Trong hai ngày trước khi đại hội võ lâm diễn ra tại đỉnh núi Nam Thành, bầu không khí thành Nam Dương bỗng trở nên nhộn nhịp và ồn ào hơn bình thường rất nhiều.
Người trong võ lâm đều tề tụ tại đây và cơ hội để nới rộng sinh ý của Vọng Nguyệt khách điếm đến nườm nượp, Lâm Sở Thường mang bộ dạng của thương gia chân chính lập nên nhiều chi nhánh quán trọ, vậy mà chỉ mới nửa buổi đã không còn phòng, chỗ ngồi cũng chật kín.
Thế nhưng kéo theo chuyện làm ăn của Vọng Nguyệt cung thì nha môn cũng xảy ra đại biến.
Sau khi Tư Không Dương Thiên cứu thoát dân chúng của trấn Giảo Giảo thì Lý Quân vô cùng tức giận, lập tức đem quan sai lục tìm khắp Nam Dương thành, có nhiều lần động chạm đến người của võ lâm gây ra xích mích không hề nhỏ. Thế nhưng bọn họ lại không làm gì được với Lý Quân.
Bởi trưởng môn phái Nam Kiếm đã ngầm ra hiệu không được động vào khâm sai đại thần, chẳng rõ là vì nguyên cớ gì mà Trương trưởng môn lại đứng về phe hắn, trong nội bộ võ lâm bắt đầu rục rịch chia rẽ nhân tâm.
Lý Quân không màng đến mấy việc này, dù bọn họ có sống chết đấu đá thế nào thì cũng không phải chuyện mà gã cần lo, hiện tại gã chỉ muốn tìm ra kẻ nào đã cả gan cướp ngục lũ dân đen kia. Uy danh của nha môn còn đâu chứ? Để mấy tên nhãi nhép không ra gì biến thành trò cười, Lý Quân khó chịu cực kỳ.
"Hoàng sư gia, ngươi có cao kiến gì không?"
Lý Quân thật sự không có manh mối cũng như vết tích gì để đuổi theo tên cướp ngục, lúc này chỉ còn có thể nhờ vả thư sinh ốm bệnh bên cạnh, mặc dù hắn cũng muốn giữ lại chút tôn nghiêm của mình.
Hoàng Tân Thành đoán chắc hắn sẽ hỏi như vậy bèn ho khan vài cái rồi trả lời: "Đại nhân có từng nghĩ qua việc này là do người trong võ lâm gây nên?"
"Ta không nghĩ đến việc này, vì sao ngươi lại nói như vậy?"
"Kẻ có thể thành công đột nhập vào nha môn mà không ai hay biết, nhất định là cao thủ, hơn nữa nha sai đều bị kẻ đó đánh bại, điều này rõ rành rành trước mắt."
Hoàng Tân Thành vô cùng chắc chắn với phán đoán của mình, Lý Quân vốn dĩ cũng từng thoáng nghĩ qua nhưng lại không chính kiến, nay được Hoàng Tân Thanh rỉ rỉ vào tai nên càng khẳng định hơn nữa.
"Vậy Hoàng sư gia có đoán ra được là ai không?"
"Tiểu nhân không rõ, nhưng đang nghi ngờ là người của Vọng Nguyệt cung vốn đã rút khỏi giang hồ. Ngài nghĩ xem, sớm không rút muộn không rút lại nhằm vào thời điểm bị cả giang hồ hoài nghi là hung thủ gϊếŧ cả nhà huyện lệnh."
"Có lý!"
"Võ công của bọn chúng không hề tệ, muốn cướp ngục là quá dễ dàng."
"Nhưng tại sao lại muốn cứu bọn dân đen đó?"
"Có lẽ trong số bọn dân đen đó có người của bọn chúng thì sao? Mối quan hệ giữa Vọng Nguyệt cung và người của trấn Giảo Giảo thật khiến cho tiểu nhân hoài nghi."
Hoàng Tân Thành đưa cây quạt lên xoa xoa vầng thái dương của mình, mi tâm nhíu chặt lại khiến cho Lý Quân cũng nóng lòng theo.
"Vậy thì phải làm sao?"
"Hay là…"
Hoàng Tân thành làm vẻ mặt chần chừ, Lý Quân vì muốn nhanh chóng lập công nên hối thúc hắn.
"Nói mau!"
"Đợi đến đại hội võ lâm, đại nhân sử dụng quyền uy của mình bắt bọn giang hồ đó triệt hạ Vọng Nguyệt cung, trong tay ngài có thứ khiến Trương Bạch Vũ phải sợ hãi."
"Cái này không dễ dàng…"
"Trước đó chúng ta phải bắt lại cái đám dân kia, ở trước tất cả mọi người ép bọn chúng khai ra sự thật, như vậy thì về tình về lý đại nhân đều có trong tay!"
Lý Quân vô cùng hài lòng vỗ bàn tán thưởng Hoàng Tân Thành: "Quả nhiên là người của Khâu thừa tướng đều lợi hại."
Hoàng Tân Thành nhếch môi: "Đại nhân quá khen."
Ở trên mái nhà xuất hiện đạo bóng đen, đôi mắt màu hổ phách giống như phát sáng nhìn xuống qua khe hở.
"Không ngờ ngươi miệng lưỡi cũng tốt lắm đấy, Hoàng Phu Kha."
Sau đó, bóng đen lập tức vụt mất.
Tại rừng rậm âm u, ánh trăng huyền ảo không thể soi rõ mọi thứ, bóng đen đó xuất hiện.
"Chủ tướng!"
Lập tức một đám người Hồ Cương từ bốn phía nhảy ra quỳ xuống, Tốc Lạc Phổ Đài kéo khăn xuống.
"Trà trộn vào đám nha sai đó chúng ta bắt đầu hành động tại trấn Giảo Giảo, nhớ là đừng ra tay quá mạnh, chừa lại vài cái mạng để diễn vở kịch này."
"Dạ!"
Tốc Lạc Phổ Đài nhìn lên ánh trăng có phần u uất kia, lại nhớ đến vẻ mặt của Cung Vận Ý khi bị hắn chạm vào.
____________________________
Đêm mưa như tuyết trắng giăng kín khắp nền trời đen không sao không trăng, trấn Giảo Giảo yên ắng đến lạ thường, trong gió thổi qua bỗng vương vấn mùi tanh tươi nồng nặc.
Nữ nhân nhỏ con thất thểu đi trên con đường lớn, y phục rách nát dính đầy bùn đất dơ bẩn để lộ ra vết thương đang rỉ máu.
Xung quanh nàng chẳng còn ai có thể đứng như nàng cả, nhà cửa đổ nát, biển hiệu vỡ vụn rơi đầy trên đất, từng hạt mưa nặng trĩu đang gột rửa sạch máu ở khắp nơi.
Những người mà nàng thân thuộc đều nằm bất động, không bị đâm chết thì cũng bị chém chết, người già hay trẻ nhỏ đều không ngoại lệ.
Tiểu Ngư khụy gối xuống ngửa mặt lên trời bật khóc: "Lão thiên gia! Ngài cảm thấy chúng tôi chưa đủ khổ sao? Ngài quá tàn nhẫn rồi!"
Tiếng mưa mỗi lúc một lớn lấn át giọng gào khóc thê lương của Tiểu Ngư, chỉ mới chớp mắt mà trấn Giảo Giảo bị quan phủ sát hại tàn nhẫn. Cô không biết bọn họ tại sao lại làm như vậy, nhưng khi bọn chúng vừa đến liền hung hăng bắt bớ người.
Dân chúng sợ hãi, họ vốn cũng chỉ là kẻ thất phu ăn học ít, bị vô cớ bắt như vậy thì tất nhiên sẽ có đôi chút chống cự, vậy mà bọn chúng lại lấy đó làm lý do mà vung đao sát hại từng người một.
"Chống đối quan phủ, mưu đồ tạo phản!"
Thứ tội danh đó lập tức giáng lên đầu người dân trong trấn, cứ thế từng người từng người đều chết thảm, Tiểu Ngư may mắn trốn thoát khỏi lưỡi đao vô tình kia trốn trong một góc, nàng tận mắt chứng kiến huyết vũ phong vân, nàng tận tai nghe thấy hàng xóm bằng hữu của mình hét la đến chết, nhưng nàng không làm được gì cả.
Mới hôm trước những người bị nhốt trong nha môn trở về, còn chưa được tận hưởng hoang hỷ bao lâu thì đã thành ra thế này.
Rốt cuộc là tại sao? Họ đã phạm tội tày trời gì?
"Oa~~"
Tiểu Ngư thảng thốt nhìn xung quanh vì tiếng khóc nức nở của trẻ con. Đứa bé đó vẫn còn sống! Ở đâu? Đang ở đâu?
Nàng rối rít men theo tiếng khóc đó đến một con hẻm, dưới đống đổ nát Tiểu Ngư phát hiện một bàn tay đang cử động. Nàng nhanh chóng đem mấy thanh gỗ kéo ra.
Loay hoay một lúc nàng mới thấy được thiếu phụ đang hấp hối ôm một đứa trẻ nhỏ xíu trong ngực, thiếu phụ nhìn Tiểu Ngư, miệng mấp máy.
"Cứu con tôi…"
Sau đó thiếu phụ nghiêng đầu nhắm nghiền mắt, hơi thở giữ ấm đứa bé cũng biến mất.
Tiểu Ngư cắn môi để kìm nén, nếu không nàng cũng sẽ giống đứa trẻ đó khóc đến lạc giọng. Nàng ôm đứa nhỏ, nhẹ nhàng vỗ về bên hông.
Rất lâu sau, đứa nhỏ không nháo khóc nữa, dường như nó đã thấm mệt rồi nên đã ngủ thϊếp đi trong vòng tay nhỏ của nàng.
Tiểu Ngư không biết phải làm gì tiếp theo, trấn Giảo Giảo đã bị tàn phá mất rồi, một nơi nhỏ bé thế này có bị chà đạp cũng không có ai quan tâm, tính mạng của dân đen bọn họ cũng chỉ bằng cọng rơm cọng cỏ đối với mấy kẻ đứng trên cao.
Nàng hận!
Nàng oán hận những tên quan lại ô hợp đó.
Tiểu Ngư chỉ có thể mang đứa bé đi lang thang vô định, may mắn gặp được người tốt thì hay biết mấy.
Vừa mới dứt suy nghĩ, phía trước đã xuất hiện một đoàn người đang hướng về cổng thành Nam Dương. Tiểu Ngư yếu ớt vừa chạy vừa gọi với đến.
"Cứu…"
Đoàn người lúc đầu vẫn còn cười nói ồn ào với nhau nên không nghe được giọng của cô, bất chợt nam nhân ngồi trên ngựa ra hiệu im lặng.
"Cứu mạng…"
Nam nhân lập tức quay đầu lại nhìn, trong đôi mắt đó phản chiếu hình ảnh thân tàn ma dại của nàng, trên bồng một đứa trẻ đang chạy đến.
Tiểu Ngư nhận được sự chú ý liền vô cùng mừng rỡ, giống như chết đuối với được khúc gỗ nhỏ. Vừa tiến thêm được vài bước, bỗng trước mắt Tiểu Ngư như quay cuồng tối sầm lại.
Nam nhân dùng lực đạp lên cương ngựa phóng đến, kịp thời đỡ được thân hình nàng đã ngã xuống.
"Cô nương!"
"Giang đại ca, xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại có một tiểu cô nương… Bộ dạng thảm đến thế này…"
"Ta mang nàng đến biệt viện, các người đem hàng đến báo với cung chủ đi."
Nói dứt câu, Giang Binh ôm nàng và đứa nhỏ phóng ngựa như lao vùn vụt chạy về phía Nam Dương thành.
_________________
Giang Bình gấp gáp chạy vào bên trong biệt viện, trên tay hắn bế một nữ nhân và hài tử đang ngủ nên kéo được rất nhiều sự chú ý của những người xung quanh.
Mai Hữu Sài vừa nhìn góc mặt liền nhận ra người này là ai, hắn có chút ngạc nhiên vì trên mặt nàng dính máu lẫn bùn đất.
"Tiểu Ngư?"
"Ngươi biết nàng?"
Tư Không Dương Thiên đứng bên cạnh khá là tò mò, Mai Hữu Sài gật đầu: "Là người của trấn Giảo Giảo, cũng nhờ nàng ta cứu Tả Khanh."
Đưa Tiểu Ngư vào trong phòng, Giang Bình đem đứa bé giao cho lão quản gia trong viện.
"Chuyện này…"
"Ta cũng không biết như thế nào nữa."
Giang Bình lúng túng gãi gãi đầu, đây là lần đầu tiên hắn cứu người, hơn nữa còn là một cô nương.
Mai Hữu Sài nhanh trí bảo: "Gọi Cung tiên sinh đến giúp một tay."
Tư Không Dương Thiên nhíu chặt mi tâm lại: "Tiểu thúc còn đang bận lo cho cái bếp của cung chủ nhà các người!"
Mai Hữu Sài làm sao có thể không hiểu ý tứ của hắn kia chứ? Trên thế gian này chỉ có duy nhất một người có thể sai khiến Cung Vận Ý, chính là tướng quân hắn.
"Nhưng chúng ta không thể gọi đại phu, nhỡ đâu phát hiện Tả Khanh thì…"
Tư Không Dương Thiên thở dài, hiện tại khắp hang cùng ngõ hẻm đều dán cáo thị bắt người. Vì vậy hắn đành phất tay đồng ý.