Một ngày dài trôi qua cứ ngỡ là một năm vừa biến mất, thời gian như dòng nước chảy, không chỉ có thể vô hình mà tan biến nó còn để lại những vết tích bào mòn.
Cung Vận Ý lần đầu tiên có trải nghiệm như thế, cơ thể lẫn linh hồn đều đã bị một ngày ròng rã này làm cho kiệt quệ.
Y không tài nào ngồi dậy được nữa, đôi mắt thâm quần kia càng trở nên vô hồn hơn, y rất muốn ngủ nhưng sợ khi khắm mắt lại rồi thì sẽ trông thấy cảnh tượng đau lòng kia.
Thiên nhi toàn thân đầy thương tích, máu me nhiễm sẫm cả áo, tay và chân đều đông cứng, ngực không còn nhịp thở.
Y rất sợ thấy... Thiên nhi chỉ còn là một cái xác chết.
Gió từ bên ngoài cửa đột nhiên thổi ập vào, Cung Vận Ý hoảng hốt bò dậy từ dưới đất.
Y vội vội vàng vàng chạy đến đóng cánh cửa đang đập ầm ầm vào vách kia.
Khi cơn gió đã không còn tấn công nữa, Cung Vận Ý lập tức ngã khụy xuống dưới đất, mọi thứ trước mắt xoay vòng vòng như muốn điên đảo đầu óc mơ hồ của y.
Lúc này, không còn tí ánh sáng nào từ bên ngoài rọi vào, duy chỉ có những ngọn đèn trường thọ vẫn leo lét ngọn lửa nhỏ.
"Đừng tắt..." Cung Vận Ý nhỏ giọng nài nỉ, dù biết là chẳng có ai nghe thấy nhưng y vẫn ôm tia hy vọng nhỏ này.
Nhưng rồi mọi thứ xung quanh chìm vào bóng tối.
Cung Vận Ý bối rối mò mẫm trên nền đất, đèn trường thọ đã tắt rồi! Không lẽ Thiên nhi... Gặp chuyện...
Phút chốc, y bật khóc thút thít như một đứa trẻ, cơ thể run bần bật nằm cuộn tròn trên đất.
Chẳng biết từ lúc nào mà y thϊếp đi, không còn động đậy gì nữa. Bên ngoài xuất hiện ánh trăng mờ ảo chiếu vào, mây đen âm u đã tản ra, trận ồn ào của đêm hôm trước cũng nhanh chóng bị quên lãng vào ngày hôm sau.
Khi mà chim bắt đầu hót, màu vàng của tia nắng đầu tiên khẽ chạm lên mí mắt của nam nhân, lúc đó người dân Tây Đô đã trở về với nhịp sống bình thường, sự tình kia giống như là một câu chuyện phiếm để họ bàn tán mà thôi.
Cung Tiểu Bối và Đặng Thiền Ngọc hớt hả chạy về Tư Không phủ, bọn họ hô lên thật lớn: "Thúc thúc!"
Cung Vận Ý bị giọng nói quen thuộc đó đánh thức, đôi mắt y chậm rãi mở ra, trước mặt là nụ cười mừng rỡ của Đặng Thiền Ngọc.
"Thiên ca ca tỉnh rồi, huynh ấy đang ở đại sảnh."
Cung Vận Ý lập tức bật dậy, tin tức này quá mức chấn động khiến y lập tức phóng như tên bắn ra ngoài.
Đại sảnh người hầu qua lại bận rộn, bọn họ phải chuẩn bị thuốc than và y phục sạch sẽ cho tướng quân.
Cung Vận Ý đứng ở trước cửa nhìn Tư Không Dương Thiên khập khiễng ngồi vào ghế.
Y muốn chạy đến ôm, nhưng sực nhận ra là trên người Thiên nhi toàn là băng vải thấm máu, Cung Vận Ý lọng cọng tay chân không biết phải phản ứng thế nào. Chỉ có thể đến gần đỡ hắn mà thôi.
Hắn trông thấy sắc mặt tái nhợt cùng đôi mắt thâm đen kia, trong lòng có chút khó chịu lên tiếng hỏi.
"Sao sắc mặt khó coi vậy?"
Cung Vận Ý cười gượng: "Chỉ là không ngủ được..."
Ánh mắt hắn sâu không thấy đáy, hắn từ từ đưa tay lên áp vào mặt y: "Có phải tiểu thúc lo cho ta?"
"Ừm... Làm sao có thể không lo được?" Cung Vận Ý cảm nhận hơi ấm nhỏ nhoi từ lòng bàn tay hắn.
Không giống như hôm đó y kéo hắn ra khỏi đống lửa kia, tay rất rất lạnh.
Tận mắt thấy hắn ngồi đó, tận mắt thấy hắn nói chuyện với mình, chỉ có thể như vậy y mới trút bỏ gánh nặng trong lòng.
"Thiên nhi không sao rồi..." Cung Vận Ý mỉm cười.
Nụ cười này treo trên gương mặt đó sao lại yếu ớt lạ thường. Bất chợt Cung Vận Ý đổ người xuống, hai tay buông lỏng, mắt nhắm chặt, hơi thở chậm chạp phập phồng trước l*иg ngực.
Y vậy mà lại thật nhẹ nhàng ngất đi, sà vào vòng tay đang tiếp đón của hắn.
Hắn đau lòng cau mày lại, lầm bầm: "Ngốc quá đi! Ta làm sao có chuyện được chứ? Mạng ta lớn lắm."
Sau đó, hắn cho người mang y về phòng nghỉ ngơi, còn bản thân vẫn phải chịu đựng từng trận đau đớn kia.
Thái y trong cung cũng chỉ tầm thường thế này thôi, hắn còn phải nhờ đến Trịnh đại phu xem xét thương tích và tình trạng của mình.
Không ngờ rằng hắn chỉ là bị thương về da thịt, gãy vài cái xương, ngoài ra đều rất tốt không có gì quá nghiêm trọng.
Trải qua trận bùng nổ kia mà hắn vẫn giữ được mạng còn lành lặn đủ tứ chi thế này quả là thần kỳ. Chuyện này đồn ra ngoài khiến cho ai nấy đều thất kinh, càng thêm ngưỡng mộ Tư Không tướng quân nhiều hơn.
Duy chỉ có Khâu thừa tướng là tức đến ho khù khụ, vậy mà vẫn không gϊếŧ được thằng nhãi ranh này! Mạng nó quá lớn rồi! Nhưng chắc chắc sẽ không thoát khỏi lần sau đâu.
___________________________________
Không biết rằng y đã ngủ bao lâu, nhưng sắc trời đã nhá nhem tối, bên ngoài im lặng không một bóng người.
Cánh cửa đẩy vào, Cung Tiểu Bối đem chút canh nóng đến, vừa hay nhìn thấy thúc thúc tỉnh giất liền làm ra vẻ mặt giận dữ.
"Tiểu Bối..."
Cung Vận Ý nhỏ giọng gọi, y biết là nàng còn rất rất giận mình.
Cung Tiểu Bối thấy bộ dạng đáng thương kia của y cũng mềm lòng, nàng thở dài: "Con chưa có nói với đại ca."
"Cám ơn con... Giúp ta giữ bí mật này nhé?"
"Thật là... Chẳng biết thúc thúc có bị ngốc không..."
Cung Tiểu Bối ánh mắt hơi buồn bã rũ xuống, Cung Vận Ý ngồi bật dậy, nắm chặt tay nàng: "Nếu như ta có bề gì, Thiên nhi nhất định lo cho con... Ta cũng chẳng cần lo lắng gì nhiều nữa."
"Thúc đừng có nói gở như vậy, mau uống chút canh nóng đi." Nàng khó chịu rụt tay lại rồi bưng bát canh đến trước mặt y.
Cung Vận Ý nhàn nhạt mỉm cười.
Y hiểu rất rõ Tiểu Bối rất đau lòng cũng như cố chấp, đoán không lầm thì nàng sẽ tìm mọi cách để cứu lấy mình.
Thôi thì cứ để nàng làm những việc mình muốn vậy... Thiên kiếp cũng không phải chớp mắt liền ập đến, cái gì cũng cần có thời điểm thích hợp.
Cung Tiểu Bối đợi cho đến khi tận mắt thấy y uống hết chén canh mới rời khỏi.
Cung Vận Ý đã ngủ cả ngày, đầu óc hiện tại chỉ nghĩ đến một người duy nhất. Thế là y lại tìm đến phòng của Tư Không Dương Thiên.
Y sợ rằng sẽ làm phiền hắn lúc nghỉ ngơi nên chỉ dám khẽ khàng hé cửa, ló đầu vào nhìn.
Nhìn đến bên giường hắn, rèm cũng đã buông xuống nên Cung Vận Ý tưởng hắn đã ngủ rồi.
Y rón rén đẩy cửa bước vào, nhẹ nhàng nhẹ nhàng đến cạnh giường, vén rèm lên.
Cung Vận Ý ngây ngốc.
Hắn mở mắt trao tráo nhìn thẳng vào Cung Vận Ý.
Nam nhân bất chợt bị lúng túng với cái ánh nhìn như xuyên thấu đó, y lắp bắp: "Ta... Ta... Đến thăm Thiên nhi..."
Hắn nhếch môi, mặc cho cơ thể đang âm ỉ đau mà đưa tay đến kéo mạnh y nằm xuống bên cạnh mình.
Cả người Cung Vận Ý như đông cứng, để cho hắn tự do ôm mình vào lòng, cảm nhận từng nhịp thở ở chỗ hắn.
"Thiên nhi... Vết thương còn đau."
Y dùng giọng nói nhẹ tựa nước chảy vào tai nói với hắn. Tư Không Dương Thiên cảm thấy thoải mái thở hắt ra, trầm ổn đáp: "Không sao."
"Sao không ngủ đi?"
"Chưa ngủ được."
"Thiên nhi thấy khó chịu ở đâu ư?" Cung Vận Ý nhúc nhích cái đầu làm cho tóc cọ vào người hắn.
Hắn nhẹ lắc đầu: "Chỉ là nhớ lại cảnh tượng hôm đó, lòng có chút bất an... Ta không tin vào lời của tiểu thúc nên mới khinh địch, để lão hồ ly đó ám toán."
"Khâu thừa tướng kia đã làm gì?"
"Không rõ... Nhưng mà người ta tin tưởng lại phản bội ta, nghĩa phụ khá thân với Lã đại nhân hơn nữa ông ấy đối với ta rất tốt..."
Hắn dừng lại một chút, hình như là tâm trạng rất buồn rầu.
Rồi nói tiếp: "Mọi chuyện diễn ra thật bất ngờ... Lã đại nhân chẳng biết vì cái gì mà phản bội ta... Ngay tại khoảnh khắc mọi thứ chìm vào biển lửa, ta thấy rất rõ ánh mắt cầu xin sự tha thứ từ Lã đại nhân, ông ta vừa nhìn ta vừa lùi lại. Có lẽ là bất đắc dĩ."
Cung Vận Ý biết hắn vì Lã đại nhân mà không vui, cho nên y mới đưa tay đến vỗ vỗ lên vai hắn an ủi.
Tâm trạng hắn đỡ hơn phần nào.
"Lã đại nhân cái gì cũng tốt, ông ta rất yêu thương thê tử... Hẳn là Khâu thừa tướng đã lợi dụng điểm này."
Cung Vận Ý gật đầu, điều này y cũng rất rõ, lúc trước y tìm đến Lã đại nhân cầu tình nhưng bị từ chối, nguyên nhân cũng là vì đứa con trai vừa đề danh bảng vàng, Vũ Văn đế biết được nên âm thầm dùng chức trạng nguyên uy hϊếp Lã đại nhân.
Một người tốt như vậy mà lại chết thật thê thảm, ngay cả một chút xương lạnh cũng không còn.
Nghĩ đến chỉ cảm thấy đáng thương cho ông.
Hai người ôm nhau một lúc rất lâu, cuối cùng hắn cũng chìm vào giấc ngủ, Cung Vận Ý từ từ bò xuống giường, chỉnh lại chăn cho hắn rồi mới rời đi.
Trăng đêm nay thật sáng.
_____________________________________
Tại thành trại của Hồ Cương tộc, Mai Hữu Sài cùng Đặng Tả Khanh đã sớm lấy được ít thông tin hữu dụng của Tốc Lạc Phổ Đài.
Hóa ra hắn chính là con trai thứ hai của khả hãn Tốc Lạc Oa Hợp, đồng thời cũng là chủ tướng trong quân trại, thống lãnh đại binh và Lang Tế bày lập âm mưu để công đánh Tây Huyễn.
Tham vọng của hắn rất lớn, hắn muốn lợi dụng Khâu thừa tướng cõng rắn cắn gà nhà, thích sát Vũ Văn đế, sau đó đem vạn tinh binh chiếm đánh Tây Huyễn.
Nhưng thích khách Lang Tế mà hắn giao cho nhiệm vụ hiện tại đều chết không còn một ai, không những thế hắn còn biết được kẻ đang đối đầu với hắn chính là Tư Không Dương Thiên.
Con cờ Khâu thừa tướng này nên tạm thời cất qua một bên, nếu còn dùng nữa chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Hiện tại ám toán không được, vậy thì chỉ còn cách đánh vào hiềm khích giữa triều đình và giang hồ, sau đó mở rộng xung đột lan đến dân chúng khiến họ nổi dậy đấu tranh, lúc này sẽ rất thích hợp để người Hồ Cương hợp lực với người Pha Lạc tiến quân dồn ép Tây Huyễn.
Tốc Lạc Phổ Đài nắm được cái gọi là lòng dân bất an quốc gia ắc sẽ suy yếu thế, nên hắn mới dùng cách khó nhằn này.
Ngay khi thu được thông tin quan trọng, hai người họ lập tức bị phát hiện.
Đặng Tả Khanh liều mạng đem Mai Hữu Sài tháo chạy, nhưng đoàn binh truy đuổi phía sau quá mức hung hãn.
Dù cho Đặng Tả Khanh có cố chống cự thế nào cũng đều vô ích, Mai Hữu Sài vì không muốn cả hai rơi vào tay địch nên ôm Đặng Tả Khanh nhảy xuống vực sâu, phía dưới là nước biển cuồng cuộng, hai cái mạng nhỏ này coi như để trời định đoạt.
Nếu may mắn sống sót, nhất định đem tin tức báo về tướng quân, nếu không bọn Hồ Cương sẽ từng bước thực hiện kế hoạch.