Hỏa dược được Cung Vận Ý bỏ tạm vào trong mấy chiếc hộp gỗ rồi dùng hai ba tầng lớp vải bao bọc lại. Sau đó chia ra cho những người khác nhét vào trong ngực, khoác lên áo rơm được kết kín kẽ để chống thấm nước.
Sau khi đã xác nhận mỗi người đều có mang theo hỏa dược rồi, Cung Vận Ý mới hạ lệnh toàn bộ hành động theo kế sách của y.
Bọn họ theo Cung Vận Ý âm thầm di chuyển dưới màn mưa, cứ qua một con hẻm sẽ trốn vào dưới mái nhà xung quanh, cứ theo cách đó mà hỏa dược may mắn không bị dính nước.
Thành Đông lúc này chỉ có vài ba tên lính canh đứng trên tường thành, còn có hai tên ở đài quan sát kế bên, hôm nay bọn chúng ăn mừng chiến thắng song song với thời tiết đột nhiên chuyển biến thất thường, cho nên việc canh phòng cũng bị lơ là phần nào.
Trương bộ đầu dẫn theo vài thuộc hạ đánh gục từng tên một, tưởng như thuận lợi không gây động tĩnh với những tên còn lại thì tiếng truy hô vang lên, Trương Thanh muốn đuổi theo để bịt miệng nhưng Cung Vận Ý đã nhanh chân cản gã.
"Để tên đó thoát, mục đích của ta là gây chú ý."
"Gây chú ý?"
Trương Thanh không phải một kẻ đủ thông minh để hiểu được ẩn ý của nam nhân, vì vậy hắn chỉ có thể nhất mực nghe lời y.
Cung Vận Ý chỉ đạo từng người một: "Giáp Ất Bính Đinh đem thuốc nổ đặt ở đợi tín hiệu của ta ở dưới cổng thành, Trương Thanh và ta sẽ đem số còn lại để ở trên đài quan sát, ngay khi thấy tín hiệu thì phải chăm ngòi nổ, sau đó lập tức chạy càng xa càng tốt, dây dẫn lửa chỉ có thể kéo dài cho các người bằng mười tiếng đếm thôi."
Ất Giáp Bính Đinh vỗ vỗ ngực: "Tiên sinh yên tâm, chúng tôi có đôi chân rất mau lẹ."
Cung Vận Ý khi vừa từ nha môn trở về, y còn đem theo không ít hỏa dược nhờ Hồ huyện lệnh làm dây dẫn để đốt nổ hỏa dược, sau đó bèn nhồi tất cả vào trong gần mười cái hộp gấm lấy từ chỗ Lâm công tử.
Dây dẫn này y không biết Hồ huỵên lệnh làm bằng cách nào, nhưng có thể cho bọn họ thời gian để chạy xa, hơn nữa bắt lửa rất mạnh dù có bị nước dính vào vẫn không tắt.
Quen biết với Hồ huyện lệnh đã lâu, y cũng nhìn ra được vị đại nhân này có nhiều thực tài. Chỉ chút việc nhỏ này không thành vấn đề.
Đài quan sát ở thành Đông nằm bên cổng cách vài chục bước chân, phải leo lên cầu thang tới tường thành, sau đó lại leo thêm một đoạn mới lên được nơi đó.
Đài quan sát này đều làm bằng đá, sức nặng nếu như rơi xuống sẽ làm sập bức tường thành.
Cung Vận Ý dựa vào điểm này để phá cổng, ý nghĩ này cũng được y nảy ra khi ở trong kho hỏa dược.
Khinh công của Trương bộ đầu không tệ, chỉ một vài đạp liền lên tới nơi, sau đó cẩn thận đặt bốn hộp hỏa dược ở bốn góc, khi chuẩn bị châm lửa liền ném áo rơm xuống làm tín hiệu.
Tất cả bọn họ đồng loạt dùng chiết hỏa tử đặt vào đầu sợi dây, lập tức dây dẫn cháy xè xè, Cung Vận Ý được Trương Thành ôm ngang eo nhảy xuống, chạy về phía con hẻm nhỏ để trốn, mà Ất Giáp Bính Đinh cũng nhanh nhạy chạy đến.
"Bảy… Tám… Chín… Mười!"
Lập tức tiếng nổ như tiếng sấm vang lên, mặt đất một trận rung chuyển dữ dội, đất đá theo màn mưa văng tung tóe khắp nơi.
Ngay lập tức quân Hồ Cương liền nháo nhào, những kẻ đang say cũng phải tỉnh rượu, những kẻ đang ăn cũng phải phun ra mà kinh hãi.
Cung Vận Ý thấy bọn chúng đang kéo binh đến, liền lấy ra binh kỳ: "Treo lên cổng thành!"
Trương Thanh nhận kỳ lập tức đạp tường bay lên, hắn bắt lấy một cây cờ của kẻ địch kéo xuống giật lấy binh kỳ ném ra xa, thay vào đó là tấm vải màu đỏ rực rỡ thêu một chữ Huyễn bay phất phới.
_________________________________
Doanh trại của hắn bị một phen dọa cho khϊếp vía khi tận mắt chứng kiến thành Đông nổ đùng, ngọn lửa giống như rồng giữ nuốt chửng đất đá rồi bay lên cao trở thành một cột khói đen kịt.
Tư Không Dương Thiên đứng trên mỏm đá nhìn binh kỳ đỏ rực của quân ta, giống như tiếng kêu gọi của thần linh, lòng hừng hực huyết chiến.
"Toàn quân nghe lệnh chia ra hai ngã, Mai phó tướng cùng Đặng phó tướng dẫn toàn bộ bộ binh và kỵ binh công thành Đông, số còn lại theo ta đến thành Bắc chờ thời cơ tập kích."
"..."
"Trận này, nhất định không để thua! Khi bình minh đến phải vẻ vang đạp lên xác quân thù đón ánh dương. Rõ chưa?"
"Rõ!"
"Nổi trống! Công thành!"
Tiếng tùng tùng theo tiếng hô vang của hơn hai mươi vạn quân ầm ầm kéo đến, bọn quân Hồ Cương đứng ở nơi hoàn toàn kia bị cả kinh.
Từ trong rừng thông ùn ùn kéo đến toán quân đông như kiến, tay cầm vũ khí uy vũ tiến công.
Tốc Lạc Phổ Đài nhận tin mà tâm chấn động, hắn không ngờ trận kế tiếp lại đến nhanh như vậy, hơn nữa cổng thành bị phá rồi, làm sao có thể?
"Chủ tướng…"
"Hoàng Phu Thác ngươi ở lại tiếp ứng, ta dẫn quân ra nghênh địch, nếu thấy có gì không ổn liền rút số quân còn lại ra khỏi thành."
"Nhưng…"
"Tư Không Dương Thiên đã là bại tướng của ta, lần này cũng vậy!"
Tốc Lạc Phổ Đài đầy tự tin rút đao, Hoàng Phu Thác cũng không tài nào cản nổi khí thế của hắn bèn nhận mệnh.
Chẳng mấy chốc, đống tro tàn ngăn cách hai chiến tuyến sắp giao tranh với nhau, xuyên qua khói lửa không thể thấy rõ đối phương.
Tiếng tù và lần thứ hai kêu lên xen kẽ tiếng trống trận đùng đùng.
Đặng Tả Khanh giương cao binh kỳ: "Quyết tử công thành!"
"Quyết tử công thành! Quyết tử công thành!"
Tốc Lạc Phổ Đài không để quân hắn phải sĩ khí thua thiệt kẻ địch, hắn cũng giương đao: "Quyết tử thủ thành!"
"Thủ thành!"
Hai bên ồn ào đối chọi với nhau, Đặng Tả Khanh ra hiệu cho kỵ binh giương cung bắn tiễn.
Mưa tên vùn vụt lao đến ghim vào từng tên lính địch, Tốc Lạc Phổ Đài huơ đao chém gãy mũi tiễn muốn chạm đến hắn, sau đó liền cho quân xông ra tấn công.
Hai bên kịch liệt giao chiến, Mai Hữu Sài và Đặng Tả Khanh dấn thân vào lòng trận đánh, cứ gϊếŧ được bao nhiêu hay bấy nhiêu, điều quan trọng chính là cố gắng kéo dài thời gian để tướng quân tập kích thành Bắc.
Tốc Lạc Phổ Đài cảm thấy trận này có điểm không đúng, hắn lùi lại tỉ mỉ quan sát và phát hiện không có Tư Không Dương Thiên.
Trong lòng bắt đầu ngờ vực.
Cung Vận Ý bảo Ất Giáp Bính Đinh dùng số hỏa dược còn lại dốt ngòi ném về phía kẻ địch, y cùng với toàn bộ nha sai và Trương bộ đầu sẽ đến thành Bắc tiếp ứng Tư Không Dương Thiên từ bên trong.
Mai Hữu Sài ra hiệu cho kỵ binh liên tục bắn tên, dần dần thúc ép quân địch không được quay đầu, Đặng Tả Khanh thành công vượt qua tường thành đã đổ lao vào đánh trực diện với Tốc Lạc Phổ Đài.
Đại Giáp cũng trợ giúp hắn một tay, Tốc Lạc Phổ Đài phải giao chiến cùng một lúc với hai người nên chẳng còn chút cơ hội nào để ngơi tay.
Diễn biến ở thành Đông ngày càng căng thẳng, Hoàng Phu Thác liên tục nhận tin báo cũng rất nóng lòng, gã muốn đem quân tiếp viện nhưng chưa được sự cho phép của chủ tướng, gã không dám làm trái.
Lúc này, Cung Vận Ý đã băng qua nội thành Quản Xuyên, len lỏi trong mấy con hẻm mà đến được cổng Bắc đang đề phòng canh gác.
"Chúng ta hết hỏa dược rồi…"
Trương Thành không biết tiếp theo phải làm gì, nên có hơi lo lắng.
Cung Vận Ý nhìn lên bầu trời mưa giăng mù mịt, y đặt tay lên nền đất để cảm nhận độ rung chuyển.
"Quân ta đang đến rất gần rồi, Trương bộ đầu có thể lẻn vào đài quan sát, ở đó có cung tên ngươi bắn gãy binh kỳ của quân địch được chứ?"
Trương Thanh gật đầu: "Cứ giao cho ta."
Vừa nói dứt câu, hắn đả nhanh như sóc bám vào bờ thành leo lên, bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện nhảy vào đài quan sát đâm chết hai tên lính, sau đó binh kỳ màu vàng chói đột ngột ngã xuống.
Mấy tên lính giật mình nhìn xung quanh, đao kiếm cũng rút ra hết rồi.
Tư Không Dương Thiên nhận được tín hiệu, hắn lập tức hạ lệnh thiết giáp binh áp sát cổng thành, võ binh theo sau để thừa cơ tiến công.
Bọn lính Hồ Cương thấy quân địch đã tìm đến nơi nhân tâm bắt đầu hoảng loạng. Thoàng Phu Thác còn đang trông chờ chiến sự ở phía Đông nay lại nhận được hung tin ở hướng Bắc, gã không do dự đem quan từ nha môn ra chặn địch.
Cung Vận Ý cho nha sai bất ngờ đánh úp từ bên trong, quân của hắn cũng đã đến sát bờ tường, thiết giáp binh lật khiên chắn cung tên đang bắn xuống, võ binh phía sau nương thế mà đạp lên khiên sắt leo lên bờ thành.
Rất nhanh tiếng đao kiếm va chạm liên tục, người chết ngã xuống máu chảy thấm vào trong đất đá càng nhiều hơn.
Cung Vận Ý nhân lúc hỗn loạn chạy lên đài quan sát để có thể nhìn rõ cục diện.
"Trương bộ đầu, mau xuống giúp quân ta."
Trương Thanh hoàn toàn làm theo lệnh Cung Vận Ý, hắn lao xuống chém chết liên tục mấy tên lính địch liền.
Cung Vận Ý nhìn qua nhìn lại, y quan sát trong thành liền thấy có người đang dẫn binh đến, y bèn vội vã lấy tù và thổi lên để bao cho Tư Không Dương Thiên cảnh giác.
Tiếng tù và kỳ quái vang lên khiến Hoàng Phu Thác nghi ngờ, mà ở thành Đông cũng đã thoang thoáng nghe được, trong lòng Tốc Lạc Phổ Đài kêu không xong, lần này bị trúng kế điệu hổ ly sơn của địch rồi.
Ngay lập tức hắn dùng hết sức đẩy Đặng Tả Khanh và Đại Giáp ra, tìm cách rút quân về.