Sau khi ký vào giấy bán thân cho Tư Không Dương Thiên, Cung Vận Ý mang một mớ hổ lốn trong đầu mà trở về nhà.
Y thật sự không muốn, nhưng mà đã lỡ ký vào khế ước rồi thì phải làm sao đây?
Trong lúc túng quẫn nhất thì Tiểu Bối tìm đến cửa, nàng nhất quyết kéo y vào giữa đêm mà đem theo tiền dành dụm bỏ trốn.
Tốt nhất là trốn càng xa càng tốt, vĩnh viễn không gặp lại bọn người này nữa. Cung Vận Ý tuy vẫn còn lo lắng, nhưng đây có thể là giải pháp duy nhất.
Trong lúc Cung Vận Ý lúng túng nhìn nàng dọn đồ cho mình, đột nhiên dự cảm chẳng lành ập đến, y lật cái gối lên cầm lấy ống trúc.
Lúc này bên ngoài vang lên một tiếng bước chân, ánh đuốc sáng rực rọi vào.
Cung Vận Ý liền đoán ra là hắn đã tìm tới cửa, y nhanh chóng giật lấy túi vải ném lên giường rồi dùng chăn đắp lại, còn bản thân thì cởi bỏ ngoại y.
Cung Tiểu Bối vừa bức bối vừa lúng túng: "Thúc thúc..."
"Không trốn nữa, là ý trời đã an bài. Ống trúc này con hãy cầm lấy, đừng lo cho ta." Y thở dài nhét ống trúc vào tay của Cung Tiểu Bối.
Nàng hai mắt chợt ửng đỏ, nước long lanh như sắp trào ra. Cung Vận Ý áp hai bàn tay lên má nàng rồi cẩn thận hôn lên trán nàng.
Cánh cửa bị đá văng ra, Tư Không Dương Thiên thô bạo kéo Cung Vận Ý ném ra sân, Tiểu Bối chạy theo phía sau muốn ngăn cản.
Hắn liếc nàng, giọng giống như lang sói đang gầm gừ: "Các người muốn bỏ trốn?"
Cung Tiểu Bối không biết vì sao hắn lại nói đúng tim đen của mình, lòng chột dạ.
Cung Vận Ý vội giải vây: "Không có đâu..."
"Đừng nghĩ là ta không biết, các người đã xem thường ta quá rồi! Có lẽ ta không ra uy một chút thì các ngươi không biết sợ."
Tư Không Dương Thiên vừa nói dứt câu liền ném ngọn đuốc lên nóc nhà, lửa cháy lan ra và bắt đầu lớn hơn như đang nhảy múa.
Cung Vận Ý mắt thấy cả cái nhà nhỏ sắp cháy thành tro mới chợt nhớ đến cái túi đeo vải chứa dụng cụ hành nghề, hơn nữa còn có một bảo vật mà Hồi Mộng Toán Tử truyền lại.
Y chẳng quan tâm đến ngọn lửa đang hung tàn nuốt lấy ngôi nhà mà lao đầu vào trong, Cung Tiểu Bối vì quá ngỡ ngàng trước những gì đang diễn ra, nàng không thể nào kịp thời cản lại Cung Vận Ý.
Tiểu Bối sợ đến mức khóc toáng lên: "Thúc thúc! Thúc thúc! Tên khốn kiếp nhà ngươi... Nếu thúc thúc có bất trắc gì thì ta có chết cũng phải gϊếŧ ngươi!"
Tư Không Dương Thiên không tài nào biết trước được y sẽ làm như vậy, ngay tại thời khắc trông thấy thân hình yếu ớt kia lao vào giữa biển lửa thì tim của hắn như lỗi nhịp. Hai tay không ngừng siết chặt, mắt trừng trừng nhìn ngọn lửa nuốt chửng y.
Vì cái gì mà liều mình như vậy chứ?
________________________________________
Xung quanh toàn là khói với lửa, Cung Vận Ý gấp gáp ôm lấy túi vải rồi cúi xuống kéo chiếc hộp gỗ vừa dài vừa nặng ra, tuy là sức ép từ hộp gỗ làm cho y mất sức tốc độ di chuyển cũng chậm. Nhưng may mắn thay là y đã nhảy ra ngoài kịp thời trước khi song cửa ngã xuống đè trúng y.
Cung Vận Ý một lòng ôm túi vải và hộp gỗ lăn mấy vòng trên đất, lắn cho đến dưới chân của nam nhân.
Tư Không Dương Thiên mặt vô biểu tình nhìn y, không biết là hắn đang nghĩ cái gì.
Cung Vận Ý thở hổn hển, ho khang mấy cái rồi chật vật ngồi dậy.
Cung Tiểu Bối khụy xuống trên đất, khi nhìn thấy y an toàn chạy ra, nàng hoàn toàn không còn chút sức lực nào. Nàng chỉ biết ngồi đó và thút thít.
"Vì mấy thứ vô bổ này mà ngươi liều cả mạng sao?"
Tư Không Dương Thiên lạnh giọng hỏi.
Cung Vận Ý chẳng biết phải giải thích thế nào, bởi căn bản hắn chẳng thể hiểu được điều này.
Túi đồ là những món mà sư phụ đã tặng y lúc nhập môn, còn món đồ bên trong chiếc hộp gỗ này chính là bảo vật mà sư phụ truyền lại sau khi người viên tịch vào năm năm trước. Lúc đó y còn chẳng thể gặp mặt người lần cuối, chỉ được một hiệp khách trao lại bảo vật này.
Tính ra mấy món này chính là thứ quan trọng nhất đối với y, bên cạnh đó còn có một thứ... Nhưng y đã cho Tiểu Bối giữ lại bên người.
Cung Vận Ý không trả lời khiến hắn vô cùng khó chịu. Hắn chẳng cần biết là y có bị thương gì hay không, cũng chẳng quan tâm đến mấy món đồ nhảm nhí đó nữa, hắn cứ thế mà túm lấy cánh tay của y kéo lên.
Cung Vận Ý vẫn kiên trì ôm hộp gỗ bị hắn lôi đi, vừa thô bạo vừa nhanh làm cho y có hơi khó khăn chật vật.
Cung Tiểu Bối vội lau nước mắt, chạy theo sau hét lên: "Tên khốn nạn! Đồ chó điên! Thả thúc thúc của ta ra."
"Thả? Ta đâu có bắt người, ta chỉ là đem vật thuộc về ta trở về phủ thôi."
Tư Không Dương Thiên chỉ nhàn nhạt nói, tốc độ kéo vẫn không hề giảm. Cung Vận Ý quay đầu lại, ôn nhu cười: "Ta không sao, con trở về đi."
"Thúc..."
"Đừng lo cho ta."
Cung Tiểu Bối bất lực đứng khựng lại nhìn hai người họ, tuy là thúc thúc đang cười nhưng nàng biết đó chỉ là nụ cười trấn an, thúc không hề vui vẻ gì.
____________________________________
Vừa về đến cửa, Tư Không Dương Thiên đã ném Cung Vận Ý vào trong.
Lực tay hắn dùng hơi nhiều khiến cho y nằm lăn ra đất, hộp gỗ trong tay cũng bị rơi xuống mở toang ra.
Cây thương vừa nặng vừa sáng bóng chạm đất vang lên âm thanh trong veo, cán thương được đúc bằng hợp kim không rỉ sét độ sáng khi gặp ánh trăng liền chói lòa làm nổi bật các họa tự điêu khắc tinh tế, thanh loan hỏa phụng kéo dọc cán thương.
Gần mũi thương có một nhúm ngù thương làm bằng chỉ đỏ vừa dài vừa dày.
Mũi thương có hình lúa mạch dẹt, sống cao, lưỡi mỏng, các rãnh huyết nằm trải dọc đầu thương, khi đâm sẽ làm cho máu chảy nhiều hơn và dễ rút ra.
Vừa nhìn đến hắn lập tức nhận ra thứ này, Thiết Vũ Thương hơn hai mươi năm trước đã bị thất lạc trong giang hồ. Một trong tứ đại thánh khí mà ai cũng muốn có, thế nhưng chẳng biết vì nguyên do gì mà Thiết Vũ Thương đã mất tích chung với hai truyền nhân của Thiết gia.
Có người kháo với nhau rằng, Thiết Gia Long đại công tử không phải con ruột của Thiết lão gia, là do phu nhân đã gian thông với người khác mà hạ sinh. Khi biết chuyện hắn đã nhận ra mình đã đem lòng yêu thích nhị tiểu thư mà nàng cũng đã biết được bí mật này, sớm tối gần nhau lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy. Sau đó không lâu thì cả hai đưa nhau đi trốn, mang theo Thiết Vũ Thương ẩn tích giang hồ.
Thiết gia kể từ đó đã tắt đi ánh hào quang, dần dần không còn xuất hiện trên giang hồ nữa.
Vậy mà thứ bảo khí này lại rơi vào tay một tên tiên sinh đoán mệnh không có chút tư chất gì, ngay cả cầm còn khó khăn thì làm sao mà dùng.
Đúng là bảo bối trao nhầm tay người.
Cung Vận Ý vội đưa tay đến cầm cán thương, nhưng khi tay vừa chạm đến liền bị một lực hất ngược lại.
Y kinh ngạc nhìn Tư Không Dương Thiên một tay nhẹ nhàng cầm thương, trong mắt còn hiện ra khao khát khó cưỡng.
"Thiết Vũ Thương, quả nhiên là Thiết Vũ Thương, nặng hơn sắc thép nhưng khi cầm lên được rồi thì lại nhẹ tựa lông vũ."
"Thiên nhi... Có thể trả lại cho ta..."
Cung Vận Ý lo lắng đi đến gần hắn, tay hơi run đưa lên muốn đoạt lại bảo vật. Tư Không Dương Thiên cau mày, ánh mắt hung hăn lườm y.
"Không." Một từ này thoát ra khỏi miệng hắn rất dễ dàng, nhưng lại làm cho người nào đó trở nên khó khăn hơn.
Y không muốn hắn cướp lấy bảo vật đâu, như vậy sẽ rất bất trung bất nghĩa với người sư phụ đã viên tịch.
"Thiên nhi, trả lại cho ta đi..."
"Ta nói là không. Tiểu thúc ngươi quên rồi sao? Trong khế ước bán thân có nói rõ, những thứ của ngươi đều thuộc về ta, kể cả cây thương này."
Hắn nắm chặt cây thương đưa ra giấu sau lưng, vừa cười nói vừa tiến sát gần nam nhân đang đứng như trời trồng kia, tay còn lại thô bạo túm lấy sau gáy y, cưỡng ép Cung Vận Ý phải ghé bên tai phải đến gần miệng mình.
Hắn thì thào: "Người không hiểu sao?"
"Ta... Ta... Nhưng đó là bảo vật của sư phụ trao lại, không thể đem cho người khác được."
Trong lòng Cung Vận Ý run rẩy, mà ngay cả giọng nói cũng run run mềm nhũn. Bởi vì tai còn lại không thể nghe rõ nên thính lực bên tai này đặc biệt nhạy cảm, khi hắn thả hơi vào khiến cho toàn thân y giống như sắp mọc hết cả da gà.
Ngay khi nghe được hai từ người khác thoát ra từ miệng Cung Vận Ý, hắn dường như lại cảm thấy chua xót vô cùng.
Chính là người khác... Là người ngoài...
"Hóa ra trong lòng tiểu thúc đây, người khác kia vẫn bao gồm ta. Đúng chứ?"
Y ngây ngẩn cả người, chẳng biết vì sao lại buộc miệng nói ra những lời đó.
"Thiên nhi, ta không phải..."
"Cũng đúng, thân phận của ngươi là gì? Là nô ɭệ của ta."
"..." Cung Vận Ý không biết nên nói gì, đôi mắt chỉ lưng tròng như sắp khóc, chẳng qua y chỉ muốn lấy lại đồ thôi mà, lời mà y nói hoàn toàn không có ý gì. Vậy mà điệt tử này lại luôn nghĩ xấu về mình, hơn nữa còn dùng lời lẽ đã kích mình.
Tổn thương a~
Thật ra là do hắn quá bổ não, thích suy diễn rồi tự làm mình khó chịu thôi.
Tư Không Dương Thiên đẩy y ra, lúc này Đặng Tả Khanh cùng Đặng Thiền Ngọc đều đã trông thấy mọi chuyện từ nãy đến giờ, chờ đến khi hai người im lặng mới dám lên tiếng.
Đặng Thiền Ngọc lại như con chim ríu rít đi đến, sáng mắt nhìn cây thương rồi nắm tay hắn đung đưa: "Thiên ca ca múa thử vài đường cho muội xem đi, huynh uy vũ thế này dụng thương chắc chắn rất đẹp."
"Thiết Vũ Thương là danh khí thiên hạ, không ngờ rằng hôm nay lại được tướng quân tìm thấy." Đặng Tả Khanh mắt không dời đi được trước sự hào nhoáng của cây thương.
Mai Hữu Sài vừa hay đi đến, cũng trông thấy bảo vật liền ngoác mồm ra, ngón tay run run chỉ.
Đặng Tả Khanh gật đầu: "Chính là nó..."
"Ôi..."
Không khí đột nhiên trở nên hồ khởi, hắn bắt đầu hưng phấn cầm cây thương xoay vài vòng. Ngù thương như vải lụa múa trên không trung, lưỡi thương xoèn xoẹt di chuyển với tốc độ kinh người, chỉ có thể nhìn thấy những đường sáng lóe lên.
Càng múa càng cao hứng, hắn liền đạp một cước bay lên không trung, thân thể xoay một vòng khiến cho vạc áo tung bay, mái tóc buộc cao đen nhánh như rồng trời, ánh mắt tinh anh hơn người. Nam nhân lúc này vừa tiêu sái vừa uy vũ khiến cho người ta thán phục.
Cung Vận Ý nhìn đến ngây ngốc cả người. Lần đầu tiên y thấy được vẻ mặt sáng ngời kia, đúng là tinh anh trong tinh anh, khí khái bất phàm.
Nhưng khi ánh mắt của hắn chạm đến ánh mắt của Cung Vận Ý, tinh anh chuyển thành hung thần ác sát làm y rùng mình.
Dù cho hắn có oai phong cỡ nào thì đối với y, hắn luôn luôn hung hăn như vậy, không có chút thiện chí nào.
Tư Không Dương Thiên nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, tay ghìm chặt cán thương, đập mạnh lưỡi thương xuống làm cho đất bị nứt ra một đường, gió bụi thổi vèo một cái về phía Cung Vận Ý.
Lưỡi thương sắt nhọn chỉ cách bàn chân của y có một bước, hắn đối diện với y, ánh mắt thêm vài phần thâm độc.
Cung Vận Ý đổ mồ hôi hột, y chỉ cúi đầu không thể có lá gan lớn mà đối mặt với hắn nữa, ánh mắt đó như vạn thủy ồ ạt kéo đến, trong hải dương lại có những con quái vật gào thét tuyệt vọng. Y như ánh mắt năm đó mà đứa trẻ chỉ mới chín tuổi này nhìn y, xuyên thấu tâm can.
Lần thứ bao nhiêu hắn dùng ánh mắt này đối diện với mình rồi? Rất nhiều...
Hắn thu thương, trầm mặt đi đến, từ trên đỉnh đầu y nhìn xuống, lạnh nhạt nói: "Ta không thích nói lại lần nữa, tiểu thúc đã là của ta, những thứ của ngươi chính là của ta, thuộc sở hữu của ta. Đừng mong phản kháng nữa. Vô ích thôi, đã hiểu chưa?"
Cung Vận Ý lạnh người gật đầu.
"Tốt, ân oán giữa chúng ta, từ từ tính. Thời gian còn dài mà, phải không tiểu thúc?"
Cung Vận Ý nuốt ngược nước mắt vào trong, ngẩng đầu lên, buồn bã nói: "Ta xin lỗi..."
Hắn bất ngờ nắm lấy cằm của y mà siết lại, chán ghét nói: "Dám dùng ánh mắt đó với ba từ ta xin lỗi này ngươi nghĩ sẽ làm ta nao núng à? Đừng mơ."
Hắn đẩy mạnh đầu y lệch sang một bên, rồi hạ lệnh để Đặng Thiền Ngọc dẫn y đến phòng dành cho hạ nhân ở gần sương viện của hắn.
Trên đường đi, Đặng Thiền Ngọc luôn miệng càm ràm: "Ta nói cho ngươi biết, trong phủ này ngoài Thiên ca ca và đại ca ta ra thì ta chính là người lớn nhất, ngươi đừng hòng làm chuyện gì xằng bậy ở đây. Mắt ta tinh tường đều nhìn thấy rõ, hơn nữa đừng có giở ba cái trò bói toán đó, nếu không Thiên ca ca sẽ đánh chết ngươi..."
Nàng thì cứ nói, y thì cứ đi theo nhưng trong đầu chỉ toàn là suy nghĩ ở đâu đó rất xa, căn bản y không hề nghe lọt những lời này.
Cho đến khi dừng trước cửa gian phòng rộng lớn dành cho hạ nhân, nàng mới rời đi để mặc y ở đó.
Kể từ ngày mai... Y phải hằng ngày đối mặt với hắn.
Thiên nhi...