Hoàng Phu Thác đứng đón quân của Tư Không Dương Thiên ở cổng thành Bắc, hai bên sáp lá cà gϊếŧ nhau không thương tiếc, người chết như cây đổ chẳng mấy chốc đã nằm la liệt khắp nơi.
Cung Vận Ý từ trên cao nhìn xuống quan sát toàn bộ cục diện, quân Tây Huyễn tấn công kịch liệt khiến cho Hoàng Phu Thác không kịp trở tay, chỉ có thể dùng hết sức cản chân hắn.
Nhưng với tốc độ này, Tư Không Dương đã nhanh chóng bức ép kẻ địch, cổng thành cũng chẳng thể chống đỡ được, chẳng mấy chốc đã có thể phá cổng, quân lính ồ ạt kéo vào như nước lũ.
Mưa càng lúc càng lớn, tuyết trên đất cũng vì vậy mà hòa lẫn vào nước tạo thành một lớp trơn trượt nhầy nhụa.
Phe địch lẫn phe ta đều trở nên khó khăn hơn, nhưng Tư Không Dương lại chẳng phải kẻ tầm thường, chỉ với như vậy mà muốn cản hắn cũng giống như việc bỏ đá xuống giếng chờ đá nổi lên.
Hắn tay cầm thiết thương, công lực thâm hậu, chỉ cần vài đường chém là có thể lấy mạng được ba bốn tên địch, đường đi nước bước của hắn nhanh nhạy và uyển chuyển càng khiến cho dáng vẻ hắn dưới màn mưa trở nên soái khí hơn.
Hắc giáp bị từng giọt nước phủ xuống văng lên tung tóe giống như đang nở hoa, vạt áo vùn vụt nương theo từng chuyển động của hắn mà phất phới ôm trọn bầu không khí nồng đượm máu tanh, Thiết Vũ Thương như phát ra tiếng gầm thét có thể khiến bất cứ kẻ địch nào đối diện với hắn cũng phải chùn bước. Ánh mắt sắc bén gần như bắn ra tia sét, quét nhìn một lượt, từ trong đôi con ngươi đó có thể nhìn ra tinh phong huyết vũ.
Cung Vận Ý từ trên đài quan sát nhìn hắn đến mê mẩn, không ngờ rằng lúc này còn có thể thấy được một Tư Không Dương Thiên mê người đến thế.
Tư Không Dương Thiên thuận lợi hạ sát một tên lính, dường như hắn cảm nhận được gì đó khiến hắn phải ngẩng đầu nhìn lên.
Hai ánh mắt của Cung Vận Ý và hắn giao nhau tại một điểm vô định, bóng dáng nam nhân vận bạch y đứng dưới mái che, bên ngoài mưa trút như thác đổ, trong mắt hắn đó là cảnh tượng khiến trái tim hắn nhảy nhót không ngừng.
"Tiểu thúc…"
Hắn thì thầm, tay cầm thương dần nới lỏng, hiện tại hắn chỉ muốn nhảy lên trên đó ôm chặt nam nhân bạch y, đem nam nhân giấu thật kỹ thật kỹ để bất kỳ ai cũng không thể chạm tới.
Trong lúc hắn ngẩn ngơ mất tập trung, Hoàng Phu Thác vẻ mặt hung bạo hầm hầm cầm đao tiến gần đến, trước mặt gã chính là kẻ thù gϊếŧ huynh mà gã muốn đoạt mạng từ lâu, lần này có thể được như ý nguyện, một trận sống chết với hắn.
Thanh đao sắc bén giơ lên, ánh đao bạc lóa lên khiến Tư Không Dương Thiên giật mình, lưỡi đao chém xuống hướng thẳng đến hắn, Tư Không Dương Thiên nhanh chân lách người sang một bên.
Gã gào rú: "Hoàng Phu Thác ta đến lấy mạng thằng nhãi nhà ngươi để tế vong linh đại huynh, một mạng đền một mạng!"
"Hóa ra ngươi chính là đệ đệ của tên bại tướng đó."
Tư Không Dương Thiên cau chặt mày liên tục tránh né đòn đánh của hắn, Hoàng Phu Thác càng trở nên điên cuồng hơn: "Ngươi dám!"
"Võ công của ngươi cũng tầm thường thôi."
Hoàng Phu Thác chém xuống nền đất khiến cho thứ chất nhầy màu trắng kia văng lên, Tư Không Dương Thiên xoay người trên không dùng lưỡi thương hất lại sình tuyết về phía gã. Hoàng Phu Kha cũng có thể né được.
Cả hai đánh tới đánh lui một hồi lâu, Hoàng Phu Thác càng trở nên đuối sức, xem chừng chẳng bao lâu nữa sẽ thua dưới tay hắn. Nhưng bất ngờ có mấy tên Lang Tế xuất hiện phóng liên tục ám khí về phía Tư Không Dương Thiên buộc hắn phải lùi lại ra xa.
Ám khí tẩm kịch độc bị phóng hụt ghim vào nền đất bốc lên một làn khói kêu xè xè, ba bốn tên Lang Tế tiếp tục phóng ám khí dày đặc như mưa, Tư Không Dương Thiên có hơi chật vật né tránh nhưng số lượng quá nhiều, lộ ra sơ hở làm cho ám khí đâm sâu vào cánh tay hắn.
Cơn đau truyền đến đại não, cảm giác tê dại dần dần chiếm cứ cả cánh tay đang cầm Thiết Vũ Thương, Hoàng Phu Thác thừa cơ hội lao đến giơ cao thanh đao vô tình không có mắt.
Cung Vận Ý mắt thấy thanh lưỡi đao kia đã đến gần đỉnh đầu hắn chỉ trong gang tấc, y vội vã chộp lấy cây cung bên cạnh hướng về phía Hoàng Phu Thác.
Ngay tại thời điểm này, Tốc Lạc Phổ Đài vừa thoát khỏi vòng vây ở cổng Đông, tức tốc dẫn theo một toán binh ở cổng Nam và Tây tiến thẳng về thành Bắc. Trước mắt hắn hiển hiện khung cảnh huyết vũ phong vân.
Hoàng Phu Thác gần như đã có thể đoạt mạng Sát Phong tướng quân, nhưng một mũi tên di chuyển xé tan cả gió lao đến đâm thẳng vào sống lưng của gã.
Lực bắn khiến Hoàng Phu Thác ngã gục xuống máu tuôn không ngừng, gã oán hận trừng trừng đôi mắt nổi đầy tơ máu nhìn Tư Không Dương Thiên chỉ cách gã vài bước chân.
Tư Không Dương Thiên kìm nén cơn đau rút ám khí ném về phía một tên Lang Tế đang hương hắn chạy đến.
Đầu óc của hắn có hơi choáng váng, nhưng nước mưa lạnh lẽo đã kéo tâm trí hắn tỉnh táo trở lại.
Hắn đổi tay cầm thương, không chút nhân từ nhìn Hoàng Phu Thác đang cố gượng từng chút nhặt lấy thanh đao ở dưới sình tuyết.
"Tiễn ngươi một đoạn, giúp ngươi nhanh chóng gặp lại đại huynh của mình."
Giọng nói trầm trầm tà tà ma mị, vừa dứt câu, Tư Không Dương Thiên đã đâm xuyên ngực của Hoàng Phu Thác, lưỡi thương xoáy sâu vào xương cốt da thịt.
Hoàng Phu Thác gào lên một tiếng rồi gục đầu xuống, hai mắt không nhắm lại, hơi thở đã tắt, bây giờ gã chỉ còn là một thi thể còn đọng lại chút hơi ấm.
Tốc Lạc Phổ Đài hai tay siết chặt cán đao, đôi mắt tràn ngập sát khí ngước nhìn lên nơi mũi tên vừa phóng ra.
"Cung Vận Ý!"
Hắn nghiến răng nghiến lợi gằn ra từng chữ một, ngữ điệu lại mất khống chế xuyên qua tiếng ồn ào đao kiếm va chạm kia rơi vào lỗ tai Cung Vận Ý.
Y thảng thốt xoay người, bạch y theo lượn sóng một vòng. Y lùi lại vài bước, trong lòng khẽ run rẩy vì ánh mắt quá sức đáng sợ kia, giống y hệt như lần đó ở đại hội võ lâm y gϊếŧ chết Hoàng Phu Kha, nhưng lần này ánh mắt của gã càng điên loạn, càng nhiều sát khí hơn gấp vạn phần.
Tốc Lạc Phổ Đài phi như bay lao lên, Cung Vận Ý vội vội vàng vàng tìm đường chạy xuống.
Tư Không Dương Thiên lảo đảo chống thương xuống đất, khi Hoàng Phu Thác ngã xuống hắn thấp thoáng thấy bóng dáng của Tốc Lạc Phổ Đài hướng lên đài quan sát phi đến.
Hắn hoảng loạn ngước nhìn Cung Vận Ý, bạch y nam tử kia gấp gáp bỏ chạy khiến lòng hắn dâng lên cổ hỏa khí ngút trời.
Tư Không Dương Thiên không quản việc chất kịch độc đang xâm nhập vào cơ thể mình, hắn ngay tức tốc xông đến cổng thành, muốn phá cổng càng nhanh càng tốt, nếu không Cung Vận Ý sẽ…
Nghĩ đến đây hắn không dám tưởng tượng cảnh tiếp theo, quân lính Tây Huyễn nương theo tiếng hét của hắn mà càng trở nên hưng phấn tấn công dồn dập nhiều hơn, chẳng mấy chốc đã hoàn toàn ép phe địch phải lùi ra khỏi cổng thành.
Cung Vận Ý dưới từng hạt mưa vừa chạy vừa né quân địch trên tường thành, chỉ cần không chạm mặt Tốc Lạc Phổ Đài là y có thể giữ được cái mạng lâu thêm chút nữa để gặp Thiên Nhi lần cuối.
Chỉ với ý niệm như vậy, y càng khao khát muốn sống hơn.
Thế nhưng ý trời trêu ngươi, ngay cả một cái mạng nhỏ bé như y mà ông ta cũng không thương xót dù chỉ một chút.
Cung Vận Ý giằng co với một tên lính, vừa mới thành công đẩy tên lính đó ra thì gương mặt hung thần ác sát của Tốc Lạc Phổ Đài đã hiển hiện ngay trước mắt.
Hai tay cầm song đao nhuốm đầy máu, giáp sắt trên người cũng đã bị huyết nhục thấm đẫm, ánh mắt đỏ ngầu vằn vệ từng sợi chỉ đỏ chằm chằm hướng về phía y.
Cung Vận Ý thở gấp lùi lại tính xoay người bỏ chạy, Tốc Lạc Phổ Đài đã nhanh hơn y một bước nhảy đến hạ xuống một đao lên lưng y, da thịt lẫn y phục bị chém rách, máu tuôn ra hòa lẫn với nước mưa.
Y ngã xuống, sình lầy tuyết bẩn đều văng dính lên mặt, cơn đau thấu tận xương tủy gần như khiến y không thể thở nổi.
Tốc Lạc Phổ Đài cuối cùng cũng bắt được y, hắn nở nụ cười quỷ dị càng khiến lòng người lạnh lẽo.
"Cung ca ca, lần này thì tốt rồi, chính tay ta sẽ gϊếŧ…"
Còn chưa kịp nói dứt câu, một thanh kiếm vùn vụt lao đến khiến hắn lùi lại tránh sang một bên, Trương Thanh may mắn ở gần đó mắt thấy Cung Vận Ý gặp nguy hiểm liền không ngần ngại xả thân đến trợ giúp.
Cung Vận Ý lợi dụng thời cơ mà bò dậy, từng bước chậm chạy đi về phía ngược lại.
Tốc Lạc Phổ Đài gặp chướng ngại là hắn, càng trở nên loạn cuồng liên tục vung đao chém đến, Trương Thành dù có giỏi nhưng so với Tốc Lạc Phổ Đài vẫn yếu thế hơn, dù là về võ công hay độ nhanh nhạy cũng không thể chống chọi được bao lâu, chẳng mấy chốc liền bị hắn dùng chưởng đánh văng ra xa, Trương Thanh ôm ngực phun ra một búng máu.
Một chưởng này hắn dùng hơn tám phần công lực, Trương Thanh vì vậy mà bị nội thương đến cả đứng cũng không còn sức.
Cung Vận Ý chạy không được bao xa, vết thương trên lưng cơ hồ có thể nhìn ra xương trắng, y chỉ có thể bám lấy bờ thành mà di chuyển từng chút từng chút một.
Bậc thang ngay trước mắt rồi, chỉ cần nhanh chóng bước xuống…
Vậy mà dù có cố cỡ nào, y vẫn không thể nhanh hơn một kẻ như sài lang là Tốc Lạc Phổ Đài.
Tốc Lạc Phổ Đài bóp chặt yết hầu nam nhân ép sát y vào tường, gần nửa người y liền nhoài ra khỏi bờ thành, chỉ cần đẩy một chút thì y sẽ rơi xuống từ nơi cao hơn chục trượng.
Đau đớn, không thể thông khí khiến mọi thứ trước mắt y rất mơ hồ.
"Cung Vận Ý! Còn chạy được đi đâu?"
Y dùng toàn bộ lý trí của mình để khiến cho đầu óc thanh tỉnh, hai mắt lúc này sáng ngời kiên định chẳng còn chút sợ sệt nào.
Thái độ y như vậy càng khiến hắn tức tối hơn, bàn tay càng bóp chặt yết hầu y hơn, tay còn lại ném bỏ thanh đao đi rồi rút ra một tay đấm bằng kim loại đeo vào.
Cung Vận Ý cố gắng giãy giụa, trong lúc thập tử nhất sinh liền nhớ đến cây chủy thủ đeo bên hông, y liền ngừng giãy giụa chờ thời cơ đáp trả.
Tốc Lạc Phổ Đài tưởng y đã hết sức, tay đấm thép kia giơ lên muốn dùng toàn lực để đánh xuống ngực y.
Cung Vận Ý ngay thời khắc đó liền nhanh tay rút chủy thủ đâm đến phía trước, lưỡi dao cắm thẳng vào bên ngực phải của hắn, tình huống xảy ra quá mức bất ngờ khiến Tốc Lạc Phổ Đài không hề phòng bị.
Cung Vận Ý dùng toàn bộ sức lực còn lại xoáy dao vào sâu hơn rồi dùng chân đá hắn ra, cả hai chao đảo mất thăng bằng, y liền té ngã trên đất lưng đập mạnh xuống đau đớn khôn cùng.
Y hít vào một ngụm khí lạnh, Tốc Lạc Phổ Đài đột nhiên bật cười nhìn thẳng lên trời.
"Ca ca! Ngươi nghĩ như vậy là đã gϊếŧ được ta sao? Có phải ngươi quá viển vông rồi không?"