Mạt Thế Pháo Hôi Nghịch Tập

Chương 13: Tiệc sinh nhật của đồng nghiệp

Đường Thời ngồi ở trước quầy bar, gọi một ly rượu, chậm rãi uống, chờ mạt thế buông xuống. Trên cổ tay trái của cậu có mang Nguyên Năng thu thập khí tự chế, ba cây kim đồng hồ đồng thời yên lặng ở vị trí 12 giờ cùng lúc, một khi dị không gian mở ra, Nguyên Năng thẩm thấu lại đây, Nguyên Năng thu thập khí trên kim đồng hồ liền sẽ đong đưa, Nguyên Năng càng mạnh, biên độ của kim đồng hồ đong đưa cũng sẽ càng lớn.

Bả vai bị người chụp một chút, “Hắc, Đường Thời!”

Đường Thời vừa xoay mặt liền thấy, đó là một người trẻ tuổi, cậu nhất thời nghĩ không ra là ai, “Cậu là……”

Người trẻ tuổi nhảy qua tới, thít chặt cổ Đường Thời mà lay động, “Ta sát, lúc này mới bao lâu không gặp, cậu cư nhiên đã quên tôi?”

Đường Thời lúc này mới nhớ tới, người này tên là Ngô Ba, là đồng nghiệp làm việc chung đầu tiên của cậu sau khi tốt nghiệp, lúc ấy quan hệ còn tính không tồi. Sau khi Đường Thời trọng sinh không có đi làm lại, đối với Ngô Ba mà nói là hơn một tuần không gặp, nhưng đối với Đường Thời mà nói, bọn họ đã ba năm không gặp nhau.

“Ngô Ba, tôi nhớ rõ cậu, mau buông tay đi, lắc nữa là tôi sẽ nôn ra đấy.”

Ngô Ba lúc này mới buông tha cho Đường Thời, kéo tới một cái ghế chân cao, thần bí hề hề mà tiến lại gần “Cậu có phải hay không đối với Tưởng Mộng Dao còn chưa từ bỏ ý định, biết đêm nay Giám đốc Từ mời khách vì nàng mới chúc mừng sinh nhật, cho nên cậu cũng tới làm cho mỹ nhân vui vẻ?”

Đường Thời cười cười, không có nói nhiều lời, đối với chuyện công ty ngay lúc đó đồn đãi, cậu không có khả năng không biết.

Hồi đại học Tưởng Mộng Dao với Đường Thời là bạn học cùng lớp, người lớn lên xác thật xinh đẹp, là nữ thần của khoa bọn họ. Thật trùng hợp, nàng cùng Đường Thời cư nhiên lại nhận được lời mời vào cùng một công ty, hơn nữa vẫn là Tưởng Mộng Dao trước, Đường Thời sau. Lúc sau công ty biết được bọn họ đều là bạn học đại học , liền bắt đầu bát quái nói bọn họ có quan hệ, sôi nổi mà suy đoán rằng Đường Thời theo đuổi Tưởng Mộng Dao, mới đuổi tới công ty. Không ít người cho rằng Đường Thời cùng Tưởng Mộng Dao là trời sinh một đôi, một người anh tuấn tiêu sái, một người thì mỹ lệ xinh đẹp, nên là một đôi. Nhưng mà, Giám đốc công ty là Từ Tuấn đối với Tưởng đại mỹ nữ là theo đuổi không bỏ, tự nhiên coi Đường Thời tình địch của mình. Là cái đinh trong mắt, cho nên lúc công tác luôn ở khắp nơi làm khó dễ, cũng thường xuyên khinh thường kɧıêυ ҡɧí©ɧ trong lời nói.

Đời trước bởi vì cùng trong nhà nháo một trận, Đường Thời yêu cầu công việc này nuôi sống chính mình, cho nên nhiều mặt nhường nhịn, cuối cùng được đến một cái danh hiệu —— kẻ vô dụng!

Đương nhiên, cậu là không đuổi kịp Tưởng đại mỹ nữ, chỉ bằng cái danh hiệu này. Nhưng Đường Thời lại không biết, đời trước còn có một đãi ngộ, bất quá khi đó hắn đã từ chức rời khỏi công ty, tự nhiên là không biết được.

Ngô Ba chính là một chuyện tốt, vừa thấy Đường Thời như vậy hàm súc “Cam chịu”, vội vàng lôi kéo hắn hướng lên lầu trên mà đi “Đi một chút, nói là thỉnh toàn bộ tất cả đồng sự uống rượu, dựa vào cái gì chỉ cần rơi xuống chúng ta hai cái, chúng ta cũng đi xem xem náo nhiệt.”

Ngô Ba nói ra chủ ý này cũng có nguyên nhân, anh cũng muốn theo đuổi Tưởng đại mỹ nữ, cái kia Từ Tuấn là người bụng dạ hẹp hòi đương nhiên sẽ không lợi dụng anh.

Đường Thời bị Ngô Ba nài ép lôi kéo mang đưa lên phòng trên lầu, cư nhiên thời điểm ở đây gặp được người quen, thật là tai nạn.

Thời điểm mở cửa đi vào, nguyên bản ầm ĩ ghế lô lập tức tĩnh xuống dưới, mười mấy người đồng thời nhìn về phía cửa, Ngô Ba da mặt dày hơn, cười chào hỏi “Xin lỗi xin lỗi, chúng ta đã tới chậm. Tưởng mỹ nhân, sinh nhật vui vẻ a, hôm nay tới gấp, lễ vật lúc sau đưa cho cô.”

Tưởng Mộng Dao nhìn người tiến vào là Đường Thời, nhẹ giọng nói câu “Không quan trọng.”

Từ Tuấn vừa thấy người tiến vào chính là bọn họ, sắc mặt lập tức khó coi lên, bất quá ở trước mặt Tưởng đại mỹ nhân, hắn sẽ không làm ra chuyện gì tổn hại đến hình tượng, chỉ là âm dương quái khí nói: “Yo, hai vị khách quý đến nha, Đường Thời càng là khó được lộ diện, ngươi vô cớ bỏ bê công việc nhiều ngày như vậy, liền cái giấy xin phép nghỉ cũng không có, là không nghĩ làm đi? Tôi xem cậu tháng này tiền lương còn chưa đủ trừ mà bỏ bê công việc.”

Đường Thời vào cửa lúc sau, không có quá khứ, chỉ ở bên cạnh ngồi trên sô pha, nhìn Ngô Ba cùng Từ Tuấn ngươi tới ta đi, nhìn như giao tình không tồi, kỳ thật lời trong lời ngoài đều là trong bông có kim.

Đường Thời tới lúc sau, ánh mắt Tưởng Mộng Dao thường thường thổi qua đi, cái này làm cho Từ Tuấn ngậm ngùi chua xót, nói chuyện một lát liền đổi chủ đề sang trên người Đường Thời.

Ngô Ba nói: “Nhân gia Đường Thời nào có để ý một chút tiền lương này, bất quá đi làm cũng chỉ là gϊếŧ thời gian mà thôi. Tôi chính là nghe nói, Đường Thời cũng là một phú nhị đại, lão cha của hắn là một người làm ăn, cũng là một nhân vật trong giới làm ăn ở Lâm Thành.”

Lời này của Ngô Ba là cố ý nói cho Tưởng Mộng Dao nghe, dù sao cũng không theo đuổi được mỹ nhân này, liền tính chính mình theo đuổi không kịp, cũng không nghĩ tiện nghi cho tôn tử Từ Tuấn.

Quả nhiên, Từ Tuấn vừa nghe xong lời này, lập tức toan nói: “Dựa lão tử nhưng không tính bản lĩnh, gặm lão tộc(?) đến chết đều là đồ nhu nhược, nam nhân liền phải có thể chính mình xông ra một phen sự nghiệp, giống ta hoàn toàn là dựa vào thực lực của chính mình đi đến hôm nay, như vậy ra cửa sống lưng mới có thể thẳng thắn.”

Ngô Ba phụt một tiếng cười ra tới, “Ai ai, hiện tại chính là thời đại của chiến đấu cha, ngài liền tính phấn đấu đến chết, cũng so với những người khác là nhi tử của Đại lão bản.”