Lão Phu Lão Khi

Chương 6

Khi cục trưởng Lục chạy tới đội cảnh sát giao thông, Vu thiếu gia thảm thương như cọng cải thìa héo rũ không nơi nương tựa, bị còng tay vào máy sưởi cạnh bên một đám côn đồ.

Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, Vu thiếu gia ngẩng đầu, mấp máy môi.

“Anh ơi….”

Lục Diệp không nhìn cậu, mở một cái còng tay cho cậu, chừa bên còn lại vẫn khóa chặt cổ tay như xích dắt chú chó con lông vàng đáng thương, lôi người vào phòng y tế.

Mấy tên côn đồ đằng sau sừng sộ lên.

“Đệt! Thứ con ông cháu cha!”

“Mẹ nó đi cửa sau!”

Nếu lúc này Vu thiếu gia còn minh mẫn, tám chín phần mười sẽ lại khoe khoang một hồi: “Đúng là cho ảnh đệt đó, đúng là cho ảnh vào từ cửa sau đó! Đám gà chíp bông chưa trải sự đời chúng mày!”

So với cụm không biết xấu hổ, Vu thiếu gia chỉ kém một danh hiệu thành tựu cả đời mà thôi.

Phòng y tế không có ai, cục trưởng Lục ném người ở mép giường, ngồi xổm xuống lục hòm thuốc.

Vu thiếu gia còn chưa tỉnh rượu, say khướt ngồi đó, đung đưa hai cẳng chân gầy gò, đột nhiên hất một cái, giày bay luôn, đáp ngay lưng cục trưởng Lục.

Lục Diệp quay đầu lại liếc cậu, đoạn tiếp tục tìm đồ.

Vu thiếu gia nhìn Lục Diệp, lại nhìn chân mình, ngốc ngốc ngơ ngơ đứng lên, lê đến phủi lưng cục trưởng Lục.

“Phù ——- phù phù….. hết đau…. đau đau phù….” Vu thiếu gia thiểu năng trí tuệ cực điểm thổi thổi vào dấu giày trên sơ mi cục trưởng Lục.

“Thật mẹ nó….” cục trưởng Lục chửi thành tiếng.

Anh đứng dậy, ôm Vu thiếu gia rồi mở còng tay, lột luôn chiếc giày kia, lật người cậu lại ấn lên giường, một phen cởϊ qυầи cậu.

Vu thiếu gia ngửa cổ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nét diễm lệ vốn dĩ càng thêm mê hoặc bởi rượu, “Đừng chửi em mà….ừm…. Cục cưng Vu Lạc từ hồi ba tuổi đã không mắng người khác rồi…. Giỏi lắm phải không….”

“Ừa,” Tay cục trưởng Lục chụp lấy cánh mông như đào ngọt mọng nước, nhéo nhéo, bóp bóp “Xuất sắc.”

“Ha….”

Vu thiếu ậm ờ, bị sờ tới mềm nhũn cả eo, câu lấy vai cục trưởng Lục cố gắng bò lên, nhưng bị một bàn tay ghìm eo lại.

“Vu Lạc, đừng quậy,” Lục Diệp cản cậu, “Tôi biết em không có say. Đừng giở trò.”

Vu thiếu gia ghì chặt cổ cục trưởng Lục, chẳng nói chẳng rằng.

“Ngoan, để tôi xem có bị thương không.” Lục Diệp vỗ vỗ mông Vu thiếu gia, trắng nõn, run rẩy, nhìn mà ngứa ngáy trong lòng.

“Bị chứ, bị thương rồi!” Vu thiếu gia lớn tiếng nói, một tay túm lấy ngón tay cục trưởng Lục, men theo rãnh mông trượt sâu xuống, thẳng tới chỗ đau.

Mặt mày cục trưởng Lục tối sầm.

“Tối qua đau lắm…..” Vu thiếu gia cọ cọ cổ vị cục trưởng đang đứng thẳng, “Anh lớn như vậy…. Cứng nữa…. Ở trong…. Ở trong đầy ứ….”

Cục trưởng Lục sờ soạng, sưng lên thật, ấy thế mà anh hơi tâm viên ý mã.

Một dòng chất lỏng ấm nóng đột nhiên chảy ra.

Lục Diệp nhíu mày, rút tay, vừa thấy liền vỗ bốp bốp lên mông Vu thiếu gia. Gò mông ấy lập tức đỏ chót.

Tới rửa cũng không rửa cho sạch, mẹ nó mang theo đám con cháu của anh đi xem mắt luôn.

Cục trưởng Lục rất nóng nảy.

“Anh…. Anh ăn hϊếp em………..” Vu thiếu gia nức nở, “Mạnh hơn nữa đi….. Ha a…..”

Cục trưởng Lục tức quá hóa cười: “Hưng phấn gì đây hả?”

“Có cái gì…. Chảy ra ấy….” Vu thiếu gia lẩm bẩm, không được tự nhiên vặn vẹo eo, “Của anh hết….. Anh còn đánh em….”

Lục Diệp nắm cằm Vu thiếu gia nhìn nhìn, nhất thời chưa thể khẳng định cậu say thật hay vờ vịt.

Ôm người ngồi một lát, tự dưng Lục Diệp đỡ trán cười rộ lên.

Gì thế này, bản thân mình thế mà trẻ con nực cười như vậy.

Nhưng thật ra, có cần thiết không?

Biết rõ người này vừa khϊếp nhược vừa nhát gan, đυ.ng chuyện thì mượn rượu giả điên, có khi hai chữ công khai viết ra sao còn không biết nữa là, anh lại còn cố gắng dùng ý tưởng ngây thơ của mình ép cậu.

Răng long đầu bạc cố nhiên hạnh phúc, song thiếu niên ngông cuồng chưa hẳn đã không hay.

Huống hồ, anh đã đợi lâu lắm rồi, ngại gì chờ thêm một chốc.

Cậu ấy khϊếp nhược, anh bao dung. Cậu ấy nhát gan, anh bảo bọc. Tóm lại, vô tình cắm liễu liễu xanh um thì phải nhận trách nhiệm thôi.

Nếu nguyện vọng lớn nhất không thành, anh cũng có thể đồng hành cùng cậu hồi cuối, giúp cậu tìm một cô vợ hiền huệ.

Cục trưởng Lục lòng đầy bi ai tiêu cực bồng Vu thiếu gia về chỗ nghỉ của mình tại cục cảnh sát.

Không gian đơn sơ, chỉ có phòng tắm vòi sen.

Cục trưởng Lục đỡ Vu thiếu gia, rửa sạch mặt sau cho cậu.

Đừng nhìn Vu thiếu gia ngày thường đua xe điêu luyện, cậu quả tình là tên tài xế xử nam hàng thật giá thật, người khổng lồ trong ngôn ngữ, chú lùn trong hành động. Lúc khêu gợi quyến rũ thì tám Lục Diệp cũng làm không lại cậu, lúc xách súng ra trận thì nửa Lục Diệp đã dư sức hạ gục cậu.

Lần này chỉ mới sờ soạng vài cái, Vu thiếu gia đã nhịn không nổi cọ sát cục trưởng Lục.

Cục trưởng Lục ý chí kiên định: “Không được, phía sau em sưng rồi. Lát nữa uống thuốc hạ sốt.”

“Chỉ, chỉ đâm vào chút chút thôi….” Vu thiếu gia gặm cắn quả táo Adam của cục trưởng Lục.

“Dẹp cái suy nghĩ đó đi.” Cục trưởng Lục thiếu điều nổ thận tới nơi, tên điên này còn không biết sống chết mà lẳиɠ ɭơ.

Vu thiếu gia ôm eo cục trưởng Lục trượt xuống, đôi môi bị rượu thấm đỏ ứng hé ra, ngậm vào.

Đệt.

Sao Hỏa đâm vào Địa Cầu! Hệ Ngân hà nổ tung!

Hành động này đem lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mạnh, làm cục trưởng Lục muốn thăng thiên.

“Ha…..” Cục trưởng Lục túm tóc Vu thiếu gia, lại không dám mạnh tay, “Tiểu Lạc…. Đừng như vậy, em đứng lên…..”

Vu thiếu gia vừa nghe, sợ bị kéo ra, vội vàng duỗi đầu lưỡi, chậm rãi quấn lấy liếʍ láp, “Ngon, ngon mà….”

Cục trưởng Lục vừa tức vừa sướиɠ, thiếu chút nữa độ kiếp thành tiên.

Tiếng thở dốc trầm thấp dày đặc tràn bên môi làm Vu thiếu gia cầm lòng không đậu kẹp chặt chân, cả mặt hồng thấu, từ ngón chân tới ngọn tóc tràn ngập hai chữ “Thiếu. CᏂị©Ꮒ”.

Cục trưởng Lục nhìn đăm đăm mặt Vu thiếu gia. Chất lỏng men theo chiếc cằm thon nhỏ rỏ giọt.

Cục trưởng Lục mở vòi sen, dòng nước đổ xuống, cuốn trôi dấu vết trên mặt Vu thiếu gia. Cậu mờ mịt nhìn Lục Diệp, vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ.

“Em tha cho anh đi, tổ tông ơi….”

Cục trưởng Lục cười khổ, xách người lên, đang muốn giải quyết hộ Vu thiếu gia, tên nhóc khát tình bậc nhất thế gian này thổi kèn cho người khác sẵn tiện tự mình đạt cực khoái luôn rồi.

Đệt, mẹ nó tài năng ghê.

Cục trưởng Lục bội phục sát đất.

Anh tắm thật nhanh rồi nhét người vào chăn.

Vu thiếu gia kiêu ngạo, nhưng nết ngủ đích thực là ngoan ngoãn viết hoa. Chui vào lòng ngực cục trưởng Lục là bất động ngay, hô hấp khẽ khãng, gần như chẳng phát ra tiếng.

Cục trưởng Lục lau khô tóc cho Vu thiếu gia, đương định tắt đèn, di động chợt đổ chuông.

Ba chữ Vu sếp tổng to tướng chói lọi chớp nháy.

“Thằng nhỏ Tiểu Lạc này chính là mê chơi, không nghe lời. Tiểu Lục con cần đánh thì đánh, cần mắng thì mắng. Con lớn hơn nó mấy tuổi, coi sóc nó nhiều năm vậy rồi, cũng đáng như anh trai nó, ít hôm nữa là tiệc đính hôn của Tiểu Lạc, con nhất định phải tới nhé….”

Lục Diệp siết chặt di động, gân xanh cũng nổi cộm. “Con hiểu rõ ý ngài, ngài yên tâm.”

Chuyện cậu ấy không muốn, chuyện cậu ấy e sợ, đến hết đi, nhân lúc anh còn trẻ tuổi, tâm khỏe sức dày, anh che chắn cho cậu.

Ba Vu trầm mặc hồi lâu, thở dài tiếp lời: “Nghe nói tối nay nó vào cục cảnh sát….”

“Cậu ấy uống chút rượu,” Lục Diệp đáp, “Con sắp xếp cho cậu ấy nghỉ ngơi rồi.”

“Ừ con, có con chăm sóc nó chú cũng bớt lo. Chuyện hai năm trước…. là nhà bác phải xin lỗi con…..”

Lục Diệp ngắt ngang lời ông, ngữ khí lạnh lẽo cứng rắn: “Giờ đã trễ rồi, bác nghỉ sớm đi ạ.”

Ba Vu lặng thinh. Cúp máy, Lục Diệp đứng bên ngoài một lát mới mở cửa vào trong.

Ánh sáng tăm tối tù mù, quờ quạng bước đi, suýt nữa là bị vấp té. Cục trưởng Lục vươn tay sờ, là cái đầu tổ bố.

“Sao ra đây rồi?”

Yêu tinh dính người tự động bám lên.

Thân thể còn ấm, hẳn là vừa ra khỏi ổ chăn chưa lâu, chắc không nghe thấy mấy lời đó đâu. Cục trưởng Lục thầm đoán, đoạn đỡ người ta.

“Muốn ngủ chung với anh hà…..” Yêu tinh dính người bé nhỏ hàm hồ nói.

Trong lòng Lục Diệp vừa chua xót vừa căng căng, ôm gọn cậu vào lòng, hôn hôn, “Ừ, ngủ với em mà.”

Nói ngủ là ngủ ngay, chỉ là ngủ thẳng tới hôm sau thì Vu thiếu gia phát sốt.

Tác giả có lời muốn nói: Điệu thấp!