Ông Chủ Quan Tâm Thêm Chút Đi

Chương 50

Chương 50: Thời gian dùng để chứng minh —— tình yêu giống như rượu ngon lâu năm
Khu biệt thự Điệp Ái được xây dựng xong trong bốn năm, rốt cục ở các hạng mục kiểm tra đo lường, đạt tới trình độ quốc tế đã hoàn thành. Nên đặc điểm lớn nhất của khu biệt thự chính là bảo vệ tài nguyên thiên nhiên, làm một lính bảo an địa phương hết lòng để giữ lại mỗi một tấc đất phong cảnh thuộc về thiên nhiên. Kiến trúc sư đã ở dưới điều kiện không phá hỏng núi non cây cối, đã đánh vào tâm lý của những người giàu có muốn có một biệt thự độc lập phong cảnh hữu tình. Nhưng dưới sự kiểm soát gắt gao, nhìn qua sẽ không phải như phòng ở chính thống san sát nối tiếp nhau , mà có vẻ ngoài phong cách cổ xưa đơn giản, trang trí bên trong lại tinh xảo thuộc loại hạng sang của khu nghỉ mát.

Chính là bởi vì biệt thự thiết kế với ý nghĩ mới mẻ độc đáo, nên đã giành được giải nhất phong cách kiến trúc và trang trí nội thất, còn được đưa vào danh sách của các bài báo kinh tế, lập tức khiến cho các giới nhân vật nổi tiếng khắp nơi chú ý, số lượng nhà bán ra cao chưa từng có.

“Em đã kiên trì đúng.” Đường Diệp Hoa tựa vào bên tường rào nhìn ra biển, giơ lên ly Champagne.

Đường Diệp Trạch nhìn về phía biển xanh thẳm, nước biển vỗ vào đá ngầm, tung tóe lên tầng tầng bọt sóng.

Hải âu bay lượn ở tầng trời thấp, mọi người ở bờ biển chơi đùa, hết thảy hết thảy, ở trong mắt của anh tịch mịch an bình và trầm lặng như vậy.

Năm tháng không có ở trên mặt anh lưu lại bất cứ dấu vết gì, anh vẫn trở thành nhân vật cao ngạo thần bí như cũ. Liên tiếp có các tạp chí ở trên thương trường nổi lên tâm tư muốn phỏng vấn anh, không chỉ có trở thành trùm của giới địa ốc, còn được không ít danh gia thiên kim ưu ái, vì vậy, anh vô hình chung trong trở thành chiêu bài quảng cáo sống của biệt thự Điệp Ái, vì công trạng bán hàng mà làm ra cống hiến trác tuyệt. Dĩ nhiên, anh đối với thứ này chỉ cười trừ.

“Ba mươi tuổi rồi, em còn phải đợi nữa à?” Đường Diệp Hoa nhấp một miếng rượu, xoay người nhìn về phía mặt biển, lầm bầm nói “Con nhóc xấu xa không có lương tâm, nhìn xem đã đem em hành hạ thành cái dạng gì. . . . . .” Đường Diệp Hoa có khi thật sự vì em trai mà thấy oan uổng, Liêu Bắc Bắc đi một lần liền mất bốn năm.

“Sắp bốn giờ rồi, chị dâu còn đang chờ anh.”

Đường Diệp Hoa vừa định nói thêm chút gì, thì bà xã Vương Tuyết Mạn điện thoại gọi tới, anh nhìn bóng lưng Đường Diệp Trạch đi về phía phòng khách, muốn nói lại thôi, sau đó anh cũng rời đi. Đường Diệp Hoa đến chuyến này cũng không phải là vì việc chung, anh chỉ tranh thủ lúc rảnh rỗi tới nghĩ ngơi, mỗi lần nghĩ đến — đứa con gái nhỏ một tuổi rưỡi, là Đường Diệp Hoa hận không được lập tức về nhà.

Mỗi tuần ba bốn giờ buổi trưa, hành trình biểu sẽ đúng lúc báo giờ. Đến nơi này đã một khoản thời gian, vô luận Đường Diệp Trạch lúc ấy là ở trên cuộc họp hay đang xử lý công vụ, cũng sẽ thả công việc trên tay xuống, mở ti vi cơ, nhìn bóng hình xinh đẹp xuất hiện ở trên màn ảnh, người phụ nữ kia không có ăn mặc thời thượng, cô mặc một thân quần áo thể thao cùng một đôi giày thể thao, tay cầm Microphone, không chối từ lao khổ, lên núi xuống nông thôn, sử dụng sức lực cùng sức sống, đào móc những phong cảnh kỳ dị từ chỗ rừng sâu hoặc cao nguyên cho đến đầm hồ.

“Xin chào quý vị khán giả, tôi là ký giả Liêu Bắc Bắc người《 dẫn bạn du ngoạn kỳ cảnh 》. Hôm nay tôi muốn mang quý vị đi đến nơi được gọi là ‘Thất thải Tuyền’ dòng suối trong khe núi. Các vị mời nhìn, ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống, bậc thang hình tròn có hình dạng dòng suối có hiện ra làm cho người xem như tôi có thể thấy đủ tia sáng kỳ dị, tương truyền a, đây chính Tiên trì lúc thất tiên nữ hạ phàm tắm rửa . . . . . .”

Đường Diệp Trạch không tự chủ vung lên khóe miệng, nhìn chằm chằm vào thân ảnh Liêu Bắc Bắc đang có mười phần khí thế.

“Theo địa phương cư dân nói, khi nam nữ trẻ tuổi họp mặt thường đến bên giòng suối rải hoa đào, phương pháp rất đơn giản, chỉ cần bạn không chút do dự từ bên cạnh dòng suối mò lên một khối đá cuội, nếu như đá cuội phía sau bóng loáng không sần sùi, vậy chứng minh duyên phận của bạn còn chưa tới; nếu như phía sau đá cuội có đường vân màu đỏ rõ ràng, vậy chứng tỏ ý trung nhân của bạn cũng đang nhớ bạn, dĩ nhiên tỷ lệ cũng không lớn lắm, tôi hiện tại thử một chút. . . . . .”

Nụ cười của Đường Diệp Trạch thu lại, một tay chống đỡ ở mép, hi vọng truyền thuyết của hồ thần kỳ kia là thật sự, đem nhung nhớ của anh truyền qua đó.

Liêu Bắc Bắc xuất hiện ở trên màn ảnh đang nhắm lại hai mắt, khom người nhặt lên một khối đá cuội, khi cô nheo lại nửa con mắt liếc trộm mặt ngoài tảng đá, cô dừng một chút, bỗng nhiên trong mắt tỏa sáng: “Nhìn xem, tôi thật may mắn a, cả phía sau tảng đá hiện đầy đường vân màu đỏ.” Vừa nói, cô nhìn phía ống kính làm động tác hôn gió, “Mặc dù ý trung nhân của tôi nhìn không thấy tiết mục này, nhưng tôi muốn nói cho anh biết, tôi cũng rất nhớ anh, rất nhớ. . . . . .” Bất tri bất giác, vành mắt của cô ửng đỏ, cho nên cô vội vàng xoay người, chỉ hướng núi non, đem một bóng lưng tung tăng để lại cho người xem.

Đường Diệp Trạch chậm rãi đứng dậy, đi tới phía trước TV giống như có người thật, vươn tay, cách tầng màn hình TV không cách nào xuyên qua được, vuốt đôi môi của Liêu Bắc Bắc. Bốn năm thời gian, cô thay đổi, trở nên hoạt bát sáng sủa cùng năng ngôn thiện biện (ăn nói khéo léo) rồi, đã gặp cô làm được công việc yêu thích, thấy trên mặt cô đầy nụ cười, có phải đây là hồi báo tốt cho lần ra đi không từ biệt này không?

Nhưng mà anh còn không có nhận được, phải làm sao bây giờ?

Bắc Bắc, em còn muốn anh chờ bao lâu đây?

Lúc này, tiếng gõ cửa truyền đến, Phạm Phỉ lặng lẽ đi tới, kể từ khi sau sự kiện vu hãm kia, Đường Diệp Trạch không có tàn khốc trách mắng cô, chẳng qua là, Liêu Bắc Bắc đi, mang theo áp lực mà mọi người gây cho cô, trốn đi.

Phạm Phỉ nhìn Đường Diệp Trạch lòng như chết rồi kia, cô biết, người của anh mặc dù vẫn còn ở nơi này, nhưng là tim của anh thực sự đã cùng Liêu Bắc Bắc cùng nhau cao bay xa chạy. Anh chẳng qua là để lại một thể xác không hồn, hoàn thành sứ mạng phải gánh vác, đem một mảnh đất hoang du này hóa thành thiên đường hoan thanh tiếu ngữ.

Cô kỳ cầu nhận được sự tha thứ của anh, khẩn cầu anh để cho mình lưu lại, chỉ vì muốn phụ tá anh thuận lợi hoàn thành kế hoạch khu biệt thự Điệp Ái.

Đường Diệp Trạch không có khí lực trách cứ bất luận kẻ nào, cũng không có quyền lợi thay Liêu Bắc Bắc tha thứ cho bất luận kẻ nào, thế giới của anh đã không có sắc thái, vị giác, thính giác, thị giác. . . . . . Nên biến mất, hay không nên biến mất , phải đi hay là ở lại, anh đều không để ý.

Mà trong bốn năm từ nay về sau, anh dùng công việc dồn dập đem mình ép tới không thở nổi, vào mỗi đêm anh đều ở trên bờ cát một mình bước chầm chậm, đợi đến lúc mặt trời mọc, thì trở về phòng ngủ, ngủ không được mấy giờ, thì bò dậy xử lý công vụ. Từ cái ngày Liêu Bắc Bắc rời đi, anh vốn là người nội liễm, đã hoàn toàn đem tim niêm phong cất vào trong kho.

“Tài liệu đặt ở trên bàn làm việc rồi, em đã rót cho anh một chén sữa tươi. Em đi ra ngoài trước.” Phạm Phỉ nhẹ giọng hồi báo xong, liền xoay người rời đi. Cô càng lúc càng quen thuộc với bóng lưng của Đường Diệp Trạch rồi, vô luận là anh nhìn thẳng cô hay là đưa lưng về phía cô, anh sẽ không nhìn người nào bằng ánh mắt lạnh lẽo cả, phảng phất như chỉ có thể nghe được một người đang nói chuyện với mình, nhưng nhìn không thấy tới hình ảnh.

Phạm Phỉ vốn muốn trợ giúp Đường Diệp Trạch xây nhà, không ngờ, người khi toàn tâm toàn ý đem tinh lực ném ở một việc xong, lại có sức sáng tạo ra ngoài tưởng tượng, sáng lập ra thần thoại mà bản thân đều không thể tiếp nhận. Lần này người được vinh dự nhận giải thưởng thiết kế ưu tú chính là cô, thời điểm khi cô lấy danh hiệu nhà thiết kế nổi danh quốc tế cùng mấy vị kiến trúc sư có tiếng trong giới thiết kế sánh vai, cô không khỏi bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là tình yêu cũng không thể thỏa mãn lòng hư vinh của cô, mà là vinh quang làm cho cô đạt được vui vẻ trước nay chưa có, mặc dù không cao bằng thứ đã mất đi.

Giá trị con người cô hiện tại khá cao, trong một đêm trở thành người hot trong lãnh vực thiết kế. Cuộc đời chính là như vậy, thứ không thuộc về mình liều mạng lấy cũng không có được; thuộc về mình, thì chỉ cần cố gắng nhất định sẽ có điều hồi báo.

Phạm Phỉ nghĩ thông suốt, cô cảm thấy ban đầu mình thật khờ, vạn nhất té thành tàn phế, người khác còn mắng cô một câu, đáng đời.

Tiết mục du lịch nửa giờ luôn vội vã rồi biến mất, khi quảng cáo đủ màu sắc hiện ra ở trên màn ảnh , ánh mắt Đường Diệp Trạch còn dừng ở phía trên đó mấy phút đồng hồ, anh ngắm nhìn thật lâu những thứ nội dung quảng cáo kia mà không biết nó truyền bá cái gì .

Trên bàn làm việc, điện thoại di động vang lên, kéo về suy nghĩ của anh, đón nghe.

“Diệp Trạch, cha lùi một bước, con có thể cùng Liêu Bắc Bắc quen nhau, nhưng mà thời gian thành hôn kéo dài sau hai năm như thế nào? ”

“Cha, con đã nói với cha, là Bắc Bắc đi rồi.”

“Con đứa nhỏ này làm sao lại giống mẹ như thế? Cha có lúc tính tình nóng nảy một chút, nhưng con là xương thịt của cha, có lời gì sao không thể thống thống khoái khoái nói ra chứ? Cha thật lo lắng con đã từng như vậy đem mình phong bế một lần, cha già rồi, con đừng làm cho bộ dạng của cha già thêm được không? ” Đường Sâm mấy năm này bị con trai đối đãi lãnh mạc đủ rồi, dĩ nhiên, thật ra thì Đường Diệp Trạch cũng rút không ra thời gian trở về thành phố, nhưng loại cảm giác này, hình như người làm cha như ông đã ép người con gái nó yêu bỏ đi.

“Cha, con cũng muốn hỏi người, mẹ qua đời này hai mươi năm , cha chưa bao giờ tỉnh lại sao? Mẹ rõ ràng là một cô gái yếu ớt, tại sao phải thu thập hành lý mang con cùng anh hai rời nhà đi?” Đường Diệp Trạch không thể hiểu ba ba tại sao có thể sống được bình thản như vậy, chẳng lẽ ông không biết mình đã cô phụ một người phụ nữ dùng tánh mạng để bảo vệ tình yêu sao?

Sau khi nghe xong, Đường Sâm trầm mặc một lúc lâu, ông thở một hơi dài nhẹ nhõm: “Con bây giờ cũng đã trưởng thành, cha cũng già rồi, có mấy lời không nói có lẽ sẽ không cơ hội nói. . . . . . Cha không phải là không có yêu mẹ của các con, nhưng theo thời gian trôi qua, tình cảm phai nhạt, tình yêu là tới không có đạo lý, đi cũng không có nguyên nhân nào, cho nên trước lúc con ra đời cha có nói với mẹ con chuyện ly hôn, lúc ấy cha không biết mẹ con đã có thai con, mẹ của con ngay lúc đó phản ứng cũng rất bình tĩnh, cô ấy nói vì con cái, sẽ không can thiệp chuyện của nhau, nên đồng ý. Vì vậy các con nhìn qua những sự tình kia. . . . . . Ai, chờ có một ngày cha ở trên đường hoàng tuyền gặp gỡ mẹ của các con, cha nhất định phải nói cho cô ấy biết, kiếp sau ngàn vạn lần đừng gặp phải người đàn ông bạc tình như ta.”

Tiếng nói khàn khàn đem hình tượng Đường Sâm uy nghiêm phá vỡ, tâm tình của Đường Diệp Trạch càng thêm trầm trọng , đúng vậy a, ba ba đã lớn tuổi rồi, làm con trai còn muốn buộc ông phải phá vỡ vết sẹo, cúi đầu sám hối, thì có chút quá tàn nhẫn. Bất quá, nghe xong ba ba tự thuật, anh từ từ bình thường trở lại, khúc mắc dấu ở trong lòng suốt hai mươi năm bỗng nhiên mở ra. Có lẽ, mẹ sớm rời đi thế giới hỗn loạn rối rắm này, là một sự may mắn.

Thời gian phảng phất như một con yêu quái ăn thịt người, nó không chút kiêng kỵ mà gặm cắn, không biết một ngụm cắn vào đã làm phai nhạt biết bao lòng của con người.

Đường Diệp Trạch an ủi ba ba mấy câu, rồi cúp điện thoại, đứng dậy đi về phía bục ngắm cảnh, anh ở giữa sườn núi xây dựng một ngôi biệt thự có toàn bộ phương vị hướng ra cảnh biển, đây là nhà mới thuộc về anh, vừa sáng ngời vừa rộng mở, lớn đến có thể treo tất cả tác phẩm hội họa của anh, một bức tiếp một bức, lấy bức tranh nói với Liêu Bắc Bắc niềm thương nhớ của anh.

Phòng làm việc điện thoại lần nữa vang lên, lần này là Triệu Diệu gọi tới : “Đường tổng giám, có một nữ ký giả làm tiết mục du lịch muốn phỏng vấn ngài, nếu như ngài đồng ý tiếp nhận, tôi sẽ giúp ngài an bài thời gian tiếp khách.”

“Không chấp nhận.”

“À, ngài không muốn biết vị ký giả kia là ai sao?” Triệu Diệu bỗng nhiên ngập ngừng.

“Không muốn.” Đường Diệp Trạch vừa muốn cúp điện thoại, thì nghe được một loạt tiếng huyên náo truyền đến, ngay sau đó, điện thoại bên kia phát ra tiếng la lo lắng: “Này thư ký Triệu không nên thừa nước đυ.c thả câu, là em. . . . . . Liêu Bắc Bắc. ”

Đầu óc Đường Diệp Trạch trống không trong một giây đồng hồ, khóe miệng mặc dù đã vung lên, nhưng nghĩ đến mấy năm nay Liêu Bắc Bắc đã để cho anh bị khổ, anh dời đi ống nghe, chậm rãi điều chỉnh tâm tình, mới lần nữa đem ống nghe dời đến bên tai: “Cô khỏe chứ, Liêu tiểu thư.”

“Anh khỏe chứ. . . . . .” Liêu Bắc Bắc nắm chặt chéo áo, “Em đại biểu tiết mục du lịch XX, chân thành xin mời ngài tiếp nhận phỏng vấn.”

” Tạp chí du lịch tại sao lại tìm tôi? Tôi làm bất động sản .”

“Bởi vì thông qua khu biệt thự với phong cách kiến trúc hiếm có đã thu hút du khách, hơn nữa Đường tổng giám là một vị tổng giám đốc công ty nhiệt tình yêu thương tự nhiên, vô cùng phù hợp với tôn chỉ của tiết mục mà bổn báo phát hành.”

“Phải không? Nhưng mà tôi đã hạ lệnh đốn không ít cây, gϊếŧ hại nhiều loại sinh vật biển.”

“Anh đừng tùy hứng như vậy. . . . . .”

“Tôi chỉ tiếp nhận phỏng vấn viết, còn camera thì không bàn nữa. Nếu như không thành vấn đề mà nói…, kỳ hạn cho em trong năm phút đồng hồ phải có mặt ở chỗ của anh, quá hạn không tiếp.” Nói xong, liền cúp máy.

“A a a. Cho dù em có đôi chân chạy nhanh cũng không qua kịp a. . . . . .” Liêu Bắc Bắc ngửa mặt lên trời hét lớn, cũng không rảnh cùng thợ camera giải thích, xoay người hướng ngoài cửa chạy đi. Biệt thự của Đường Diệp Trạch là ở giữa sườn núi, cô cô cô. . . . . . Thấy một chiếc xe gắn máy dựng ở bờ cát, cô nhanh chóng xông qua, móc ra chứng nhận ký giả cùng ví tiền mạnh mẽ nhét vào trong tay người láy xe: “Cho tôi mượn dùng dùng một chút, anh quả là người tốt.” Vừa nói, cô vừa đạp một cước xuống chân ga, vèo một cái rời đi, mà lái xe vẫn sững sờ ở tại chỗ như cũ, nhìn về phía “Kẻ cướp xe” trắng trợn.

Lúc này, Đường Diệp Trạch đem một bức tranh lớn vẽ hình Liêu Bắc Bắc treo ở trong phòng khách gỡ xuống, vội vã khiêng vào phòng ngủ, lại đem hình bày loạn xạ ở trên bàn làm việc nhét vào ngăn kéo, sau đó nhìn khắp bốn phía, ừ, sạch sẽ.

Anh nhìn thời gian một chút, rồi đi tới bệ cửa sổ tựa vào, nghiêng người liếc trộm về hướng đường núi, chỉ thấy Liêu Bắc Bắc giương nanh múa vuốt chạy nhanh mà đến, anh hé miệng cười một tiếng, thật giống như chợt nhớ tới cái gì, liền đi vào phòng bếp, ở trong tủ lạnh thả mấy chai nước uống.

Chỉ chốc lát sau, tiếng chuông cửa leng keng leng keng vang lên.

Nhưng mà Đường Diệp Trạch không có mở cửa, chỉ cầm lấy ống nghe điện thoại có thể thấy hình ảnh, xuyên qua camera, anh có thể nhìn thấy rõ Liêu Bắc Bắc mồ hôi đầm đìa, dưới ánh mặt trời cô đứng thở hồng hộc, thoạt nhìn tựa như một con mèo nhỏ ốm yếu.

Liêu Bắc Bắc lau mồ hôi, vừa mới chuẩn bị cầm lấy ống nghe, thì cửa phòng đột nhiên mở ra.

“Em. . . . . .”

“Vào trước .” Đường Diệp Trạch mở rộng cửa, để điều hòa hướng gió một chút.

Liêu Bắc Bắc khó khăn nuốt từng ngụm nước, cúi người chào tạ ơn, cô đã từng vô số lần hình dung qua tình cảnh lúc gặp mặt Đường Diệp Trạch, nhưng làm sao cũng không có nghĩ tới lại chật vật như vậy.

Liêu Bắc Bắc khẽ cúi đầu, kể từ khi cô rời đi Đường thị xong, cô mỗi ngày đều nhớ đến Đường Diệp Trạch, nhớ đến Đường Diệp Trạch liền nghĩ đến gió biển, bờ cát, thiên nhiên, cho nên cô dự thi vào hướng dẫn viên du lịch chuyên nghiệp, vốn định làm một người hướng dẫn du lịch, ở những nơi Đường Diệp Trạch từng đi qua hoặc là không có đi qua mà lưu lại dấu chân thuộc về cô.

Một ngày khi cô lấy được chứng nhận hướng dẫn du lịch, dưới cơ duyên xảo hợp, cô bị đạo diễn tổ ngoại cảnh của đài truyền hình nhìn trúng, cứ như vậy hồ đồ mà trở thành một người dẫn chương trình tạm thời của ban du lịch, tiếp sau đó, bởi vì cô yêu một người đàn ông nhiệt tình yêu thương thiên nhiên, cho nên cô cũng đã yêu phần công việc này, cô lợi dụng thời gian rãnh rỗi thu thập tài liệu du lịch. Vì chuyên cần có thể đền bù cho kiến thức, nói nhiều, luyện nhiều, đi nhiều mới là con đường đúng đắn, hơn nữa cô đối với những nhi đồng thất học ở miền núi chú ý trợ giúp kịp thời, cho nên hôm nay cô kiêm luôn quản lý bộ phận tuyên truyền gây quỹ nhi đồng, và là người dẫn chương trình du lịch cùng ký giả.

Cuộc sống phong phú đã làm cho cô có thêm sự tự tin, song, cái người công thần làm động lực phía sau cho cô, không biết đã biết chưa?

Hôm nay, cô không dám nói mình đã làm ra một phen sự nghiệp lớn gì, nhưng ít ra đã không còn là cô gái “Nhược trí” mọi việc đều cần dựa vào người khác bảo vệ, nhất là cha Liêu, ông đối với thay đổi của cô cảm thấy vô cùng vui mừng.

Phòng khách của Đường Diệp Trạch nói trắng ra là chính là một gian phòng lớn để xử lý công việc, vì không có nữ chủ nhân, nên trừ làm việc ra cũng không cần cái gì gọi là ngôn nhà ấm áp.

Anh ngồi vào trước bàn làm việc, hai tay khoác lên trên bàn, thấy Liêu Bắc Bắc đi về phía mình, anh khẽ nhếch càm, buông tay ý bảo Liêu Bắc Bắc ngồi vào trên ghế sa lon cách xa nhau khá xa.

Liêu Bắc Bắc không tự chủ mà chu môi, cô một mực chú ý đến tin tức của Diệp Trạch, từ khi khu biệt thự điệp yêu bắt đầu khởi công đến khi hoàn thành, không dám nói một cục gạch một viên ngói cũng là cô xem để xây dựng lên, nhưng ít nhất mấy nóc biệt thự tăng thêm vài loại hạng mục trang trí cô điều biết rất rõ ràng.

Cô biết mình chính là người không có tiền đồ vì toàn quay lén, rõ ràng ngày nhớ đêm mong, nhưng hết lần này tới lần khác lại không có dũng khí chạy về tìm anh, lần này nếu không phải tổ tiết mục an bài nhiệm vụ quay phim phỏng vấn, tạo cơ hội tốt cho cô một lần cùng Đường Diệp Trạch gặp mặt, cô thật không biết mình sẽ dây dưa tới khi nào.

“Liêu tiểu thư, có thể bắt đầu phỏng vấn sao?” Đường Diệp Trạch nhàn nhạt nói.

“Gọi tên đầy đủ của em. . . . . .” Cô vừa cúi đầu, vừa xoay người xem thường, nhỏ giọng nói thầm. Đường Diệp Trạch hai tay hoàn ngực, cô vừa đi một lần là mất bốn năm, hiện tại còn nổi lên tính tình nữa sao?

Liêu Bắc Bắc thấy anh lạnh lùng, thì bĩu môi, từ trong túi quần móc ra bút ký, nghiêm mặt nói:

“Xin hỏi, anh vẫn còn cần em sao? ”

Đường Diệp Trạch sặc một cái, vì che dấu tâm tình, liền nhấp một miếng cà phê, xoay người ngồi lại.

“Đường tiên sinh, xin phối hợp với công việc phỏng vấn của tôi.”

“Tôi có quyền không trả lời cô vấn đề này.”

Liêu Bắc Bắc nhăn nhăn lỗ mũi, hỏi: ” Chủ tịch Đường vẫn còn giận em sao?”

“Không.”

Liêu Bắc Bắc hé miệng vui lên, nhưng là nghĩ tới tin tức có liên quan đến Đường Diệp Trạch mấy năm nay, cô băng lên mặt, lại hỏi: “Đường tiên sinh là nhất biểu nhân tài, nghe nói có mấy vị tiểu thư trẻ tuổi xinh đẹp đối với anh rất là chú ý, là thật sao? ”

Đường Diệp Trạch chậm rãi trừng mắt nhìn: “Em là ký giả giải trí hay là ký giả du lịch hả?”

“Hừ. Anh có nói hay không?”

Liêu Bắc Bắc vốn vạch ra kế hoạch, lấy sự rèn luyện hàng ngày về tính chuyên nghiệp để được Đường Diệp Trạch cùng trưởng bối của Đường gia chấp nhận, nhưng rồi cô bỗng nhiên nhận thấy được một chuyện, thời gian cũng không có đem khoảng cách giữa cô cùng Đường Diệp Trạch kéo ra xa, thật giống như bọn họ chỉ mới chia tay năm ba ngày.

Loại cảm giác quen thuộc này kỳ diệu này, làm cô lộ ra nguyên hình.

Đường Diệp Trạch thấy cô từng bước tiến tới gần, thì đứng lên lui về phía sau, anh trước sau vẫn giữ vững thái độ ôn hoà, rất cực khổ a, có được hay không?

“Năm đó em bỏ đi là em không đúng.” Liêu Bắc Bắc đã đem anh bức đến góc tường, làm sống lưng Đường Diệp Trạch đυ.ng vào vách tường, cô theo bản năng lôi cổ tay anh kéo xuống, rũ mắt, cúi người chào thật sâu, “Thật xin lỗi, anh hãy đánh mắng em đi.”

Đường Diệp Trạch ngắm nhìn con ngươi tràn đầy nước mắt của cô, tim bỗng nhiên bị hòa tan.

Anh buông xuống bả vai, vô lực thở ra một hơi, nói: “Em chính là ỷ vào anh không mắng được em, mới có thể nói như vậy. . . . . .”

Liêu Bắc Bắc chậm rãi ngước mắt nhìn lên, từ thần sắc của anh có thể nhìn ra được sự bất đắc dĩ, nổi giận, thậm chí là kiệt sức.

Từ từ, cô ôm hông của anh, mười ngón tay ở phía sau anh đan vào nhau.

“Em đã lãng phí của anh rất nhiều thời gian, em muốn dùng nửa đời sau của em để bù đắp lại cho anh. . . . . .” Nước mắt lặng lẽ chảy xuống, nếu như ban đầu không đi, thì cô không trải qua nỗi khổ tương tư này; nếu như cô không rời đi, cô cũng sẽ không biết thì ra mình thương anh nhiều như vậy.

Nước mắt nóng hổi thấm ướt áo sơ mi của anh, thẩm thấu đến chỗ mềm mại nhất trong đáy lòng của anh, có câu nước đổ khó hốt.

Đường Diệp Trạch đem cô ôm vào lòng thật chặt. Tất cả dự định trả thù đều hóa thành bọt nước, anh không cách nào đối với cô nói lời lạnh nhạt, càng không cách nào dễ dàng tha thứ cho mình, từng khi cô chảy nước mắt khổ sở đều là vì anh không đáp lại.

“Cha mẹ của anh, bị thử thách thời gian mà kết thúc tình yêu. Còn anh sử dụng thời gian để chứng minh, anh vẫn yêu em như cũ.”

Kiếp trước đến tột cùng anh đã nợ cô cái gì? Kiếp này, anh làm sao cũng đều không hiểu được, không thể quên được.

Liêu Bắc Bắc rúc vào anh đầu vai, dùng sức chui vào trong ngực của anh, không đi, cho dù anh đuổi, cô cũng không đi nữa.

Phút chốc, cô túm lấy bàn tay của Đường Diệp Trạch, giống như đầu kim la bàn, ở phòng khách đi loạn xông loạn.

“Em muốn đi đâu vậy?”

“Phòng ngủ a.” Cô khẩn cấp nói.

Đường Diệp Trạch ngây ngốc, chỉ hướng cửa phòng bên trái .

Cho nên, Liêu Bắc Bắc lôi kéo anh trực tiếp đi vào phòng ngủ. Mở cửa phòng xong, đầu tiên là cô bị tác phẩm hội họa lớn bằng người thật dọa sợ hết hồn, sau đó lập tức khôi phục trấn định, đúng vậy, cô là người da mặt dày, ỷ lại vào việc anh chạy không thoát khỏi năm ngón tay của cô, nên mới dám đi .

Đường Diệp Trạch còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị Liêu Bắc Bắc đẩy một cái ngã ở trên giường.

Cô chống nạnh hai tay, nhếch lên khóe miệng, lộ ra một cái rang khểnh trắng noãn.

“Tự mình cởi, hay là em giúp anh cởi?”

Đường Diệp Trạch sửng sốt một giây đồng hồ, cảm thấy buồn cười.

“Có phải em còn nói thiếu ba chữ không?”

Liêu Bắc Bắc nhíu mày, giống như con mèo nhỏ bò đến trên người Đường Diệp Trạch, cô cưỡi ở trên người anh, đầu ngón tay lướt qua khuôn mặt anh tuấn của anh, nhìn này, gương mặt này chỉ nguyện ý tươi cười trước mặt cô, cô liền vô liêm sỉ tràn đầy tự tin mà nói: “Anh yêu, anh có biết em đối với thân thể của anh nhớ nhung rất nhiều hay không? lời kia nói như thế nào đây? Yêu là làm được. . . . . .”

“Em. . . . . . Học xấu”

Liêu Bắc Bắc tặc tặc cười một tiếng, ngăn chận hai vai của anh, từ từ cúi người, hôn bờ môi của anh.

Cứ như vậy đi, nếu không còn cái “Thẹn thùng” kia, thì cô coi như mình là người thuần thục trên tâm lý vậy, hắc hắc.

Đường Diệp Trạch, cám ơn anh đã để cho em hiểu được cái gì là tình yêu, tình yêu chân chính có thể chống lại thời gian khảo nghiệm, chống lại khoảng cách thử thách. Thật ra thì trong bốn năm chia tay này, chúng ta giống như chưa từng tách ra.

Em yêu anh, vĩnh viễn, vĩnh viễn.