Rồng Xuất Hiện Nhớ Chú Ý!!!

Chương 10: Mỹ Nam Xuất Hiện (10)

Ngày hôm sau Kim Minh Hâm cầm hợp đồng chuẩn bị ký kết một lần nữa, do dự hồi lâu, rốt cuộc cũng bước vào văn phòng Hạ Thừa Nghĩa. Vì một lý do đặc biệt, nên ngày hôm qua khi tách ra, anh ta dặn dò Tiền Lung Lung buổi trưa hôm nay lại đến, cho nên hiện tại Tiền Lung Lung không có ở bên cạnh Hạ Thừa Nghĩa.

Hạ Thừa Nghĩa hôm nay trạng thái không được tốt lắm, có một ngày mà mắt quầng thâm đôi chút. Ngày hôm qua anh lợi dụng gián điệp thương nghiệp trong công ty cho xí nghiệp đối địch rơi vào bẫy, đợi đến lúc đối phương rơi vào bẫy thì tùy ý anh xử trí. Bình thường những lúc như vậy, Hạ Thừa Nghĩa đều sẽ ngủ rất ngon, thế nhưng tối hôm qua anh lại trằn trọc trở mình, luôn cảm thấy giống như có một đôi mắt đang chằm chằm quan sát anh tường tận từ trong ra ngoài. Ánh mắt này so với ban ngày lúc Tiền Lung Lung chăm chú bảo vệ anh còn muốn sắc bén hơn, nhưng rõ ràng người cũng không ở bên cạnh anh, thật sự là không giải thích nổi.

Kim Minh Hâm cầm hợp đồng nói với Hạ Thừa Nghĩa: "Tôi cảm thấy cái hợp đồng này . . . Có phần cần phải sửa đổi."

Hạ Thừa Nghĩa vừa nhìn là hợp đồng mướn vệ sĩ, nhíu mày nói: "Lúc nào một hợp đồng mướn vệ sĩ cần cậu với tôi nghiên cứu? Nhân viên của bộ phận bảo an và bộ phận nhân sự đều đang nghỉ phép sao?"

Hạ Thừa Nghĩa tuy rằng lớn lên đẹp trai người người oán, nhưng ở công ty cũng là bạo quân mười đủ mười. Anh sẽ rất ít đi chủ động khen ngợi một người, bởi vì ở trong cái nhìn của Hạ Thừa Nghĩa, công ty cho đủ tiền lương, làm tốt là phải rồi, làm không được tốt liền trực tiếp giảm lương, giảm đến giới hạn thấp nhất nên đi chỗ nào thì đi chỗ đó. Đổi lại là người khác nghe thấy anh nói như vậy đoán chừng sẽ bị dọa xám xịt chạy ra khỏi văn phòng, nhưng Kim Minh Hâm khác biệt, anh ta và Hạ Thừa Nghĩa là bạn học thời đại học, đối với tính tình của người đàn ông xấu xa đến tận xương này vô cùng hiểu rõ. Kim Minh Hâm có đôi khi sẽ cảm thấy, Hạ Thừa Nghĩa sở dĩ bị người ghi hận như vậy, chín phần là anh tự tìm.

"Tôi là vì ích lợi của cậu mà suy nghĩ, dù sao vệ sĩ này là cá nhân cậu thuê, người hưởng thụ cũng là bản thân cậu, trên cơ bản cùng bộ phận bảo an cùng bộ phận nhân sự công ty không có quan hệ gì quá lớn."

Hạ Thừa Nghĩa đặt hợp đồng lên trên bàn, có chút lười biếng dựa vào thành ghế, hai tay giao nhau thả ở trên đùi, tùy ý nói: "Ở đâu cần sửa đổi?"

"Chỗ bao ăn bao ở đó." Xác thực nói là bao ăn, nhắc tới ăn, Kim Minh Hâm không tự chủ được run một cái.

Tối hôm qua Tiền Lung Lung cuối cùng "chỉ" ăn ba mươi chín bát mì, bởi vì Kim Minh Hâm chỉ có thể ăn một bát, mà hai mươi bát còn dư lại ăn không vô. Lúc Tiền Lung Lung ăn mì thì Kim Minh Hâm luôn trong tình trạng mồm ngậm sợi mì miệng há hốc thẫn thờ nhìn cô, toàn thân cô đều là dạ dày hay sao mà có thể ăn nhiều như vậy chứ! Hơn nữa còn là nhiều đồ khó ăn như vậy!

Đúng vậy, mì sốt tương vô cùng khó ăn, thật ra bí mật chế mùi tương vô cùng xịn, nhưng mà thật sự là làm cho người ta khó có thể nuốt xuống, bởi vì ông chủ lại có thể dùng mì sợi rẻ nhất trên thị trường! Anh ta nói bóng nói gió phát hiện, Tiền Lung Lung lại có thể thường xuyên đến tiệm mì nhà này ăn từ khi học cấp hai, một vị khách quen như vậy, tại sao phải hà khắc cô ấy như vậy? Nhìn Tiền Lung Lung vùi đầu khổ ăn, Kim Minh Hâm không khỏi lần nữa dâng lên lòng đồng cảm hoàn toàn không cần thiết!

Lúc tính tiền anh ta mở miệng châm biếm bà chủ một cái, bà chủ lăn lộn nhiều năm như vậy, đương nhiên nghe xong liền hiểu. Nhưng bà ta cũng không tức giận, mà ngược lại càng thêm nhiệt tình cầm chặt tay Kim Minh Hâm nói: "Ai nha, nhìn là biết ngay cậu thương vợ! Chúng ta cũng muốn cho Lung Lung ăn ngon chút, thế nhưng mỗi tháng Lung Lung đều đưa tới vài hộp mì sợi sắp hết thời hạn để chúng ta nấu riêng cho con bé ăn, bởi vì như vậy có thể bớt không ít tiền. Lung Lung đứa nhỏ này a, thật là. . ."

Bà chủ nói xong liền rơi nước mắt, đứa nhỏ này quá làm cho người thương yêu. Nếu không phải nhà bà cũng là buôn bán vốn nhỏ còn phải lo cho con trai lên đại học, nếu không bà nhất định cho Tiền Lung Lung ăn miễn phì nhà bà! Đứa trẻ chịu được cực khổ như vậy lại còn chưa bao giờ tố khổ, ài. . .

Lúc lấy tiền Kim Minh Hâm càng thêm líu lưỡi, bốn mươi tô mì, bà chủ chỉ lấy của anh ta hai mươi đồng. Bởi vì mì là Tiền Lung Lung đưa tới, bà chủ chỉ lấy tiền bí mật chế tương. Tiền này vẫn là vì nhìn Kim Minh Hâm coi tiền như rác mới tính tiền đấy, nếu một mình Tiền Lung Lung, căn bản chính là miễn phí.

Kim Minh Hâm tính tiền, Tiền Lung Lung đã giúp bà chủ khiêng mì mới đến vào nhà bếp, tóm lại là công việc nặng nhọc có thể làm đều làm. Kim Minh Hâm coi tiền như rác trả hai mươi đồng dạt dào tình cảm đi về phía sau nhà bếp tìm Tiền Lung Lung, vốn bởi vì hai mươi đồng này trong lòng anh ta đặc biệt thương tiếc cho cô, nhưng khi anh ta nhìn thấy người Tiền Lung Lung đầy bột mì, khuôn mặt lập tức liền đen thui.

Bộ đồ nữ công sở trên người Tiền Lung Lung đã biến thành bụi phấn, là anh ta mượn của Trần Na đó!

Trái tim đồng tình của Kim Minh Hâm lại một lần nữa vỡ thành từng mảnh vụn. Bước ra khỏi tiệm mì, hắn ngẩng đầu nhìn trăng non nơi chân trời, nhịn không được cảm khái: "Ôi! ánh trăng đêm nay, thật tròn!"

"Với tư cách là vệ sĩ cá nhân của tôi, ăn của tôi ở của tôi có vấn đề gì? Chẳng lẽ tôi còn có thể bảo cô ấy cầm tấm thảm đến bên ngoài khu nhà cũ cuộn tròn ngủ một đêm à, mà lúc tôi ăn cơm, lại để cô ấy nhìn không sao?" lời nói của Hạ Thừa Nghĩa kéo Kim Minh Hâm từ trong mạch suy nghĩ lại.

"Tôi cũng không có nói bao ăn bao ở có vấn đề gì, chính là phí tổn ba bữa cơm này, có muốn giới hạn số tiền không." Nói đến tiền ăn, Kim Minh Hâm nhịn không được lại xoa cái ót một cái, nhớ tới tối hôm qua quét thẻ tín dụng, anh ta liền nhịn không được vã mồ hôi.

Nếu như dựa theo tiêu chuẩn của tiệm mì hai mươi đồng, tuyệt đối nuôi nổi Tiền Lung Lung, cho nên anh ta cũng không tính tàn nhẫn mà bảo Tiền Lung Lung tự mình giải quyết vấn đề ấm no, nhưng mà thức ăn quá đắt vượt quá tiêu chuẩn thì tuyệt đối không được!

"Cô ấy có thể ăn bao nhiêu, tôi còn không đến mức không bỏ ra số tiền này chứ." Hạ Thừa Nghĩa khoát tay áo, cảm thấy không cần phải lãng phí thời gian ở loại chuyện này.

Khi Kim Minh Hâm vừa định nói cái gì nữa, thì điện thoại nội bộ reng lên, báo cho Hạ Thừa Nghĩa, Tiền Lung Lung đã đến.

Vừa đặt điện thoại xuống, thì Tiền Lung Lung cũng đã ở bên ngoài gõ cửa.

"Làm sao cô tới sớm như vậy? Tôi không phải nói giữa trưa đến là được rồi sao?" Kim Minh Hâm hỏi, anh ta nhìn Tiền Lung Lung từ trên xuống dưới, nhịn không được lại kinh diễm.

Hôm nay Tiền Lung Lung không có mặc đồng phục cấp ba nữa, nhưng bởi vì nghề vệ sĩ, nên ăn mặc cũng rất thuận tiện cho việc vận động. Giày da đế bằng mũi nhọn, quần dài hàng len dạ thuận tiện cho việc di chuyển, cùng với áo sơ mi ngắn tay. Cho dù so với cô gái khác, quần áo đơn giản đến không thể đơn giản hơn được nữa, nhưng Tiền Lung Lung trời sinh chân dài eo nhỏ, mặc bộ quần áo này vẫn cảm thấy rất đẹp.

"Tôi đưa quần áo đi giặt, không có việc gì thuận tiện liền tới xem một chút có cái gì cần giúp đỡ không." Tiền Lung Lung nhìn Hạ Thừa Nghĩa nói.

Hạ Thừa Nghĩa: . . .

Đêm nay anh lại tiếp tục mất ngủ nữa sao?

Kim Minh Hâm nhớ tới bộ dạng Tiền Lung Lung giúp ông chủ đã hơn năm mươi tuổi kia làm việc sau bữa cơm chiều ngày hôm qua, mà vô cùng ngượng ngùng tán thưởng Tiền Lung Lung một lần nữa! Anh ta đưa hợp đồng cho Tiền Lung Lung nói: "Đây là hợp đồng sau khi chỉnh sửa, thời gian thuê được tính bắt đầu từ ngày ở công trường, cô xem qua một chút, nếu không có vấn đề thì cùng tôi đi bộ phận bảo an ký kết."

Tiền Lung Lung gật gật đầu, lần nữa tham lam nhìn Hạ Thừa Nghĩa, rồi mới theo Kim Minh Hâm đi ra ngoài ký hợp đồng, lưu hồ sơ.

-

Lúc ăn cơm trưa, Hạ Thừa Nghĩa không có tiệc, nên trực tiếp đặt cơm ở công ty. Anh nhìn qua cơm hộp giống như núi nhỏ, liền tìm điện thoại nội bộ gọi cho Kim Minh Hâm: "Cậu đặt một đống như cho heo ăn như vậy làm cái gì?"

Kim Minh Hâm: . . .

Anh ta lại một lần nữa khẳng định, Hạ Thừa Nghĩa thường xuyên bị ghi hận tuyệt đối là tự tìm!

Hết lần này tới lần khác tới giữa trưa ngày đó, Tiền Lung Lung lại có thể văn nhã mà cầm một hộp cơm nhỏ, sau khi nếm qua liền nói mình đã no rồi. Hạ Thừa Nghĩa vừa nghe Kim Minh Hâm nói Tiền Lung Lung có thể giải quyết chồng cơm này lại một lần nữa gọi điện thoại tới phòng Kim Minh Hâm: "Cậu tới đây giải quyết hết đống dành cho heo ăn này đi."

Kim Minh Hâm: . . .

Hạ Thừa Nghĩa đối đãi kẻ địch lãnh khốc như ngày đông giá rét, đối đãi bạn bè như mùa xuân ấm áp. Nhưng mà đối đãi cấp dưới mà anh vô cùng coi trọng, cũng chả khác gì cực hình ngày hè!