Bùi Bảo

Chương 1.2

Cậu còn ở thời kỳ vỡ giọng, thanh âm ngây ngô hơi khàn, kỳ thật không tính khó nghe.

Cố tình ở cậu vừa dứt lời, Cố Bảo liền phát giác Bùi Đình ánh mắt, như vậy nghiêm túc, gần như nghiêm khắc, thậm chí có vài phần ý vị ghét bỏ.

Cậu thực có thể phát giác người khác ý ác, cho nên cậu mới có thể làm cho người ta thích.

Bùi Đình khẽ gật đầu, liền nhanh chóng mà lên xe, bay nhanh mà đi, tựa như gấp không chờ nổi mà rời xa chỗ làm hắn không thể chịu đựng được.

Cố Bảo nhíu mày trở lại bên người Cố Chính, Cố Chính nhìn thấy nhi tử chính mình biểu tình buồn rầu, đau lòng hỏi: “Như thế nào, Bùi Đình làm con sinh khí?”

Chỉ thấy Cố Bảo lôi kéoquần áo trên người , vạt áo đồng phục dính một tảng lớn vết bẩn, lại ngửi ngửi chính mình: “Ba ba, Bùi Đình là có thói ở sạch sao?”

Ở trước mặt phụ thân , Cố Bảo đảo không ngoan ngoan ngoãn ngoãn, một ngụm một cái ca ca, cậu hô thẳng kỳ danh, làm càn thật sự, bởi vì trước mắt là người cậu thân cận nhất, cũng người thương yêu cậu nhất.

Cố Chính hồi tưởng hạ: “Không nghe nói qua.”

Cố Bảo nhẹ nhàng mà nga, vậy không phải ngại cậu dơ, là ngại cậu người này.

Thấy tâm can bảo bối chịu ủy khuất, Cố Chính nói: “Bảo Nhi đừng phản ứng hắn, cha tuy rằng cùng Bùi thúc thúc làm buôn bán. Nhưng đây là chuyện người lớn, con không cần cùng hắn hảo.”

Cố Bảo ngồi xuống bên người Cố Chính, nam hài mới vừa vận động xong trên người có độ ấm cao,mồ hôi cũng ra nhiều, Cố Chính không chê, bàn tay to xoa nắn mặt Cố Bảo, bị nhi tử trợn trắng mắt, còn cười ha ha.

Thang Ngọc Mỹ bưng đồ ăn ra , bẩn thỉu bản thân tử: “Đi tắm rửa, đừng làm dơ ghế a di mới vừa lau xong.” Gia đình này cũng chỉ có mẹ dám hung Cố Bảo.

Cố Bảo từ ghế đứng lên, đi đến bên người Thang Ngọc Mỹ, còn dùng tay vê khối thịt tắc trong miệng, Thang Ngọc Mỹ thiếu chút nữa kêu to: “Con dơ muốn chết! Rửa tay chưa mà dám bốc a!”

Cố Chính vui tươi hớn hở mà nói: “Nam hài tử dơ liền dơ, không cần như vậy sinh khí.”

“Ông liền biết che chở nó, Cố Chính tôi nói cho ông, nếu là Cố Bảo về sau dơ đến tìm không thấy tức phụ, đều là lỗi của ông!” Thang Ngọc Mỹ thật mạnh đem đồ ăn đặt lên bàn.

Cố Bảo đi đến bên người bảo mẫu nhà mình, còn miệng ngọt nói: “Trần dì làm đồ ăn so với mẹ con làm tốt lắm ăn, con thích.”

Thang Ngọc Mỹ kêu to: “Cố Bảo! Con cho ta lại đây!”

Cố Bảo nhanh chóng mà trốn nhảy lên lầu tắm rửa, ướt tóc xuống lầu ăn cơm, lại bị Thang Ngọc Mỹ chiếu ngực hung hăng chụp vài cái, bởi vì hắn không làm khô tóc.

Cố Bảo ngậm chiếc đũa, mạc danh mà nhớ tới Bùi Đình, hắn như vậy cao , như vậy cường tráng , Thang Ngọc Mỹ khẳng định đánh không lại hắn.

Nếu là cùng hắn chơi cùng tốt, hai nhà cách đến gần như vậy , đi hai bước liền đến, cậu ra cửa chơi bóng rổ chơi ván trượt kỵ motor, đều có bạn không phải sao!

Hơn nữa nếu là Bùi Đình lại đây ăn cơm, Thang Ngọc Mỹ liền không thể đánh cậu, có khách nhân, Thang Ngọc Mỹ không dám như vậy hung.

Như thế nào đều là mua bán có lời.

Quan trọng nhất chính là, cậu ở tiểu khu nàykhông có bằng hữu, liền đá cầu đều phải là tài xế Lý thúc đưa hắn đến địa điểm hẹn các bạn .

Bùi Đình cao như vậy, duỗi cái tay là có thể đυ.ng tới rổ, cậu nếu có thể mời đến ngoại viện này, lần sau trận bóng rổ, khẳng định đánh bạo đám cẩu kia.

Cố Bảo càng nghĩ càng vui, hỏi ba cậu: “Ba ba, Bùi Đình là Bùi thế nào, Đình thế nào?”

Cố Chính gắp một khối to thịt cấp Cố Bảo: “Bảo Nhi hỏi cái này làm cái gì?”

Cố Bảo vô tội mà chớp mắt: “Cha kêu con cùng hắn làm bằng hữu a.”

Cố Chính: “Hắn không phải không thích con sao?”

Cố lão phụ thân nói một câu đâm xuyên âm Cố Bảo, nam sinh mười sáu mười bảy tuổi ấu trĩ nhất, cậu đem chiếc đũa một lược: “Không ai sẽ không thích con! Không! Có! Người!”

Thang Ngọc Mỹ mới vừa vặn nhướng mày: “Ai chuẩn con ở trên bàn cơm chụp chiếc đũa?”

Cố Bảo thành thành thật thật mà đem chiếc đũa nhặt lên: “Con sai rồi mẹ ơi.”

Dưới bàn Cố Chính trộm đưa cho Cố Bảo một tấm danh thϊếp, Bùi Đình tới thời điểm cho hắn. Mặt trên có tên, có điện thoại, còn có WeChat.

Cố Chính hướng nhi tử chớp hạ mắt phải, Cố Bảo cười hì hì so ra thủ thế ok .

------------------------------