Lục Minh Phóng nhìn Diệp Trì.
Trong lòng Diệp Trì có chút vui sướиɠ có chút thấp thỏm, đối với đôi mắt đen như mực của Lục Minh Phóng, tươi cười, dùng ngôn ngữ che giấu nội tâm bất an: “Anh Phóng, anh Hải vừa đi lên, ầm ầm ầm, động đất, phòng ở nhỏ đều chứa không được, nếu là, nếu là…”
“Nói nữa thì đi ra ngoài.” Lục Minh Phóng đột nhiên nói ra một câu như trên, trên mặt không có một tia biểu cảm.
Diệp Trì há to miệng kinh ngạc, rồi sau đó chậm rãi ngậm miệng lại.
Lục Minh Phóng lại lần nữa nhìn về phía TV, không nói chuyện nữa.
Diệp Trì trầm mặc, quay đầu cùng Lục Minh Phóng cùng nhau nhìn về phía TV, tuy rằng cậu xem qua Harry Potter, nhưng là xem phiên bản quốc ngữ, cậu nghe không hiểu tiếng Anh, cũng không biết người ta bô bô nói cái gì.
Nhưng mà Lục Minh Phóng xem rất nhập tâm, bà cụ Lục nói Lục Minh Phóng vẫn luôn là một người, không có bạn bè, nói gì cũng không cười, rất cô đơn, vậy cậu liền, liền, liền cùng Lục Minh Phóng xem TV đi, trong lúc Diệp Trì thật sự một câu đều không nói, cũng không có phát ra bất luận tiếng vang gì.
Mãi cho đến khi ông nội gọi cậu về nhà, cậu mới quay đầu nhìn về phía Lục Minh Phóng nói: “Anh Phóng, ông nội của em gọi em, em phải về nhà, không thể cùng anh xem Harry Potter.”
Lục Minh Phóng vẫn không để ý tới Diệp Trì.
Diệp Trì nói: “Cảm ơn anh hôm nay giúp em, về sau nếu anh cần em hỗ trợ, anh cứ nói một tiếng.” Cái này “Cứ nói một tiếng” là học ông nội, Diệp Trì cảm thấy mình dùng gãi đúng chỗ ngứa.
Chỉ là Lục Minh Phóng vẫn không để ý tới cậu.
“Anh Phóng.” Diệp Trì lại nói: “Vậy, em về nhà đây.”
Lục Minh Phóng: “…”
“Mấy ngày sau em lại đến tìm anh chơi.”
“…”
“Nhưng mà em phải cùng ông nội đào măng, bán măng, trồng khoai lang đỏ, rất vội, đào măng mệt mỏi quá, phải qua vài ngày em lại đến tìm anh.”
“…”
“Em đi nha, hẹn gặp lại.”
Diệp Trì kéo cửa phòng đi ra ngoài, cùng bà cụ Lục nói một tiếng, liền đi theo Diệp Quốc Thịnh ra khỏi phòng khách, đi tới cửa, nhịn không quay lại nhìn về phía cửa sổ phòng đông, nhìn thấy Lục Minh Phóng đang nhìn bên này, hai ánh mắt chạm nhau, Lục Minh Phóng lập tức dời đi.
Diệp Trì nhìn về phía Diệp Quốc Thịnh.
Diệp Quốc Thịnh hỏi: “Làm sao vậy?”
Diệp Trì lôi kéo tay Diệp Quốc Thịnh, ra sân, sau đó mới hỏi: “Ông nội, Lục Minh Phóng sao lại không thích nói chuyện ạ?”
Diệp Quốc Thịnh nói: “Bởi vì bệnh của thằng bé còn chưa khỏi.”
“Cậu ấy bị bệnh?” Khuôn mặt nhỏ kinh ngạc.
“Đúng vậy.”
“Bệnh gì?”
“Bệnh tâm lý.”
“Vì sao lại có bệnh tâm lý?”
“Bởi vì ba mẹ thằng bé.”
" Ba mẹ cậu ấy làm sao vậy?”
“Hai bọn họ muốn ly hôn.”
Chuyện Diệp Quốc Thịnh biết cũng ít, đại khái là trước khi ba mẹ Lục Minh Phóng không gây chuyện đòi ly hôn, Lục Minh Phóng thực hạnh phúc, cũng đặc biệt thông minh, học cái gì cũng nhanh, vào lúc Lục Minh Phóng trên dưới năm tuổi, ba Lục Minh Phóng bỏ ra ngoài, gia đình tốt đẹp trong một đêm có cái khe, cái khe hỗn loạn vì kẻ thứ ba, khắc khẩu cùng chửi rủa, dần dần làm tính cách Lục Minh Phóng phát sinh biến hóa, cha mẹ đều không chú ý tới.
Chờ đến khi phát hiện, Lục Minh Phóng đã bắt đầu không thích nói chuyện, thậm chí bất an, cho nên bà cụ Lục mới đưa thằng bé tới trấn Cảnh Sơn. Đây là tình huống đơn giản Diệp Quốc Thịnh biết được, cụ thể phát sinh chuyện gì, ông cũng không biết, chẳng qua cùng Diệp Trì nói một chút: “Khả năng thằng bé không chấp nhận được.”
Diệp Quốc Thịnh cảm thấy Diệp Trì còn nhỏ, khẳng định không rõ những việc này, ai biết kế tiếp liền nghe được Diệp Trì nói: “Không chấp nhận được là bởi vì… Là bởi vì cậu ấy yêu ba mẹ, cho nên, cho nên không chấp nhận được.”
Diệp Quốc Thịnh sửng sốt, người lớn luôn cho rằng trẻ con không hiểu cái này không hiểu cái kia, nhưng thử nghĩ một chút mình lúc còn rất nhỏ, có phải cũng đã có suy nghĩ riêng?
Diệp Quốc Thịnh nghĩ đến lúc mình sáu bảy tuổi, ừm… Lúc ấy ông đã ra ngoài ruộng làm việc, cho nên cũng không thể quá giống Diệp Trì bây giờ, cười nói: “Cháu nói đúng.”
Diệp Trì nói: “Ông nội, vậy Lục Minh Phóng thật đáng thương.”
Diệp Quốc Thịnh muốn nói, cháu còn đáng thương hơn cậu ta, ít nhất ba mẹ cậu ta vẫn rất để ý, mà cháu… Diệp Quốc Thịnh không có nói những lời này, ngược lại nói: “Về sau, nếu cậu ta nguyện ý cùng cháu chơi, không khi dễ cháu, cháu chơi cùng cậu ta.”
Diệp Trì ngẩng đầu nói: “Cậu ấy không khi dễ cháu, còn giúp cháu đánh Ngạn Bác.”
Diệp Quốc Thịnh nói: “Vậy cháu chơi cùng cậu ta.”
“Ừm, chờ cậu ấy nguyện ý chơi với cháu, cháu dẫn cậu ấy đi bán măng, dẫn lên núi trồng hoa, trồng khoai lang đỏ, trồng quả táo, còn cùng nhau đi học.”
“Được.”
“Quyết định như vậy đi.”
“Được, quyết định như vậy.”
“Ông nội, buổi tối chúng ta ăn khoai lang đỏ sao?”
“Không ăn, nấu cơm ăn.”
“Là đội trưởng phát gạo sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy khẳng định ăn ngon.”
“Nấu mới biết được.”
Ông cháu hai người mỗi người một câu mà về đến nhà mình, vào sân Diệp Quốc Thịnh liền bắt đầu rửa tay nấu cơm, vo gạo hai lần, thả vào trong nồi, để Diệp Trì nhóm lửa.
Diệp Quốc Thịnh chuẩn bị làm chút đồ ăn ngon, đến hầm tìm cải trắng, củ cải, muốn khao Diệp Trì một chút đồ ăn mặn, kết quả phát hiện đồ ăn mặn mua về ăn tết đã ăn hết rồi.
Từ lúc Diệp Trì lại đây, chưa ăn qua một món ăn mặn, chỉ là đứa nhỏ này trước nay không kén ăn, Diệp Quốc Thịnh nhìn Diệp Trì nho nhỏ, ngoan ngoãn ngồi ở trước bếp, một bên trêu Đại Hắc một bên nhóm lửa, trong lòng có chút băn khoăn, đi đến trước mặt Diệp Trì nói: “Diệp Trì, buổi tối xào cải trắng, kho củ cải thế nào?”
Diệp Trì nói: “Được!”
“Không có thịt.”
“Không có thịt sẽ không ăn thịt.” Diệp Trì cảm thấy đây không phải chuyện gì lớn.
“Được, ngày mai ông nội bán măng xong liền mua một cân thịt heo, làm thịt kho tàu ăn.”
“Dạ.”
Diệp Trì đáp ứng thập phần dứt khoát.
Trong lòng Diệp Quốc Thịnh cũng thoải mái, cầm cải trắng củ cải bắt đầu rửa, chỉ một lát đã làm xong, hai người ngồi trước bàn, Diệp Trì đói cực kỳ, cải trắng củ cải ăn đều đặc biệt thơm, Diệp Quốc Thịnh nhìn cậu vui mừng, nghĩ mau chóng đào nhiều măng chút, tránh cho măng già, bán được ít tiền, sau đó mua cho Diệp Trì chút đồ ăn ngon, để đứa nhỏ này mập lên một chút.
Đang nghĩ ngợi, ngoài cửa truyền đến một tiếng la.
“Lão Diệp ơi.”
Lúc này màn đêm đã buông xuống, đôi mắt Diệp Quốc Thịnh không tốt lắm, nghe tiếng liền híp mắt nhìn về phía ngoài viện, hỏi: “Ai đó?”
Diệp Trì tay nhỏ đỡ chén nhỏ nói: “Ông nội, là bà cụ Lục.”
“Là bà cụ Lục?”
“Ừm, cháu đi mở cửa.”
Diệp Trì để chén nhỏ xuống, chạy ra mở cửa, rồi sau đó lôi kéo bà cụ Lục đi vào phòng bếp, tay bà cụ Lục xách theo một hộp cơm ba tầng, mặt đầy tươi cười.
Diệp Quốc Thịnh hỏi: “Dì bọn nhỏ, bà làm gì vậy?”
Bà cụ Lục để hộp cơm lên bàn, từ bên trong lấy ra một chén thịt kho tàu, một chén trứng gà chưng còn có một chén bánh trôi, nháy mắt hương thơm liền bay vào mũi Diệp Trì, đôi mắt Diệp Trì tỏa sáng, thập phần rõ ràng mà nuốt nuốt nước miếng, rồi sau đó khống chế được ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn Diệp Quốc Thịnh.
Diệp Quốc Thịnh hỏi: “Dì bọn nhỏ, đây là có ý gì?”
Bà cụ Lục nói: “Tôi là tới cảm ơn Tiểu Diệp Trì.”
“Làm sao vậy?”
“Cháu trai lớn Minh Phóng của tôi, hôm nay cùng ông nội hắn nói chuyện, làm ông ấy cao hứng không thôi, biết là tác dụng Tiểu Diệp Trì, cố ý bảo tôi ta đưa ăn cho thằng bé, tôi không biết Tiểu Diệp Trì thích ăn cái gì, liền làm mấy cái Minh Phóng thích ăn, để thằng bé nếm thử trước, về sau thích ăn cái gì,thì nói với tôi.”
Diệp Quốc Thịnh không hiểu ra sao hỏi: “Diệp Trì không có làm cái gì?”
Bà cụ Lục nói: “Tiểu Diệp Trì cùng Minh Phóng xem TV.”
“Chỉ cùng xem cái TV.”
“Lão Diệp.” bà cụ Lục nói: “Ông không biết, từ lúc ba mẹ thằng bé làm ầm ĩ khởi, Minh Phóng nhà chúng tôi liền không thích cùng khác người ở chung, trừ con chó Đại Hoa, ai cũng không để ý, tôi cùng ông nội thắng bé đều sợ đứa nhỏ này lầm lỗi, không nghĩ tới sẽ cùng Tiểu Diệp Trì xem TV, vừa nãy ông nội thằng bé từ bên ngoài trở về, còn cùng nhau nói chuyện.”
Bà cụ Lục rất cao hứng.
Diệp Quốc Thịnh nhìn cháu trai nhà mình đáng yêu, tác dụng cùng bậc với con chó Đại Hoa? Không đúng, là cháu trai nhà mình coi Lục Minh Phóng giống Đại Hắc mới đúng.
Bà cụ Lục không biết Diệp Quốc Thịnh suy nghĩ cái gì, vui vẻ mà nói: “Lão Diệp, về sau cho Tiểu Diệp Trì tới tìm Minh Phóng chơi nhiều một chút, được không?”
Diệp Quốc Thịnh vui vẻ đáp ứng: “Được nha được nha, Diệp Trì ở chỗ này cũng không có bạn bè gì.”
“Vậy cảm ơn lão Diệp.”
“Quá khách khí.”
“Đồ ăn này để Diệp Trì ăn đi.”
“Bà quá khách khí.”
“Không có gì, Diệp Trì nếu thích ăn, về sau tôi thường làm cho ăn.”
Diệp Trì yên lặng nuốt nước miếng, chuyển mắt ngó xương sườn một chút, lại liếʍ liếʍ cái miệng nhỏ, vừa lúc bị bà cụ Lục cùng Diệp Quốc Thịnh nhìn thấy, hai vị lão nhân đều vui vẻ, cuối cùng, Diệp Quốc Thịnh cũng nhận lấy.
Lúc này bà cụ Lục mới nói: “Vậy tôi đi trước đây.”
Diệp Quốc Thịnh nói: “Tôi tiễn bà.”
“Không cần, không cần, ông lớn tuổi như vậy, buổi tối đừng đi lung tung.” bà cụ Lục nâng bước ra khỏi phòng bếp, đi đến cổng lại trở lại nói: “Ông xem đầu óc này của tôi, lại quên mất chuyện quan trọng nhất.”
Diệp Trì đang chuẩn bị gắp xương sườn gặm, nghe thấy bà cụ Lục đã quay lại, nhanh chóng buông chiếc đũa, tay nhỏ cọ cọ quần, cùng ông nội đứng lên, lại lần nữa nghênh đón bà cụ Lục.
Bà cụ Lục hỏi: “Lão Diệp, nhà ông bán hết măng rồi sao?”
Diệp Quốc Thịnh nói: “Không có.”
Bà cụ Lục hỏi: “Còn thừa nhiều không?”
“Nhiều hay không đều ở trên núi, cụ thể cũng không biết nhiều ít, tôi còn phải từ từ đào.”
Bà cụ Lục không hiểu phương diện gieo trồng hỏi: “Vậy ông đào lại đây sao? Nghe nói, măng lớn lên rất nhanh, nếu có trận mưa, phỏng chừng hơn phân nửa măng cũng đã lớn thành cây trúc?”
“Đúng vậy, cho nên phải đào nhanh lên.”
“Vậy được, ngày mai tôi để cho bọn họ tự tới đào.”
“Ai?” Diệp Quốc Thịnh không hiểu ý bà cụ Lục.
Bà cụ Lục nói: “Người muốn mua măng của ông.”
Diệp Quốc Thịnh lại hỏi: “Ai muốn mua măng?”
“Minh Phóng bảo ông nội thằng bé liên hệ giúp ông.”
“Minh Phóng?”
Diệp Quốc Thịnh ngây người.
Diệp Trì kinh ngạc cực kỳ