Thiên Cơ Bất Khả Lộ

Chương 45

Cung Vận Ý còn chưa kịp vui mừng vì gặp lại Thiên nhi sao bao ngày xa cách thì đã bị bất ngờ đánh úp đến. Lâm Sở Thường rất giỏi trong việc khiến người khác phải há hốc mồm.

Tư Không Dương Thiên thì lại trái ngược hoàn toàn với những người ở đây bao gồm tiểu thúc, có lẽ là hắn đã sớm biết ý định của Lâm Sở Thường nên mới bình chân như vại được.

Cung Vận Ý nhích lại gần hắn, ghé sát hắn hỏi nhỏ: "Thiên nhi đã biết việc này rồi hả?"

Tư Không Dương Thiên đã lâu không ngửi mùi của Cung Vận Ý đến gần như vậy, thế nên hắn không kìm được mà đưa tay kéo y để tiểu thúc ngồi lên đùi mình.

Hắn phả hơi nóng đến bên tai bị tật kia: "Thật là nhớ tiểu thúc đến phát điên..."

Cung Vận Ý không nghe rõ, những lời nói dụ hoặc kia lọt vào tai y chỉ là mấy tiếng ồ ồ lùng bùng mơ hồ.

Y đỏ mặt, sống lưng như bị lông chim lướt ngang, da gà đều tự động nổi lên.

"Thiên nhi... Ta không nghe rõ..."

Tư Không Dương Thiên cười khẽ, hắn không có ý định trêu chọc y nữa nên nghiêm túc nói.

"Thật ra là ta chỉ gặp hắn vào đêm hôm qua, sớm cũng đã bàn tính mọi chuyện với hắn."

"Vậy tại sao..."

Con không đến gặp ta sớm hơn?

Nửa câu còn lại bị y nuốt nghẹn ở trong cuống họng, y không dám nói ra chỉ vì sợ rằng sẽ nhận được câu trả lời mà y không muốn nhất.

Hắn híp mắt, trong cái đầu nhỏ kia đang suy nghĩ cái gì mà lại ngập ngừng như vậy? Hắn thật muốn biết tất cả mọi thứ về nam nhân này.

Cánh tay đặt trên eo Cung Vận Ý bỗng siết chặt lại: "Sao không nói tiếp?"

Cung Vận Ý cắn cắn môi lắc đầu, Tư Không Dương Thiên đành thả lỏng tay để y đứng dậy, hắn kéo ghế đến sát cạnh mình rồi phủi phủi.

"Không ép người nữa."

Cung Vận Ý thở phào ngồi xuống, y vẫn giữ im lặng để xem Lâm Sở Thường sẽ làm gì tiếp theo.

Tư Không Dương Thiên khẽ liếc nhìn đến ánh mắt đang âm thầm chú ý bọn họ.

Trương Vinh Hạo thật sự thấy ghê tởm với hành động không có chút kiêng dè của hắn. Làm sao có thể thấy thích thú với nam nhân như vậy?

Tư Không Dương Thiên nhếch môi, ngươi thì hiểu cái gì chứ? Tiểu thúc chính là thu hút ta như thế đó.

Trương Vinh Hạo cảm thấy mình bị điên rồi nên mới nhìn chằm chằm họ như vậy.

Lâm Sở Thường vừa tuyên bố sẽ rút Vọng Nguyệt cung khỏi chốn giang hồ thị phi bất phân này, lập tức lời bàn tán xôn xao càng lớn hơn.

Có người vỗ bàn lên tiếng: "Đây có phải động thái phủi bỏ trách nhiệm của Lâm cung chủ?"

"Trách nhiệm với việc gì?"

Lâm Sở Thường trưng ra bộ mặt vô tội, mắt phượng mở tròn khiến không biết bao người hít vào ngụm khí, nét đẹp này đúng là chết người mà.

"Chẳng lẽ Lâm cung chủ vẫn giả vờ không biết tin đồn dạo gần đây?"

Trương Vinh Hạo vừa uống xong chén rượu đặt lên bàn, điều mà hắn vừa nói cũng chính là trọng điểm mà mọi người đều muốn hỏi.

Lâm Sở Thường tất nhiên là biết rõ vấn đề này, chính vì vậy mà hắn lựa chọn vào đúng thời điểm này để tuyên bố.

"Tin đồn cũng cũng chỉ là mấy lời nói vô căn cứ, nếu các ngươi vẫn cho là Vọng Nguyệt cung ta làm ra chuyện này thì hãy đem chứng cứ ra đây, bổn cung chủ đây nhất định sẽ chịu toàn bộ hậu quả, kể cả phải treo cổ ngũ mã phanh thây!"

Lâm Sở Thường dùng giọng điệu vô cùng kiên định cùng ánh mắt sắc bén không chút che giấu nào, chỉ với một lời này bất kỳ ai cũng có thể tùy ý gϊếŧ chết Lâm cung chủ nếu đem ra được bằng chứng, thế nhưng bọn họ không một ai có thể dũng cảm đứng ra chỉ tội Lâm Sở Thường.

Không một ai tận mắt chứng kiến, cũng không một ai có thể tìm được vết tích gì liên quan đến Vọng Nguyệt cung.

"Thế nào? Nếu đã không chứng minh được thì ta hi vọng các người sẽ không kéo Vọng Nguyệt cung vào những mâu thuẫn xảy ra sau này."

Trương Vinh Hạo thở dài, xem ra lần này giang hồ lại mất đi một nhân tài võ học như Lâm Sở Thường, tuy rằng hắn hắc bạch bất phân nhưng lại rất giỏi. Trương Vinh Hạo nghĩ rằng sẽ có mật trận so tài với Lâm Sở Thường, có thể chứng minh đệ tử Nam Kiếm vẫn còn người tài, vậy mà Vọng Nguyệt cung lại rút khỏi giang hồ.

Nói rút liền rút, Lâm Sở Thường dùng một cái chậu vàng để rửa tay, sau đó dùng vải đỏ bọc lại thanh trường kiếm đã đi theo mình rất lâu gác lên giá gỗ bên trong cẩm hộp lớn.

Kể từ đây, giang hồ không còn cái gọi là Vọng Nguyệt cung dùng tiền mua tin nữa, cũng không còn ám vệ hành động quả quyết sạch sẽ nữa. Lâm Sở Thường rời bỏ chức vị cung chủ, chuyên tâm vào việc làm ăn thương vụ khắp Tây Huyễn.

Kỹ viện, khách điếm, tửu lâu, ngân hiệu, phường vải, phường rượu, tiệm cầm đồ,...

Bất cứ thứ gì có thể sinh ra tiền, Lâm Sở Thường đều không bỏ qua.

_________________________

Đêm hôm đó, Tư Không Dương Thiên cố tình nhờ Lâm Sở Thường chuẩn bị cho hắn ở chung phòng với Cung Vận Ý.

Đã qua nhiều ngày không được ở gần tiểu thúc, hắn nhất định sẽ bắt Cung Vận Ý bù đắp lại tất cả.

Vừa vào trong phòng, Tư Không Dương Thiên lập tức vồ lấy Cung Vận Ý đèn trên giường, mũi của hắn đặt ở sau gáy y hít lấy hít để.

Cung Vận Ý bị hơi thở nóng ấm đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cho da gà đều nổi lên. Cả tay lẫn chân tự động mềm nhũn, da mặt ửng hồng giống như bị phủ lên bởi một lớp phấn của nữ nhân.

Hắn nhìn thấy sau gáy y đã đỏ lựng, mà cả cơ thể nam nhân đã bắt đầu tỏa ra hơi ấm nóng, hắn thích thú càng kéo y dán chặt lên ngực mình hơn nữa.

Cung Vận Ý lúc này có thể cảm nhận rõ ràng từng thớ cơ săn chắc của hắn, ngay cả tiếng tim đập bình bịch cũng rõ đến bất thường.

"Thiên nhi..."

Y nhỏ giọng gọi, ngữ điệu có chút run run, lúc này hắn nghe vào thật giống như tiếng mèo kêu.

Đột nhiên lòng hắn nhộn nhạo, rộn ràng và ngứa ngáy đến khó tả, chẳng biết thứ xúc cảm đó là do đâu.

Chỉ biết là hắn muốn nghe giọng y thêm nhiều lần nữa. Vì vậy mà hắn thều thào bên tai y: "Gọi ta."

"Hả?" Cung Vận Ý không rõ là nên phản ứng thế nào.

Hắn lần nữa thấp giọng bảo: "Gọi tên ta."

"Dương... Dương Thiên..."

Cung Vận Ý chỉ đành nghe lời làm theo ý hắn, nếu không y sẽ chết dí với âm điệu dễ nghe kia, xấu hổ quá đi mất.

Hắn khẽ cười càng làm cho y đê mê thêm nhiều chút nữa.

Sau đó hắn trực tiếp xoay người y lại, kề sát mặt để hắn có thể tỉ mỉ xem xét từng chút trên người Cung Vận Ý.

Tốc Lạc Chết Tiệt kia có làm gì y không? Có gây tổn thương hay đυ.ng chạm gì y không? Nếu có hắn nhất định sẽ xé xác tên khốn ấy ra làm trăm mảnh rồi phơi thây cho sài lang ăn.

Cung Vận Ý không hiểu được điều mà hắn đang nghĩ nên y có chút ngại khi bị nhìn đến kỹ lưỡng như vậy.

"Thiên nhi... Sao lại nhìn ta như vậy?"

"Nói! Tên khốn đó có làm gì người không?"

Cung Vận Ý mới vỡ lẽ ra, Thiên nhi là đang lo lắng cho mình.

Y vô cùng ấm áp trong lòng, khẽ mỉm cười lắc đầu, Tư Không Dương Thiên ngây như phỗng khi trông thấy nụ cười nhẹ nhàng kia.

Sao có thể mị hoặc đến như thế?

Hắn không kìm chế được liền đưa ngón trỏ đặt lên môi y, khẽ vân vê nó: "Môi của tiểu thúc thật mỏng..."

"..."

Y không dám nói gì, cũng không dám thở mạnh, chỉ là để hắn tùy ý sờ sờ môi.

"Thật mềm... Thật muốn cắn một cái..."

Nói là làm, Tư Không Dương Thiên lập tức ngoạm lấy đôi môi nhỏ mềm kia, hắn cứ như vậy mà không kiêng nể liếʍ mυ'ŧ rồi chà xát răng lên môi y, làm cho hai cánh hoa đào nhỏ đỏ ửng lên.

Cung Vận Ý ban đầu thì trợn tròn mắt, y không tin là Thiên nhi có thể làm như vậy, lâu về sau lại vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ và say đắm, cả hai tay vô lực nắm áo của hắn giống như là bảo hắn phải hôn sâu thêm, nhiều thêm nữa.

Tư Không Dương Thiên vì hành động câu dẫn đó mà lấn nước hơn, hắn không chỉ ngậm liếʍ môi y mà bắt đầu cạy miệng y ra, vói cái lưỡi linh động và lạnh mát vào bên trong, khuấy đảo khoang miệng hai đệm thịt bên má của Cung Vận Ý.

Cái lưỡi thô bạo quấn lấy lưỡi Cung Vận Ý, sau đó lại thả nhẹ liếʍ mυ'ŧ từng chút từ kẽ răng cho đến dòng nước ngọt ngào của y, hắn tham lam hút hết tất cả trong khoảng thời gian như suối chảy rì rì.

Đến độ mà Cung Vận Ý không thể thở nổi nữa, sắc mặt đỏ càng thêm đỏ, hắn cảm nhận được y sắp không thông nên mới luyến tiếc buông tha Cung Vận Ý.

Ngay khi hắn rời khỏi đôi môi đó thì sợi chỉ trong suốt lấp lánh bị kéo dài ra từ khóe miệng y. Cảnh tượng này vừa da^ʍ mỹ vừa động lòng người.

Hắn chưa bao giờ thấy được nét mặt vô cùng thu hút đó, hắn chưa bao giờ đón nhận được ánh mắt sóng sánh nước đầy sự mê hoặc đó.

Tất cả mọi thứ của Cung Vận Ý đều khiến hắn muốn chiếm cứ, chỉ duy nhất một mình hắn mới có thể chiêm ngưỡng cảnh tượng như này.

Bất kỳ ai cũng không được phép, không đủ tư cách! Chỉ có hắn, Tư Không Dương Thiên mới có thể chạm vào Cung Vận Ý.

"Tiểu thúc, người là của ta."

"..."

"Mau trả lời, người vĩnh viễn là của ta."

"Ừm..."

Cung Vận Ý nhẹ gật đầu, dù cả thiên hạ này thay đổi thì vẫn có một điều không thay đổi, đó chính là Cung Vận Ý thuộc về Tư Không Dương Thiên.

Cho dù là như trong giấy nợ, hay là mối oán thù lúc trước, y vẫn là của hắn.

Cung Vận Ý cũng không rõ, liệu đây là hắn đang muốn trả thù bằng cách chiếm lấy tình cảm của y? Hay chỉ đơn giản Thiên nhi thật sự coi y là vật sở hữu? Y không biết...

Cũng có chút không muốn biết... Nếu như sự thật là Thiên nhi không hề có chút tình cảm gì với y, mà chỉ là chơi đùa thì y sẽ chết vì đau lòng mất...

Có lẽ là cứ như vậy, không rõ ràng, mập mờ cũng tốt...

"Tiểu thúc? Sao lại khóc?"

Cung Vận Ý mới chợt nhận ra khóe mắt có chút ẩm ướt, vậy mà bản thân y lại rơi lệ?

Tư Không Dương Thiên bắt đầu hoang mang, chẳng lẽ mình đã quá phận nên mới chọc giận y khóc?

"Tiểu thúc? Sao vậy?"

"Không có... Không có gì đâu... Chắc là lúc bị bắt ta đã quá sợ hãi, hiện tại thì không còn nữa nên hơi xúc động..."

"Đừng sợ, có ta ở đây sẽ không có ai dám làm tổn thương tiểu thúc."

Ánh mắt hắn kiên định, chắc chắn và chất chứa sự bảo hộ, Cung Vận Ý bật cười ừ một cái thật lớn.

Thiên kiếp? Y không sợ! Chỉ cần còn có thể bên cạnh Thiên nhi, y không sợ gì cả.