Hỏi Đan Chu

Chương 20: Vô sỉ

"Đại vương!"

Văn Trung dẫn chư thần lúc này mới từ ngoài điện xông tới.

"Có lời đồn Đại vương muốn hòa đàm với triều đình, mời quan viên triều đình đến điều tra chuyện thích khách, để chứng minh trong sạch? Đại --"

Bọn họ xông vào, vẫn chưa nói hết, đã thấy trong điện có người, duyên dáng yêu kiều --

"Trần --!" Văn Trung liếc mắt một cái đã nhận ra, ngạc nhiên: "Sao ngươi lại ở trong này?”

Vậy mà, Trần Thái phó đã đi trước bọn họ một bước sao? Lão già này không phải nên đến quân doanh trước sao? Trước kia nói thật dễ nghe, có việc là đến trước mặt Đại vương khoe công lao--

Nhưng tầm mắt mọi người đảo qua trong điện, chỉ có Ngô vương cùng thiếu nữ.

Khuôn mặt Trương Giám quân trông càng khó coi, con nhỏ hồ ly này, vậy mà lúc nào cũng quấn quanh người Đại vương!

Đám người Văn Trung Trương Giám quân đã từng gặp qua Trần Đan Chu, cũng biết thân phận của nàng, tuy nhiên cũng có người không quen không biết, nhất thời tất cả đều ngây ngẩn cả người, cả điện an tĩnh lại.

Ngô vương nhìn chư thần, lần này cũng không thấy ầm ĩ đau đầu, mà cao hứng nói: "Không phải lời đồn, đích thật là Cô nói.”

Tất cả mọi người trong điện lại lần nữa chấn động, Đại vương nói lúc nào? Tuy rằng trong bọn họ đã có một số người sớm có tính toán khuyên nhủ Ngô vương nên như thế, cho nên vẫn luôn nói bóng nói gió về việc phớt lờ uy nghiêm của triều đình, chỉ đợi đến thời điểm tất yếu thì rút lui, còn lại Đại vương tự nhiên sẽ đưa ra quyết định -- thân là thần tử của Ngô vương sao có thể khuyên Đại vương cúi đầu với triều đình, đây là sự sỉ nhục của bề tôi đấy!

Là ai mà không biết xấu hổ như vậy!?

Ngô vương chỉ vào Trần Đan Chu: "Sứ giả là do Trần Nhị tiểu thư dẫn kiến cho Cô, sứ giả truyền đạt tâm ý Bệ hạ, sau khi Cô cẩn thận suy nghĩ đã đưa ra quyết định này, Cô không thẹn với lương tâm sẽ không sợ Bệ hạ tới hỏi.”

Trần Nhị tiểu thư? Tầm mắt chư thần đồng loạt tập trung lên người Trần Đan Chu.

Thân thể Trương Giám Quân lắc lư, chuyện ông ta vừa định lên kế hoạch, thế nhưng lại bị người khác đoạt trước, hơn nữa còn là người của Trần gia!

Trần Thái phó, lão thất phu này!

Ông ta đưa tay chỉ vào Trần Đan Chu, bi thương quát một tiếng: "Vô sỉ!”

.....

.....

Trong đại điện, tiếng đau buồn vang lên.

"Đại vương, triều đình vi phạm thánh chỉ của Cao Tổ, khi dễ đất Ngô ta."

"Đại vương, không cần nghe lời kẻ gian nói -- Trần Nhị tiểu thư, thì ra là ngươi đã đầu nhập vào triều đình, vì vậy mới gϊếŧ Lý Lương, gây hại đến phòng tuyến của Bắc quân ta!"

Những lời khác thì không nói, nhưng để Lý Lương trở thành trung thần thì tuyệt đối không thể chịu đựng được. Trần Đan Chu lập tức cười lạnh: "Lý Lương có phản bội Ngô vương hay không, chứng cứ có ở khắp nơi trong quân tiền tuyến. Sở dĩ ta gặp được sứ giả của Hoàng đế, cũng là vì ta gϊếŧ Lý Lương, bị gian tế của triều đình ở trong quân phát giác bắt lấy, sứ giả triều đình đã an tọa (ngồi yên) trong đại quân Bắc Ngạn [1] ta!”

[1] Bắc ngạn: Bờ phía Bắc

Văn Trung tức giận: "Cho nên ngươi liền đến mê hoặc Đại vương!”

Nếu không thì sao? Ta chết, còn các ngươi thì sống? Trần Đan Chu cười lạnh, luận về mê hoặc đại vương, nàng đều không thể so sánh được với mỗi một thần tử ngồi đây.

Trên triều đình của Ngô Vương, ngoài những quan lại không muốn xảy ra chiến tranh với triều đình, cứ nhắm mắt trốn tránh mọi việc để cầu hòa, còn có những người không bằng lòng chỉ làm thần tử của chư hầu vương.

Làm thần tử của chư hầu vương cao nhất cũng chính là làm Thái phó, mà chức Thái phó đã bị người khác chiếm đoạt, hơn nữa đất Ngô giàu có trăm năm phồn thịnh, triều đình cho tới nay thế yếu, cho nên dã tâm liền bành trướng lên, muốn xúi giục Ngô vương xưng đế, như thế bọn họ mới có thể phong vương bái tướng.

Bất kể là một lòng muốn an hưởng thái bình, hay còn muốn Ngô vương xưng bá, bọn họ vốn nên tận tâm tận lực làm việc để quốc phú binh cường, nhưng những người này hết lần này tới lần khác không làm chuyện gì, chỉ tâng bốc Ngô vương, làm cho Ngô vương trở nên tự đại, còn một lòng muốn diệt trừ thần tử có thể làm việc cũng như không ngại làm việc, chỉ bởi vì e sợ ảnh hưởng đến tiền đồ của bọn họ.

Đương nhiên theo như Trần Đan Chu phỏng đoán, trong đó tất nhiên sẽ có gian tế của Hoàng đế thâm nhập mua chuộc xúi giục châm ngòi, nhưng bản thân bọn họ cũng đã có suy nghĩ này từ trước.

Hiện tại nàng chẳng qua chỉ làm chuyện mà bọn họ muốn làm mà thôi, dựa vào cái gì mà mắng nàng đã mê hoặc Đại vương.

"Bệ hạ lần này chính là tới để hòa đàm với Đại vương." Trần Đan Chu nhìn đám bọn họ, lạnh lùng nói: "Các ngươi có suy nghĩ bất mãn gì, thì không cần khóc lóc kể lể chỉ trích Hoàng đế với Đại vương, cứ chờ Bệ hạ đến, các ngươi mặt đối mặt tranh luận với Hoàng đế là được.”

Tiếng la hét trong điện nhất thời dừng lại, tầm mắt Trần Đan Chu đảo qua, không ít người vốn ánh mắt sáng quắc nay đã lập tức tránh đi -- chỉ trích Hoàng đế ở ngay trước mặt Hoàng đế!?

Thật đáng sợ, không phải sao?

"Bệ hạ có sai, chư vị đại nhân coi như vì thiên hạ vì Đại vương mà đứng lên, để Bệ hạ nhận rõ sai lầm của mình ha." Trần Đan Chu nói xong, lại nhìn Ngô vương, giọng nói biến thành ủy khuất: "Các ngươi làm sao có thể chỉ trách bức bách Đại vương chứ?”

Đúng vậy đó, không hề sai nha, là Hoàng đế không đúng, mọi người nên trách móc với Hoàng đế, không nên đến làm ầm ĩ với ông ta à nha. Ngô vương ngồi thẳng người, cười to một tiếng: "Đan Chu tiểu thư nói có lý, mau đi nghênh đón Bệ hạ." Lại nhìn chư thần, dặn dò sâu xa: "Triều đình vì cái chết của Chu Thanh, vu hãm Cô đại nghịch bất đạo, còn có Thừa Ân lệnh kia, các ngươi đều nói nó đại nghịch bất đạo, bây giờ Cô sẽ mời Bệ hạ tiến vào, các ngươi tranh luận với Bệ hạ, để cho Bệ hạ hiểu đúng sai, cũng thể hiện khí thế của đất Ngô ta.”

Ngay cả chuyện nghênh đón Hoàng đế vào cũng làm rồi, còn có khí thế gì nữa, còn nói cái gì đúng sai hả, mọi người bi thương phẫn nộ, Trần gia, nữ tử này mị hoặc Đại vương màaaaa!

Không thể để cho nàng thực hiện được như vậy, Trương Giám Quân biết Ngô vương sợ cái gì, không nói hắn không thích nghe nữa, lập tức quỳ xuống đất khóc lớn: "Đại vương, binh mã triều đình mấy trăm ngàn hổ nhìn chằm chằm, một khi bước vào đất Ngô ta, đất Ngô sẽ nguy nan, đại vương nguy nan đó.”

Quả thật đúng như vậy, Ngô vương do dự, Trần Đan Chu nói binh mã triều đình hơn năm mươi vạn, sứ giả kia cũng kiêu căng tuyên dương triều đình hôm nay hùng binh, hoàng đế nếu đến, khẳng định không phải là một mình --

"Nếu bệ hạ thật sự đến hòa đàm với Đại vương, cũng không phải không thể." Văn Trung vẫn trầm mặc, lúc này lại chậm rãi nói ra, tầm mắt dừng trên người Trần Đan Chu, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhàn nhạt: "Vậy thì không thể mang theo binh mã tiến vào đất Ngô, đây mới là thành ý của triều đình, không thì, đại vương quyết không thể tin tưởng!”

Không mang theo binh mã, trừ phi Hoàng đế bị điên, đây là chuyện căn bản không có khả năng, trong lòng Trương Giám quân mừng rỡ, hận không thể vỗ tay chan chát, vẫn là Văn Xá nhân lợi hại à nha.

Ngô vương luôn luôn kiêu ngạo thành thói, cho nên không cảm thấy điều này có gì là không thể, thầm nghĩ muốn như vậy đương nhiên là tốt hơn, cũng an toàn hơn, lập tức nói với Trần Đan Chu: "Đúng vậy, nên như thế, vậy ngươi đi nói với vị sứ giả kia, để y đi nói với Bệ hạ, nếu không, Cô chắc chắn sẽ không tin tưởng.”

Trần Đan Chu biết Ngô vương là người không có chủ kiến cũng không có đầu óc, dễ dàng bị kích động, nhưng tự mắt nhìn thấy vẫn cảm thấy khϊếp sợ, mấy năm nay phụ thân ở trên triều đình có bao nhiêu vất vả đây.

Loại yêu cầu này, vậy mà Ngô vương cũng không cần suy nghĩ đã nói ra, nếu như không phải nàng tin tưởng Ngô vương đích xác không muốn khai chiến với triều đình, thì nàng cho rằng Ngô vương cố ý đùa giỡn nàng.

Làm sao bây giờ? Trách nàng đã không để Ngô vương nhận rõ hiện thực, bây giờ là lúc Ngô vương ngươi nói điều kiện với triều đình sao? Vì sao mà những thần tử này nói cái gì thì ngươi nghe cái đó hả.

Trần Đan Chu nhìn Ngô vương hận không thể "xì" một tiếng, nếu như không phải nàng ngăn cản, thì đầu của Đại vương hiện tại đã bị cắt xuống.

Nhưng bây giờ thực sự nàng cũng hiểu rõ thực tế, Ngô vương cũng có thể lập tức cắt đầu cả nhà nàng.

Điều kiện bất hợp lý như vậy -

"Được." Nàng nói, "Ta sẽ nói cho vị sứ giả kia, nếu Hoàng đế muốn mang binh mã vào đất Ngô ta, thì trước tiên hãy bước qua người thần nữ.”

Nàng không nói nhiều, thi lễ với Ngô vương.

" Xin Đại vương ban Vương lệnh."

Ngô Vương cũng đối như vậy với lời nói của nàng, cũng không nghĩ rằng điều này có thật phải vậy hay không, hợp lý hay không hợp lý, thực tế hay không thực tế, thấy nàng đáp ứng thì liền cao hứng, sai người đưa ra Vương lệnh đã chuẩn bị từ trước.

Trần Đan Chu tiếp nhận xong, thì không hề chần chờ mà xoay người rời đi.

Đám người Trương Giám quân ở trong điện còn chưa kịp phản ứng lại, không ngờ nàng thật sự có can đảm nói ra, nhất thời không tìm được lý do, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng cầm Vương lệnh mang theo người rời đi.

Vô sỉ quá, cái này cũng dám đáp ứng, khẳng định là đã thành công hợp mưu với triều đình rồi.

Chư thần trong điện cúi đầu bi thương --

Trần Liệp Hổ, thật không ngờ, kẻ tự xưng là trung liệt này lại là người đầu tiên phản bội Đại vương!