Thiên Cơ Bất Khả Lộ

Chương 64

Hơn một canh giờ sau, đúng với dự đoán của Cung Vận Ý, bầu trời đột nhiên chuyển biến thành một màng lụa mù mịt u ám, gió quật cuồn cuộn khắp không trung kéo theo những hạt tuyết kết thành hoa băng, từ từ di chuyển xuống mặt đất giống như rồng dữ có thể nuốt chửng bất cứ thứ gì.

Thiên biến quá đột ngột khiến cho cả phe địch lẫn phe ta đều đình trệ, chỉ trong chớp mắt liền bị bão tuyết che mất tầm nhìn, cơn lạnh lẽo thấu xương ập đến mà không thèm báo trước.

Tất cả mọi người đều hoảng loạn, tay cầm chặt vũ khí dần dần run rẩy, nếu trong hoàn cảnh này mà tiếp tục chiến đấu e rằng sẽ chém gϊếŧ loạn xạ, tưởng phe ta là phe địch mà hạ thủ không lưu tình, không chỉ thế mà gió tuyết càng ngày càng lớn kéo theo tiếng hú quỷ dị.

Tư Không Dương Thiên thừa cơ hội này hô rút quân, võ binh cứ thế truyền từ người này sang người khác, chẳng mấy chốc bọn họ đều lùi lại.

Tốc Lạc Phổ Đại tức tối trong lòng, đáng nhẽ lần này có thể đại thắng mang đầu Tư Không Dương Thiên về, ngàn vạn lần đều không ngờ đến thiên thời có thể thay lòng đổi dạ, phản bội quân Hồ Cương hắn như vậy.

Hắn tra đao vào vỏ, cũng bắt đầu ra lệnh rút quân vào thành, chờ thời tiết tốt hơn sẽ ra nghênh chiến với quân địch.

Tiếng tù và u u kêu giữa trời bão gió thét, quân Hồ Cương từ từ lùi vào cổng thành.

Cánh bộ binh cũng may đã sớm quay lại rừng thông ở sườn núi nên trận bão này không khiến họ ảnh hưởng nhiều, thiết giáp binh lần này bị kẻ địch tấn công trực diện, nã pháo liên tục khiến cho thế trận mất cân bằng, dù cho họ có thiết giáp che chắn hoàn hảo cỡ nào cũng không thể chống lại sát thương cực đại của súng pháo.

Vốn dĩ có năm vạn quân, nhưng khi rút vào sườn núi lại chỉ còn gần ba vạn, tổn thất không đếm xuể.

Mai Hữu Sài hận chính bản thân mình quá lơ là không cẩn trọng mới lâm vào cảnh ngộ này. Thế nhưng dù lòng y có tự trách cỡ nào cũng chẳng bằng Tư Không tướng quân.

Kế là do hắn vạch, binh trận cũng do hắn sắp xếp, hắn quá mức chủ quan và khinh địch nên mới đẩy toàn bộ quân ta lâm vào nguy khốn, số võ binh mà hắn đem theo hiện tại không phải trọng thương thì đều vong mạng, xác phơi thây ở ngoài chiến trường phủ đầy tuyết, màu trắng của tuyết cũng nhuộm thành sắc đỏ rực vì máu.

Lần này thất bại, cũng không biến lần tới có thể chuyển mình hay không, quân Hồ Cương thủ thành kiên cố cộng với pháo súng uy dũng kia chỉ làm cho hổ mọc thêm cánh.

Lấy ba mươi vạn binh của hắn áp đảo số lượng công thành cũng chưa chắc địch lại, pháo súng sát thương lớn cộng với tầm bắn xa, hơn nữa cung tiễn của bọn chúng trút như mưa đổ, hàng rào phòng ngự mà Tốc Lạc Phổ Đài xây nên có thể nói là bất bại ở thời điểm hiện tại.

Hoàng Phu Thác tức tốc đến cổng Bắc nghênh đón chủ tướng toàn thắng trở về, tuy không kịp lấy đầu Sát Phong tướng quân nhưng cũng coi như khiến gã hả dạ.

Mối thù gϊếŧ huynh này gã muốn báo từ lâu lắm rồi, cơ hội trước mắt vậy mà bị vụt mất. Chỉ còn chờ vào lần xuất binh sau.

Bão tuyết không thể xâm nhập qua cổng thành cao lớn hoàn toàn, chỉ có thể khiến cho bên trong thành Quản Xuyên đổ tuyết liên tục lạnh lẽo bất kham.

Tốc Lạc Phổ Đài đứng trước năm vạn quân còn nguyên vẹn, lòng hào hứng giao cao thanh cuồng đao.

"Hồ Cương tất thắng! Thiên hạ quy thuận!"

Ngay lập tức bọn Hồ Cương khí thế hừng hực hô liên tục xem như ăn mừng chiến thắng.

Nhưng người dân trong thành lại vô cùng thống hận quân Hồ Cương, bất ngờ có một hài tử vo tuyết trên đất thành cục rồi ném vào sau lưng bạch kim giáp của hắn.

"Cút đi! Đồ độc ác, đồ xấu xa."

Tốc Lạc Phổ Đài điềm tĩnh quay sang nhìn đứa nhỏ, ánh mắt như đang xuyên thấu vẻ mặt cường ngạnh kia.

Ngay lập tức thiếu phụ hoảng hốt kéo đứa nhỏ vào lòng, nàng quỳ xuống khấu đầu: "Hài tử con nhỏ không hiểu chuyện, xin tướng quân tha mạng."

Hoàng Phu Thác hung hắn rút đao ra chỉ về phía phụ mẫu nọ: "Gan to bằng trời dám sỉ nhục tướng quân, chính tay ta sẽ chém chết các ngươi để răng để kẻ sau không được phạm thượng."

Lưỡi đao giơ lên cao, thiếu phụ mắt rưng rưng nước kéo đầu đứa nhỏ vào ngực mình, tưởng như một đao kia sẽ chém xuống nhưng không ngờ là Tốc Lạc chủ tưởng lại ra tay ngăn cản.

"Được rồi, quân tử không chấp nhặt một đứa trẻ."

Hoàng Phu Thác nghiến răng lườm hai mẹ con nọ: "Nếu không nhờ chủ tướng đại nhân đại lượng thì ta đã chém chết các ngươi rồi, còn không mau khấu tạ?"

Thiếu phụ vội vội vàng vàng giữ hài tử cúi đầu, sau đó mới ôm đứa nhỏ chạy đi.

Tốc Lạc Phổ Đài phủi phủi tuyết đọng trên giáp, hắn mặt vô biểu tình cho một tên Lang Tế.

Kể từ ngày hôm đó, không còn ai thấy hai mẹ con kia nữa, giống như đã bốc hơi mất rồi.

______________________

Cung Vận Ý ở trong lều trại để tránh gió bão, gần hai chén trà trôi qua rồi mà có vẻ như phong vũ chỉ bớt hung hăng hơn một chút.

Y bày ra tấm địa đồ của Quản Xuyên trên bàn, sau đó chỉ vào bờ tường cách cửa Đông tầm vài chục thước.

"Nơi này có một cái lỗ, đủ để một người chui qua. Trước kia là có người đào để trốn truy sát."

Đại Giáp gãi cằm: "Ý của Cung tiên sinh là?"

"Ta sẽ dẫn theo bốn người các ngươi lén thâm nhập vào bên trong thành, sau đó liền tìm cách phá hủy súng pháo… Hoặc là khiến cho đạn dược không dùng được."

"..."

"Mất đi đạn dược rồi quân lực của kẻ địch sẽ suy giảm đáng kể, bên cạnh đó cũng phải tìm cách nội ứng ngoại hợp với phe ta, giúp tướng quân công thành."

Giáp Ất Bính Đinh đều đồng thời nhìn nhau, tuy nói rất dễ nhưng làm thì bọn họ không mấy tin tưởng vào khả năng của y.

Cung Vận Ý tiếp tục nói: "Chỉ còn cách này mới có thể biết rõ động thái của địch… Hiện tại ta không dám chắc tất cả mọi việc đều sẽ diễn ra theo ý muốn, nhưng có thể tùy cơ ứng biến… Nếu không tin ta thì ta không ép các ngươi, một mình ta làm."

Bốn người bọn họ thấy y kiên định như vậy cũng không nỡ từ chối, Đại Giáp do dự một lúc trao đổi ánh mắt với ba người còn lại rồi mới trả lời.

"Được, thuộc hạ đã hứa sẽ lấy công chuộc tội, lần này mọi sự đều nghe theo sắp xếp của tiên sinh."

Cung Vận Ý hài lòng vỗ vỗ vai gã, mất một lúc lâu sau họ mới chuẩn bị xong mọi thứ. Y mặc bên trong ngoại y một lớp giáp mỏng đủ để bảo vệ phần ngực. Cây chủy thủ mà Hữu Sài đưa cho y cẩn thận nhét vào bên hông thắt lưng.

"Các người có bồ câu đưa tin không?"

Cung Vận Ý kéo một tên lính vừa chạy ngang lều trại vào, tên lính lúng túng đáp: "Bồ câu chỉ còn hai con…"

"Mang đến đây."

"Dạ…"

Tên lính mơ mơ hồ hồ đem l*иg bồ câu được để ở trong lều kho kế bên đến, con chim vì lạnh mà ngồi co thành một cục hai mắt lờ đờ ngó nhìn xung quanh.

Cung Vận Ý bèn lấy một miếng vải trùm lên cái l*иg để gió lạnh không lùa vào, ở phía dưới thì đυ.c một lỗ thể thoáng khí hít thở.

Y hé mành che ra nhìn tình hình bên ngoài, bầu trời đổ bão trong hơn một canh giờ vừa qua vẫn chưa chuyển sắc. Y bèn bấm bấm rồi lẩm bẩm trong miệng.

"Đoán chừng trận bão này sẽ kéo đến tối, khi bão tan thì tuyết cũng đóng thành băng, mặt đường trơn trượt, vì vậy có lẽ quân địch sẽ tạm hoãn binh cho đến hết ngày mai."

Đại Giáp thật sự dùng hết một trăm công lực của cái não to kia cũng chẳng thể hiểu được nam nhân này, rốt cuộc trong đầu Cung Vận Ý chứa cái gì vậy?

Thấy bốn người nọ vẻ mặt đần thối khiến y bật cười: "Ta tinh thông thuật số, đoán thời tiết đối với ta cũng không quá khó."

Giáp Ất Bính Đinh ồ lên, trong mắt họ địa vị của nam nhân này là từng từng bước đi cao lên.

"Các ngươi hạ lệnh xuống, rút hai vạn quân về rừng thông, chỉ để lại một vạn quân và lều trại. Cứ cách một canh giờ thì bảo bọn họ chia ra hai nhóm người đi xung quanh tuần tra. Cử một người đi bẩm báo với Đặng phó tướng, bảo bọn họ khi nào nhìn thấy binh kỳ này được treo lên thì cho quân tấn công vào thành Đông."

Vừa nói y vừa đem binh kỳ cất vào trong ngực áo, sau đó lại tiếp tục dùng con cờ đặt lên bản đồ.

"Thành Tây và Nam sớm đã có lính thủ không thể tấn công, thế nhưng ta có thể tương kế tựu kế chia bộ binh ra hai cánh, mỗi bên chỉ cần ba vạn kéo đến thị uy kéo sự chú ý của chúng."

"Khi binh kỳ được treo lên thì Đặng phó tướng cùng Mai phó tướng dẫn toàn bộ thiết giáp binh và toàn bộ bộ binh tấn công thành Đông. Tướng quân thì dẫn theo số quân còn lại đột kích bên thành Bắc, còn kỵ binh thì vẫn có thể đánh nếu như bỏ ngựa."

Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, Cung Vận Ý ghi lại toàn bộ bỏ vào phong thư đưa cho tên lính khi nãy.

Ngay lập tức hai vạn quân âm thầm rút về mang theo mật thư của y cho Đặng Tả Khanh.

Cung Vận Ý cùng bốn tên Ất Giáp Bính Đinh choàng áo trắng kín người, mặc cho tuyết cùng phong vũ ồ ạt đập vào mặt mà di chuyển gần đến cổng thành.

Lính địch trên đài quan sát chỉ có thể thấy một mảng trắng xóa, vốn dĩ không thể nào phát hiện ra có người đang di chuyển bên dưới.

Chẳng mấy chốc bọn họ tiếp cận được với bờ tường, Cung Vận Ý dựa theo trí nhớ mà mon men đến gần cái lỗ chó bị tuyết lấp kín.

"Mau đào."

Đại Bính cùng Đại Giáp dùng tay không bóc lớp tuyết dài kia vứt ra, đến độ da thịt đều trắng toát nhiễm lạnh.

Cái lỗ vừa vặn xuất hiện, Cung Vận Ý nhanh chóng luồng người bò vào ở bên kia chính là một con hẻm nhỏ kế bên cửa thành.

Cả năm người thành công vào thành Quản Xuyên mà không ai hay biết, không khí bên trong này đơn nhiên là tốt hơn bên ngoài rất nhiều.