Nông Trường Nhỏ Giữa Trời Mây

Chương 13: Khởi đầu mới

Giọng đứa trẻ làm cho Diệp Quốc Thịnh cùng bà cụ Lục chú ý, bà cụ Lục nhìn về phía cửa sổ nói một câu: “Lục Minh Phóng, cháu không phải nói muốn xem TV sao, bây giờ lại kêu cái gì? Cháu xem, cháu doạ sợ em trai rồi.”

Lục Minh Phóng “Hừ” một tiếng, ai cũng không để ý, xoay người rời khỏi cửa sổ.

“Cháu đứa nhỏ này…” bà cụ Lục xin lỗi mà nhìn về phía Diệp Quốc Thịnh nói: "Lão Diệp à, để lão chê cười rồi, đây là cháu trai lớn của tôi tên là Lục Minh Phóng, không thích gặp người.”

Diệp Quốc Thịnh nhỏ giọng hỏi: “Thím bọn nhỏ à, đứa nhỏ này, chính là mới từ trong thành về đây sao?”

Bà cụ Lục gật gật đầu, cũng nhỏ giọng mà nói: “Thật ra cũng không phải vừa tới, đã tới một thời gian, chỉ là không quá hòa hợp với mọi người, cũng không thích ra cửa, cho nên mọi người còn chưa gặp qua.”

“Ba mẹ hắn có phải…” Kế tiếp, Diệp Quốc Thịnh không nói.

“Đúng vậy.” Bà cụ Lục tiếp lời, thở dài một tiếng, cũng không biết nói cái gì, vừa lúc nhìn thấy Diệp Trì nho nhỏ đứng ở bên cạnh, thấy Diệp Trì tuấn tú linh động, đẹp mắt, kinh ngạc cảm thán hỏi: “Aizz nha, lão Diệp, đây chính là cháu ông tên Diệp Trì có phải hay không?”

“Đúng vậy.” Diệp Quốc Thịnh cười sờ sờ Diệp Trì đầu nói: “Diệp Trì, lại đây, chào bà Lục một tiếng, vừa rồi chỉ lo nói chuyện đã quên đứa nhỏ này, gọi bà Lục.”

Diệp Trì lập tức nói: “Chào bà Lục ạ.”

Bà Lục cười nói: “Được, được, được. Mấy tuổi rồi?”

Diệp Trì trả lời: “Cháu hơn 6 tuổi, sắp đến bảy tuổi.”

Bà cụ Lục nhẹ nhàng mà sờ sờ đầu Diệp Trì nói: “Nhỏ hơn một chút so với Minh Phóng nhà tôi, Minh Phóng bảy tuổi vừa qua sinh nhật, cháu đi học chưa?”

“Còn chưa đi.” Diệp Trì trả lời: “Nhưng mà, tháng chín khai giảng cháu có thể học năm nhất tiểu học.”

“Vừa lúc Minh Phóng nhà bà tháng chín cũng đi học, về sau cùng nhau đi học được không?”

Diệp Trì nhìn bà cụ Lục, bà cụ Lục là người ôn hòa, ánh mắt nói chuyện đều hòa ái, trên người cũng sạch sẽ, nhìn qua cũng không chán ghét cậu, cậu thích những người như bà cụ, cái miệng nhỏ nhấp nhấp, nặng nề mà gật đầu, ra dáng đặc biệt nghiêm túc.

“Aizz da, đứa nhỏ này thật ngoan, thật là đẹp mắt.” bà cụ Lục cao hứng mà hướng Diệp Quốc Thịnh nói: “Lão Diệp cháu nhỏ nhà ông thật là vừa tuấn tú vừa hiểu chuyện, thật chọc người.”

Diệp Quốc Thịnh cũng khách khí đáp lại một câu: “Cháu lớn nhà bà cũng rất tuấn tú.”

“Cháu lớn nhà tôi không được tính tình quá xấu.” bà cụ Lục như là sợ Lục Minh Phóng nghe được, nhỏ giọng nói: “Rất xấu, ông cũng biết, tới nơi này mấy tháng, người ở đây đều không thích thằng bé, nó cũng không đi chơi, hiện tại mỗi ngày tôi đều nghĩ giáo dục thằng bé như thế nào, cũng không thể trách thằng bé, ai, đều là do ba mẹ…”

Tiếp theo bà cụ Lục cảm thấy là việc xấu trong nhà, không nói thêm gì nữa, Diệp Quốc Thịnh cũng đoán tám chín phần mười, đơn giản chính là người lớn không chịu trách nhiệm, liên luỵ trẻ nhỏ, ông cũng thở dài một tiếng, ngược lại nói chủ đề khác, nói nói liền nói đến nuôi trẻ con.

Bà cụ Lục nhìn Diệp Trì một cái hỏi: “Lão Diệp, ông nuôi đứa nhỏ này được không?”

Diệp Quốc Thịnh nói: “Được, bà đã quên, thân thể tôi vẫn luôn rất tuyệt.”

Diệp Quốc Thịnh tuy rằng gầy, nhưng từ trước đến nay thân thể rắn chắc, năm đó có thể khiêng hai túi lương thực, hiện tại tuy rằng 70, nhưng thân thể cũng rất tốt, bà cụ Lục hỏi ngược lại: “Ba thằng bé đưa tiền không?”

Diệp Quốc Thịnh nói: “Cũng không có nhiều.”

“Vậy là tốt rồi, đúng rồi, hai ngày này ông ở chợ bán măng thế nào?”

Nhắc tới măng, trên mặt Diệp Quốc Thịnh có chút ý cười: “Rất không tồi.”

“Về sau tiếp tục bán măng?”

“Có thể tiếp tục bán thì tiếp tục bán, không thể bán lại nghĩ biện pháp khác.”

“Vậy ông còn có cái khác thu vào sao?”

“Có cái khác, nhưng tiền đặc biệt ít.” Diệp Quốc Thịnh.

Bà cụ Lục gật gật đầu: “Aizz, lão Diệp à ông cũng đã một đống tuổi, cũng không dễ dàng.”

“Không có gì.” Diệp Quốc Thịnh nói như vậy, nhưng trong giọng nói cũng có chút u sầu.

“…”

Hai người lớn trò chuyện, Diệp Trì đứng ở bên cạnh nghe, người lớn cảm thấy cậu nhỏ, nghe không hiểu lời họ nói, cho nên cũng không kiêng dè, nhưng cậu đều hiểu, lẳng lặng mà nghe, cậu rất thích nghe người lớn nói chuyện, bởi vì người lớn hiểu biết nhiều hơn so với trẻ nhỏ, cậu có thể học được thật nhiều tri thức.

Nghe xong cậu không khỏi quay đầu nhìn về phía vừa cửa sổ, thấy Lục Minh Phóng ngồi ở trong phòng, không chớp mắt mà nhìn TV, cậu nhìn thấy chỉ là một bên sườn mặt, cậu nghĩ Lục Minh Phóng có chút hung hăng, nhưng lớn lên đẹp, như vậy liền tha thứ cậu ta vừa mới hung hăng như vậy.

“Diệp Trì.”

Diệp Trì nghe tiếng chuyển hướng nhìn Diệp Quốc Thịnh.

Diệp Quốc Thịnh nói: “Được rồi, chúng ta về nhà đi.”

Diệp Trì nói hẹn gặp lại với bà cụ Lục, tùy ý để Diệp Quốc Thịnh lôi kéo đi ra phía ngoài, đi khỏi sân Lục gia, Diệp Trì nhớ tới cuộc nói chuyện giữa ông nội cùng bà cụ Lục, sau đó hỏi: “Ông nội, nhà của chúng ta bán hết măng rồi sao?”

Diệp Quốc Thịnh cúi đầu trả lời: “Không có.”

“Vậy sao lại trả xe ba bánh?”

“Bởi vì đó là xe nhà người khác, người khác cũng muốn dùng, không thể chậm trễ việc những người khác.”

Diệp Trì gật đầu tỏ vẻ tán đồng, một lát sau lại hỏi: “Về sau chúng ta dùng cái gì mang măng đi?”

Diệp Quốc Thịnh nói: “Dùng cái sọt, sau đó dùng đòn gánh.”

Diệp Trì nghĩ rồi lại nghĩ, trong nhỏ đầu nghĩ đến “Đòn gánh”, biết đòn gánh chính là một cây trúc dài, hai đầu nhô lên, có thể gánh rất nhiều đồ, sau đó gánh lên trên vai: “Ông nội, cháu giúp ông gánh.”

Diệp Quốc Thịnh vui tươi hớn hở mà nói: “Được, cháu có thể gánh thì để cho cháu gánh.”

“Dạ, về sau cháu còn giúp ông nội gánh bắp, đậu phộng, khoai lang đỏ!” Diệp Trì kể ra một loạt cây nông nghiệp, đều là loại trong nhà Diệp Quốc Thịnh thường dùng.

Diệp Quốc Thịnh nghiêng đầu hỏi: “Cháu còn muốn bán bắp đậu phộng cùng khoai lang đỏ?”

Diệp Trì hỏi lại: “Ông nội, ông không muốn bán sao?”

Diệp Quốc Thịnh nghĩ, nếu đã bán măng, vậy bắp, đậu phộng, khoai lang đỏ, ớt cay … đều có thể bán, còn chưa kịp nói, Diệp Trì đã lại nói tiếp: “Ông nội, chúng ta có thể trồng tất cả hoa, đậu phộng, khoai lang đỏ, cây trúc còn có ớt cay, một cái bán năm đồng tiền, một trăm liền 500 đồng tiền, một ngàn cái liền 5000 đồng tiền, hai ngàn cái, hai ngàn cái… Cháu không tính được.”

“Như vậy sẽ rất mệt?”

“Vậy, vậy, vậy làm gì để không mệt ạ?” Diệp Trì không biết những lời này có triết lý cỡ nào, chỉ thuận miệng hỏi.

Nói thật, hai ngày nay Diệp Quốc Thịnh đã có ý tưởng này, nhưng vẫn luôn chần chừ, trồng rau bán thích hợp hay không, nghe Diệp Trì nói như vậy, như là có thêm động lực.

Ông nếu đã bỏ mặt mũi đi bán măng, như vậy cũng không để bụng đi bán khoai lang đỏ, đậu phộng cùng với bắp.

Nếu bán những thứ đó đời này ông nhất phải làm ruộng, vậy gieo đi thu hoạch một chút, không cần nộp tiền thuê nhà, không cần hiến lương, càng không cần nộp khoản vay mua nhà, dư dả nuôi sống ông cùng cháu trai.

Tưởng tượng như vậy, Diệp Quốc Thịnh cũng thông suốt, cảm giác phía trước chính là thắng lợi, nhìn phía Diệp Trì nói: “Cháu trai, cháu nói đúng! Chúng ta sẽ trồng đầy chân núi.”

“Cũng trồng kẹo hồ lô!”

Diệp Quốc Thịnh ha hả cười rộ lên.

Nhìn thấy Diệp Quốc Thịnh cười, Diệp Trì cũng cười, cậu hiện tại thích nhất nhìn ông nội cười, ông nội cười mỗi một cái nếp nhăn đều như là ngôi sao phát ra ánh sáng, đặc biệt ấm áp, ấm áp làm cậu thích thú nhảy nhót.

Diệp Quốc Thịnh cười nói: “Cháu chậm một chút, đừng để ngã.”

Diệp Trì nói: “Cháu sẽ không bị ngã.”

Vừa nói liền “Bẹp” một tiếng ngã trên mặt đất, Diệp Trì aiz da một tiếng, Diệp Quốc Thịnh chạy nhanh đến kéo, Diệp Trì bò dậy đồng thời, nghe được phía sau truyền đến tiếng “Phụt” cười, cậu theo tiếng nhìn lại, nhìn thấy lầu hai nhà bà Lục có một cậu con trai đang đứng, đúng là Lục Minh Phóng vừa rồi.

Lục Minh Phóng lớn lên trắng, đôi mắt đen nhánh, nhìn qua đặc biệt đẹp, là đứa trẻ đẹp nhất mà Diệp Trì gặp qua, trong lòng cậu nghĩ: “Thấy cậu ta lớn lên đẹp, tôi liền tha thứ, không so đo với cậu ta.”

Diệp Trì lôi kéo Diệp Quốc Thịnh đi mất.

Lục Minh Phóng “Hừ” một tiếng đi xuống lầu.

Diệp Trì quay đầu lại nhìn lên, nhìn không thấy Lục Minh Phóng, liền nói: “Ông nội, Lục Minh Phóng vừa mới nhìn lén chúng ta.”

Diệp Quốc Thịnh quay đầu lại nhìn một cái, cái gì cũng không thấy, nghĩ đến đánh giá của mọi người với Lục Minh Phóng, đứa nhỏ Lục Minh Phóng này đặc biệt cổ quái, xảo quyệt gấp trăm lần Diệp Ngạn Bác, không khỏi nói một câu: “Về sau nhìn thấy Lục Minh Phóng, cách xa một chút biết chưa?”

“Vì sao?”

“Cậu ta tính tình không tốt.”

“Tính tình không tốt thì phải tránh xa một chút sao?”

“Ừm,ông sợ cậu ta đánh cháu, cháu đánh không lại.” Diệp Quốc Thịnh không có thành kiến với Lục Minh Phóng, chỉ là sợ Diệp Trì có hại mà thôi.

Diệp Trì không lên tiếng, nghĩ Lục Minh Phóng hung ba, cũng không tốt để ở chung, tránh xa một chút tương đối tốt.

Diệp Quốc Thịnh sờ sờ đầu Diệp Trì nói: “Nhưng mà cũng không cần lo lắng, cậu ta cũng không ra khỏi cửa.”

Diệp Trì cười gật gật đầu, Lục Minh Phóng cũng vứt ra sau đầu, tiếp theo nhiệt tình mười phần mà cùng Diệp Quốc Thịnh về nhà, trên đường ông cháu hai cái thảo luận trồng cây nông nghiệp.

Diệp Trì hỏi: “Ông nội, có thể trồng quả táo không?”

“Có thể.”

“Trồng ở Cảnh Sơn ạ.”

“Không thành vấn đề, hoa quả ở Cảnh Sơn ăn ngon hơn nơi khác.” Còn có chu kỳ ngắn hơn.

“Để cháu trồng, cháu thích ăn quả táo.”

“Ừm, ngày mai làm, chúng ta mua hạt giống trước.”

“Mua hạt giống là có thể trồng.” Diệp Trì lôi kéo tay Diệp Quốc Thịnh, nhảy nhót xung quanh: “Trồng được về sau là có thể mọc ra quả táo, quả táo đặc biệt ăn ngon.”

Ông cháu hai người đang nói, ngẩng đầu liền thấy Diệp Ngạn Bác ghé vào trên cửa sân, lén lút nhìn về phía đồ trong viện.

Diệp Trì nghi hoặc, Diệp Ngạn Bác sao lại tới nữa?

Diệp Quốc Thịnh hét lớn một tiếng: “Ngạn Bác, cháu đang làm gì?”