Mạt Thế Pháo Hôi Nghịch Tập

Chương 8: Đi gặp đối tượng thân cận

Đường Thời đứng ở trong phòng, nhìn tờ lịch đặt trên bàn, cảm thán nói ngày gặp mặt thật tốt, cố tình lại ấn định vào ngày này.

Thời gian gặp mặt định tại buổi chiều, Đường Thời sớm liền ra cửa, hắn đi xem nhà tính toán dọn ra bên ngoài ở, sau khi mạt thế tiến đến, Lâm Thành không có trực tiếp ngã xuống, dựa vào mấy cái khu an toàn chống đỡ mấy tháng, khi đó may mắn còn tồn tại hàng trăm vạn người tất cả đều tụ tập ở an toàn khu, kia mới chân chính là tấc đất tấc vàng*, ở vô biên giữa sự khủng hoảng cùng tuyệt vọng, mỗi tiểu khu đều chen đầy người, ngay cả chỗ ngồi cũng không có, càng miễn bàn ăn.

*Tấc đất, tấc vàng: một câu tục ngữ hay dường như cũng đã khẳng định giá trị của đất đó chính là đất quý như vàng, đất quý hơn vàng. Như đã khéo léo nhắc nhở mọi người phải biết quý trọng, giữ gìn, bảo vệ đất đai cho nhân dân cho Tổ quốc và không ai được phá hoại đất đai, lãng phí đất đai.

Đời trước Đường Thời cũng là một trong những dân chạy nạn đó, bầu trời chiếu đất, hoa viên chiếm một góc không chịu dịch bước. Một đời này Đường Thời tính toán dự định trước, hắn muốn ở khu an toàn thuê một nhà ở thoải mái, để lưu chỗ đứng ở thời đại mạt thế. Đến nỗi biệt thự nhỏ của Đường gia, chính vào lúc mạt thế là khu có vị trí nghiêm trọng nhất, đến lúc đó bọn họ chỉ có chạy nạn để thoát thân.

Đường Thời lựa chọn nhà ở lầu 4, hắn không có lựa chọn chỗ cao, lúc sau mạt thế tiến đến, diện tích lớn ở thành thị tổn hại nhiều, thật mau liền sẽ cắt hết toàn bộ điện nước, chọn tầng mười mấy hay hai mươi mấy quả thực chính là tai nạn, căn bản không có thể lực để hướng lên trên bò. Tầng lầu quá thấp lại vừa bẩn vừa ồn ào , lầu 4 vừa vặn tốt. Đường Thời xem qua nhà ở lúc sau lập tức giao tiền thuê, chủ phòng hai ngày này sẽ bay đi nước ngoài, cho nên đem phòng ở cho thuê, Đường Thời sảng khoái mà đưa tiền, không thuê nhiều, chỉ giao nửa năm tiền thuê.

Sau khi sự tình bên này kết thúc, đã mau đến thời gian gặp mặt ước định, Đường Thời tùy tiện tìm một địa phương ăn chút gì, gọi taxi đi đến địa điểm ước định. Hai ngày trước Đường Minh Hải liền đem địa chỉ gặp mặt nói cho Đường Thời, làm Đường Thời chính mình đi tìm, cũng nói rõ đối phương không có phương tiện ra tới gặp mặt, chỉ có thể để Đường Thời đi đến nhà hắn.

Đường Thời bắt xe tới đến tiểu khu được đề cập đến trong địa chỉ, lúc sau tìm được tầng và số phòng, đi qua gõ cửa.

Hơn nửa ngày mới có người lại đây mở cửa, cửa phòng bị kéo ra, một người nam nhân cao lớn đang đứng trước cửa, hắn dựa lên tường, ăn mặc rộng thùng thình áo thun màu xanh lục quân cùng quần xà lỏn, đang lôi kéo dép lê, trên đầu mang cái mũ lưỡi trai, vành nón ép tới rất thấp, Đường Thời chỉ có thể nhìn đến cằm hắn.

“Đường Thời?” Nam nhân nhìn xuyên thấu qua vành nón nhận ra Đường Thời, bất quá vẫn là hỏi một câu.

“Là tôi, chào anh.” Đường Thời lễ phép trả lời.

Ở nhà mang mũ lưỡi trai, còn đem vành nón ép tới thấp như vậy, nhìn qua quỷ khí dày đặc, nếu không phải Đường Thời nghe ra thanh âm, phỏng chừng xoay người liền đi rồi. Người này chính là mục đích mà hôm nay Đường Thời tới, đúng là đối tượng thân cận của hắn—— Viêm Tự.

“Chào cậu.” Viêm Tự cử động hạ thể, lúc sau lại đứng lên, để Đường Thời tiến vào.

Đường Thời lập tức chú ý tới chân trái của Viêm Tự đã cứng đờ cùng cánh tay trái đã bất động, không có hỏi nhiều, liền đi vào, đem cửa phòng một lần nữa đóng lại.

Viêm Tự xoay người đi trở về, dáng người cao lớn, cố sức kéo chân trái đã cứng đờ đi tới hướng phòng khách. Đường Thời chậm rãi đi theo hắn phía sau, đời trước trước khi chết, hắn nghe Đường Khế nhắc qua, Viêm Tự đã từng là một quân nhân, thời điểm lúc chấp hành nhiệm vụ bị trọng thương suýt nữa mất mạng, cuối cùng người là cứu về rồi, lại biến thành tàn phế, hơn nữa tả nửa bên mặt cũng bị bỏng nghiêm trọng, phi thường dọa người.

Từ hành lang đến phòng khách, một đoạn đường ngắn ngủn, Viêm Tự cũng đi thật cố sức, thời điểm chờ hắn rốt cuộc ngồi vào trên sô pha, cổ áo áo thun đã bị mồ hôi làm ướt, lưu lại một vòng thâm sắc. Viêm Tự bị thương đã hai năm, hai năm nay dáng người của hắn một chút không biến dạng, vẫn cứ gầy nhưng rất rắn chắc, phi thường có sức bật, hiển nhiên liền tính bị thương, hắn cũng không có từ bỏ việc rèn luyện.

Đường Thời ngồi xuống chiếc sô pha đối diện, Viêm Tự mở miệng nói: “Nghĩ muốn uống cái gì chính mình đi tủ lạnh lấy, tôi không tiện để lấy cho cậu.”

Đường Thời cũng không khách khí, trời nóng lớn như vậy mà chạy tới, hắn xác thật thực khát, đứng dậy đi qua lấy đồ uống, thuận tiện hỏi một câu, "Anh muốn uống cái gì? Tôi tiện thể lấy cho anh luôn.”