Thiên Cơ Bất Khả Lộ

Chương 1

Hôm nay mình xin giới thiệu với mọi người về bộ truyện thứ 2 nằm trong hệ liệt "Cổ phong tình".

Truyện mình cũng đã viết được một thời gian hiện tại đã tới chương thứ 60, nay mới dám mang lên để xin nhận xét, mình sẽ để đường link truyện bên dưới ạ. Cám ơn các bạn đã ghé qua.

https://www.wattpad.com/story/233714504?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=share_reading&wp_page=reading&wp_uname=Dao_Ho_Team&wp_originator=GVAybKrJHeDeUiQJBL2ii8smuCCWdyQwfX5tFSXvxSTdyypQpbhvE8PN3o4b7R8NEAzmBNJ4C3Q8Gteqs3tGHXlL8WRlE%2FotegFxqG3Hq9k2sSNEBdFlP0Xdc4zsf8SX

_____________________

Tên : Thiên Cơ Bất Khả Lộ

Tác giả: Hêu (Harley Trịnh)

Thể loại: Niên hạ, ngọt, cổ đại, giang hồ, chiến trường, phong thủy.

Anh dũng, hung thần ác sát đại nguyên soái công x hiền lành, bạch thỏ thầy phong thủy thụ.

Tư Không Dương Thiên (Cung Dương Thiên) x Cung Vận Ý

Chương 1

Sau khi Thiên Long đế qua đời, thái tử thuận lợi đăng cơ ngôi vị, trở thành cửu ngũ chí tôn lấy niên hiệu là Vũ Văn đế trị vì Tây Huyễn quốc.

Đăng cơ được hơn năm năm, phía Nam xuất hiện tộc man di gọi là Hồ Cương tộc làm loạn xâm chiếm vùng biên giới.

Cung Hạ tướng quân nhận mệnh trấn giữ biên cương, xua quân dẹp loạn.

Sau đó ba năm Vũ Văn đế tâm cơ muốn thảo phạt Đại Lương quốc ở phía Nam, lại ra chiếu chỉ cho Cung tướng quân đi chiếm đất công thành, tinh binh hùng mạnh nhanh chóng khiến Đại Lương cầu hòa xin làm chư hầu của Tây Huyễn quốc, mỗi năm tiến công ba vạn lượng vàng và kỳ trân dị bảo, không những thế công chúa Lô Đạt Á được hòa thân với Vũ Văn đế, kết giao tình bằng hữu.

Cung gia nhờ đó nhanh chóng trở thành quyền thần trọng yếu trong triều đình, người Cung gia cũng bắt đầu thăng quan tiến chức.

Nhưng cái gì nhiều quá cũng không tốt, Cung gia nắm giữ quyền lực khiến hơn phân nửa phe cánh triều đình quy thuận.

Vũ Văn đế liền bày mưu, cắt đứt từng đoạn gốc rễ của Cung gia.

Cung nhị gia từ quan nhất phẩm bị định tội nhận hối lộ mà đày ra biên ải, Cung tam gia từ hình bộ thị lang bị giáng chức xuống còn bát phẩm làm một vị quan nhỏ ở huyện Lâm Châu chỉ vì tội lạm quyền.

Cung tứ gia lại càng bi thảm hơn, ông một lòng muốn noi gương Cung Hạ mà trở thành tướng lĩnh dẫn quân đi xua địch ở phía Tây, kết quả lại bị ám sát giữa đường.

Chỉ trong năm năm ngắn ngủi, Cung gia trở nên suy yếu, chỉ còn một mình đại tướng quân Cung Hạ gánh toàn bộ gia nghiệp, nhưng bản thân ông cũng đang dính phải tội trạng tàn sát vô đạo một ngôi làng khi đang thảo phạt Đại Lương.

___________________________

Ánh mặt trời ban trưa như thiêu đốt tất cả những thứ dơ bẩn ở trần thế.

Cửa thành Tây Đô rộng mở, lính canh cũng không quá khắt khe khi kiểm tra giấy thông quan của người dân.

Từ phía xa xa, một con bạch mã lao đến, nam nhân ngồi trên ngựa có chút gấp gáp thúc roi.

Binh lính nhanh chóng rút đao chặn đường, bạch mã hoảng sợ chổng vó hai chân trước hí dài.

Nam nhân không giữ được thăng bằng liền ngã nhào xuống đất, kêu thảm một tiếng. Lính canh cảm thấy người này thật quen mắt, nhưng không thể nhớ rõ là đã gặp ở đâu, bèn hỏi: "Ngươi là ai? Sao lại gây náo loạn trước cổng thành?"

"À... Vị quan sai này có thể cho ta vào thành? Ta có việc gấp cần đến Cung phủ."

Nam nhân vận bạch y đơn giản, trên người còn đeo một túi vải thật lớn có thêu mấy hình thù kỳ dị. Nhưng mà gương mặt lại có phần non nớt, thân hình so với đám binh lính lại nhỏ hơn một chút, đôi mắt loan loan sáng ngời.

Lính canh ho khan một tiếng, tiếp tục nói: "Có giấy thông hành không?"

Nhất thời nam nhân hơi lúng túng lục túi vải, nhỏ giọng đáp: "Ta lỡ làm mất rồi..."

"Vậy thì không được, quy định phải có giấy thông hành mới được vào kinh thành."

Nam nhân mím môi, lo lắng không yên, may mắn thay lúc này có người từ Cung phủ chạy đến, nói với lính canh vài ba câu liền giải quyết mọi chuyện êm đẹp.

Hóa ra nam nhân đó chính là Cung Vận Ý, ngũ gia của Cung phủ, tức là thân đệ của Cung Hạ tướng quân.

"Ngài là ngũ gia?"

"Phải."

"Lão nô tên A Toàn, là quản gia trong Cung phủ, được Cung đại lão gia sai đến đón ngài hồi phủ."

Cung Vận Ý gật đầu dắt dây cương ngựa theo sau A Toàn quản gia.

Tên lính canh thở dài, trong lòng nghĩ thầm ngũ gia Cung phủ trông thật bình thường, không những thế còn lùn hơn hắn một chút, khí chất nhút nhát một chút, trông không giống người có gia thế quyền quý gì cả.

Cung Vận Ý vừa bước vào Cung phủ, đột nhiên hắt xì một cái. Hình như có người nhắc mình?

_____________________________

Cung Hạ ngồi ở sảnh đường chờ đợi Cung Vận Ý đến nỗi ruột gan đảo lộn, đứng ngồi không yên đi đi lại lại khiến cho hài tử hoa cả mắt.

Hài tử này chỉ mới tám tuổi, là đứa con trai duy nhất của Cung Hạ, vừa sinh ra thì mẫu thân kiệt sức mà chết.

"Phụ thân à, sao người lại lo lắng vậy?" Đứa trẻ không hiểu chuyện hỏi.

Cung Hạ chỉ thở dài, rồi lại lắc đầu rồi thở dài, căn bản ông không muốn để ý đến nó.

Cung Dương Thiên có chút buồn rầu, từ lúc ý thức được mọi thứ xung quanh, nó đã biết phụ thân lạnh nhạt với nó, không để ý đến nó, ngay cả khi té đau cũng chỉ sai người băng bó vết thương rồi thôi, cũng không hỏi han gì nhiều.

Mang danh là Cung thiếu gia, lại hoàn toàn không được người khác coi trọng.

Lúc này lão quản gia A Toàn từ bên ngoài đi vào, còn dẫn theo một nam nhân phía sau. Cung Vận Ý vừa xuất hiện, Cung Hạ liền mừng rỡ đi đến nắm chặt tay của y.

"Đệ về rồi, thật tốt quá."

Cung Vận Ý gật đầu: "Ba hôm trước nhận được thư, sư phụ liền cho đệ xuất môn, từ nay có thể dùng những thứ mà đệ học được giúp cho Cung gia rồi."

Cung Hạ lập tức kéo y vào trong thư phòng, ngay lúc lướt ngang qua hài tử, gương mặt non nớt cùng ánh mắt sáng ngời của nó đập vào mắt Cung Vận Ý.

Y kinh ngạc, một dự cảm cực kỳ không lành ập đến, làn hắc ám vây xung quanh đứa nhỏ ngày một hiện rõ.

Sau khi vào trong thư phòng, Cung Hạ lập tức tìm mật thư từ trong cung mà không hề để ý sắc mặt khó coi của y. Mật thư này là do thái giám trong cung lén lút đưa cho Cung Hạ, ông mới biết thì ra đã có người dâng lên tấu sớ cáo trạng với Vũ Văn đế, hơn nữa Vũ Văn đế còn nhất mực muốn dựa vào tấu sớ đó để định tội ông thu hồi binh quyền.

Cung Vận Ý nuốt ực, liền đem mai rùa ra lắc vài cái, bốn đồng xu rơi ra đều là mặt chữ hạ, y vẫn không tin bèn lấy keo xin quẻ ra thả xuống đất, hai mặt đều úp xuống đất.

Không thể nào...

Cung Vận Ý đổ mồ hôi như tắm, y rút từ trong hộp gỗ một tấm giấy hồng nhỏ, bên trên có ghi năm sinh bát tự của một người.

"Đại ca... Đứa trẻ ngoài kia là con của huynh sao? Sinh vào giờ Tỵ ngày Tỵ tháng Tỵ năm Đinh Tỵ?"

Cung Hạ ngẩn người, lúc lâu sau mới đáp: "Phải... Nó chính là..."

"Tai tinh... Sinh vào giờ âm tháng âm năm âm, hơn nữa mệnh cách là Tứ độc xà, là khắc tinh trăm năm hiếm gặp của Cung gia. Số mệnh của nó còn là khắc thê, vĩnh viễn không thể thành gia lập thất." Vừa nói ánh mắt của Cung Vận Ý càng trở nên buồn rầu.

Cung Hạ ngồi sụp xuống ghế, tay xoa xoa vầng thái dương: "Quả nhiên... Từ lúc nó sinh ra đã khắc chết mẹ nó, sau đó thì tai họa liên tục giáng xuống Cung gia, ngay cả ta cũng không thoát khỏi."

Cung Vận Ý ấp úng: "Xin lỗi, đệ... Đã đến trễ..."

Cung Hạ thở dài, lặng thinh một lúc rồi mới lên tiếng: "Để lại mối họa này thì Cung gia không xong... Vậy thì đích thân ta sẽ xuống tay."

"Đại ca! Đừng làm như vậy... Nó là con ruột của huynh mà."

Dù gì đứa nhỏ kia cũng là cháu trai của Cung Vận Ý, thân là thúc thúc y không thể trơ mắt nhìn chính tay phụ thân gϊếŧ nó.

"Vậy thì ta phải làm sao?"

Ngay lúc này, bên ngoài ẩn hiện một cái bóng nho nhỏ. Cung Dương Thiên len lén núp sau cánh cửa mà nghe trộm.

Cung Vận Ý kìm lại nội tâm đang đau đớn, buộc phải nói ra: "Bỏ nó ở núi Bách Xà, để nó tự sinh tự diệt, phụ thuộc vào ý trời."

Cung Hạ gật đầu: "Được, cứ theo ý đệ, ngày mai lập tức đưa nó đến đó."

Cung Dương Thiên muốn khóc thành tiếng khi nghe những lời đó, nhưng nó cố dùng hai tay bụm miệng lại để tiếng nấc không phát ra.

Phụ thân muốn bỏ rơi nó, là người kia xúi dục phụ thân bỏ rơi nó... Tại sao? Chẳng lẽ trên thế gian này không còn ai yêu thương nó nữa ư?

Cung Dương Thiên nước mắt giàn giụa chạy đi, vô tình đυ.ng phải A Toàn quản gia mà té ngã, nó lập tức bò dậy rồi chạy về phòng. A Toàn cũng không muốn hỏi thăm nó, chỉ biết đó là chuyện của chủ tử thân là nô bộc không nên quản.

Đêm hôm đó, bầu trời đen treo đầy sao sáng ánh trăng khuyết mờ ảo soi tỏ bóng người. Nam nhân ngồi bên ngoài, trong lòng ngũ vị tạp trần mà nhâm nhi chút rượu quả.

Đúng như lời mà Hồi Mộng Toán Tử nói với y trước khi xuống núi, Cung gia đại hạn nhất định phải diệt trừ tai tinh.

Nhưng y không nỡ! Hài tử chỉ mới năm tuổi, còn là cháu ruột của y!

Lòng nhân từ cùng tình thân đã cản trở y một chuyện đáng nhẽ phải làm... Liệu Cung gia có được cứu không? Thôi thì y cố gắng trợ giúp bên cạnh đại ca, dùng những gì đã học được tránh họa lần này.

Bất chợt y nghe thấy một tiếng động cách sương phòng mình không quá xa, lần theo tiếng động đó mà y đã đến trước cửa phòng Cung Dương Thiên.

Hài tử không hay biết sự có mặt của y, nó vội vã cầm một cái tay nải nhỏ mà chạy đi. Cung Vận Ý vội vàng lao đến túm nó lại.

"Thiên nhi! Con muốn đi đâu?"

"Buông ta ra! Đồ xấu xa, ta không muốn bị rắn cắn chết." Cung Dương Thiên vừa vùng vẫy vừa liên tục hét.

Cung Vận Ý cứng đờ người, hài tử đã biết ý định của mình sao?

Ánh mắt căm hận nhìn y như thế muốn phun ra lửa, y có chút chột dạ thu tay lại, cảm giác tội lỗi khiến Cung Vận Ý không thể đối diện với ánh mắt đó.

Hài tử thừa cơ chạy đi nhưng được vài bước thì bị phụ thân đứng cản lại, Cung Hạ phức tạp nhìn nó rồi giáng một cú đánh vào sau gáy nó.

Cung Dương Thiên bất tỉnh, được Cung Hạ bế trở lại phòng, sau khi đóng cửa rồi lặng lẽ rời đi. Xem ra đêm nay Cung tướng quân không thể ngủ...

Cung gia trên dưới mấy trăm nhân khẩu còn có cao đường và những thê thϊếp khác cần bảo hộ. Đó là bất đắc dĩ.

___________________________________

Sáng sớm hôm sau, Cung Hạ và Cung Vận Ý cưỡi ngựa đưa một hài tử ra khỏi thành, hướng về Bách Xà sơn mà phóng tới.

Sắc trời còn chưa tỏ, sương lạnh còn đọng trên lá, tiếng gào khóc của trẻ con làm cho tê tái lòng người.

Cung Hạ lôi đứa nhỏ lêи đỉиɦ núi rồi để nó một mình bị tró ở đó. Cung Vận Ý ngồi trên ngựa cách không quá xa, đủ để thấy được từng giọt lệ trên gương mặt nó.

"Phụ thân, đừng bỏ con!"

"Ta xin lỗi..." Cung Hạ trở lại ngựa, xuy vài tiếng liền đi mất dạng.

Cung Vận Ý cắn mối, kiềm lại cảm giác trong lòng, trước khi rời đi y không thể nào ngừng nhìn vào đôi mắt đỏ hoe đó.

Đôi mắt to tròn sáng ngời bị nước mắt làm cho đỏ như lửa, hơn nữa hận ý tràn ngập, như biển cả nhấn chìm tâm can Cung Vận Ý.

"Đồ xấu xa! Tại sao lại bảo phụ thân bỏ rơi ta? Tại sao? Ta hận ngươi, đời đời kiếp kiếp hận ngươi! Cung Vận Ý!"

Ta xin lỗi! Ta xin lỗi... Thật sự xin lỗi... Thiên nhi...

Cung Vận Ý quay ngựa rời đi, tiếng la khóc từ phía sau vang vọng lại, như từng cú đấm đánh mạnh vào l*иg ngực y, nghẹn ngào cùng uẩn khuất không nói thành lời.

Trời đột nhiên kéo mây đen ùn ùn, phong vũ thay nhau quật vào tán lá, trời ầm ầm kêu vài tiếng chớp, từng hạt mưa nặng trĩu rơi xuống như thác đổ... Càng giống với tiếng khóc yếu ớt cầu xin của một đứa nhỏ.

Con bạch mã của Cung Vận Ý điên cuồng lao về phía trước, móng ngựa dẫm xuống sình lầy, đột nhiên nó hí lên rồi quật ngã y xuống đất.

Cung Vận Ý lòng ngổn ngang, chẳng biết vì sao không thể kìm được hai dòng nước ấm nóng rơi xuống hòa lẫn vào nước mưa lạnh lẽo.

Không thể đứng nổi nữa. Chính y đã đẩy cháu mình vào chỗ chết, y rất là xấu xa như lời của hài tử đã mắng.

Cung Hạ đã quay lại, trông thấy y như vậy ông cũng không tài nào giữ được bình tĩnh nữa, cứ thế quỳ sụp xuống ôm lấy phân nửa miếng ngọc bội hình con phụng.

Ông đã quyết định bỏ rơi chính đứa con trai ruột của mình, vậy thì hà cớ gì mà phải để lại một nửa ngọc bội cho nó? Là muốn sau này gặp lại sao? Hy vọng cái gì chứ?

Bách Xà sơn độc trùng rắn rết đầy rẫy, một đứa con nít có thể sống sót ở đó sao?

Hão huyền!

________________________________