghề nghiệp và anh hận vì không thể giới thiệu đối tượng cho con gái của bà Lưu Thư Cầm.
“ Anh có thể hiện phải không?”.
“ Anh có”. Anh vừa trả lời vừa cẩn thận nhấc chân dò tìm bậc thang.
“ Rất tốt, lòng hư vinh của em đã được thỏa mãn”.
“ Triều Lộ, anh không muốn khoe khoang gì cả, anh không chịu được khi thấy em bị người khác khinh miệt. Anh không thể để em mất mặt…”.
Trong lòng Triều Lộ rất đau nhưng ngoài miệng vẫn tươi cười: “ Được rồi, lần này em có thêm sĩ diện. Chờ tương lai anh lên giáo sư, em không cần phải thông báo cho thiên hạ nữa”.
Chử Vân Hành dừng lại, dựa sát người cô: “ Cầu thang này dốc thật, anh hơi mệt một chút, em có thể cho anh mượn ít lực được không?”.
Rõ ràng lúc này anh muốn dựa vào cô, Triều Lộ có cảm giác đặc biệt thoải mái. Anh nguyện ý dựa vào cô, sẵn lòng để cô biết nhược điểm của mình, không hẳn để cô thấy xúc động. Cô gật đầu: “ Anh yên tâm dựa vào người em đi, em tuyệt đối sẽ không để anh ngã”.
Anh dựa vào cô, cười vui vẻ. Cô giúp anh đi xuống bậc thang cuối cùng. Đi đến chỗ đất bằng, anh đứng thẳng lưng, nói với Triều Lộ: “ Anh tự đi được rồi, em sang bên phải đi”.
Triều Lộ nghe lời anh đi sang bên phải.
Bỗng dưng anh nói: “ Triều Lộ, anh chỉ hy vọng một ngày nào đó mình có thể đi lại tiến bộ. Một chút là được rồi, chân trái của anh lúc ấy cũng có thể kiểm soát được tốt hơn. Khi em đứng sát bên trái, anh đảm bảo sẽ không dẫm vào em”.
“ Rất khó phải không?”. Triều Lộ hỏi xong liền thấy hối hận. Thật sự cô cũng muốn gần gũi đi bộ cùng anh nhưng tay phải của anh còn phải cầm nạng, chỉ có tay trái mới có thể để cô ôm nhưng biên độ dao động di chuyển của chân trái khá lớn, chỉ có thể duy trì khoảng cách nhất định và đỡ anh. Thời gian giữ vững khoảng cách này khá lâu, cô quả thực thấy mệt mỏi.
“ Rất khó”. Tay cầm nạng kéo cơ thể anh tiến lên phía trước, vừa nói vừa bước, di chuyển tương đối nhanh, mỗi bước đi đều đung đưa kịch liệt. “ Em biết đấy, căn bản không phải do chân mà là ở đây này”. Anh dừng lại, chỉ chỉ lên đầu mình: “ Thật xin lỗi em, Triều Lộ”.
Trên tay Triều Lộ truyền đến xúc cảm khi sờ vào vết sẹo trên đầu anh, vành mắt thoáng đỏ ửng: “ Anh không nên tham lam quá, em một chút cũng không thèm, mặc kệ bên trái hay bên phải, mặc kệ có thể dắt anh đi hay không, em đều không quan tâm. Dù sao tay anh cũng là tay em, chân anh cũng là chân em – Hai tay, hai chân, cho dù em không dắt anh đi được thì chúng vẫn là của em. Anh chỉ cần nhớ kỹ em là mục tiêu để anh đi tới”.
Chử Vân Hành ném chiếc nạng trong tay xuống, ngón tay chậm rãi phủ lên trán cô rồi từ từ trượt xuống lông mi và khóe mắt. Cô ngoan ngoãn khép hai mắt, cảm nhận hơi ấm từ ngón tay anh đang mơn trớn hàng mi. Cuối cùng, làn môi ẩm ướt và mềm mại rơi lên mắt cô.
“ Đừng nói là đi, nếu như phải bò thì anh cũng muốn bò đến với em”. Anh thì thầm, hơi thở trở nên cuồng loạn, không ngừng lặp đi lặp lại tên cô: “ Triều Lộ, Triều Lộ”.