"Không phải!" Hạ tiên sinh lắc lắc một ngón tay nói: "Huyết Táng Kinh đặt ở Thánh giáo cũng là bí mật bất truyền, cho dù trưởng lão có chút công huân trong giáo cũng chưa chắc có thể xem được, làm sao có thể để cho chó săn của Ngụy Đình như ngươi hưởng dụng chứ?”
"Thì ra không phải là ngươi! Vậy thì là ai chứ?" Sau khi Cao Vĩnh Thái thấp giọng tự hỏi, thì giọng điệu đột nhiên cao lên: "Ngươi đi theo bên cạnh ta lâu như vậy, chưa từng ngấp nghé "Huyết Táng Kinh"?”
"Không. Tuyệt đối không! Thánh giáo có được thánh điển bất hủ như "Liên Hoa Kinh", làm sao ta có thể để ý đến những thứ bàng môn tả đạo kia. Lùi một bước mà nói, nếu chúng ta mang "Huyết Táng Kinh" trở về, khó tránh khỏi sẽ tạo thành bất hòa giữa các trưởng lão trong giáo, kết quả này không phải là thứ mà chúng ta muốn." Hạ tiên sinh trêu chọc nói: "Chẳng qua, chuyện này cũng không làm trở ngại việc chúng ta trợ giúp ngươi tu luyện Huyết Táng Kinh, chế tạo hình đài, mật táng [1] Giao Hà, thành tựu của ngươi càng cao thì vết thương của Ngụy Đình mới càng nặng, Thánh giáo mới càng có cơ hội ngồi làm ngư ông đắc lợi.”
[1]: bí mật mai táng
Cao Vĩnh Thái lại yên lặng một lần nữa, sau đó mới chậm rãi nói: "Ta còn muốn hỏi ngươi một câu cuối cùng.”
"Cứ hỏi đừng ngại." Hạ tiên sinh biết rõ Cao Vĩnh Thái đã động sát khí, nhưng lại không thèm để ý chút nào: "Hôm nay vô luận ngươi hỏi cái gì, ta đều sẽ thành thật nói rõ sự thật."
Cao Vĩnh Thái thấp giọng nói: "Trấn Thủy rốt cuộc có Giao Long hay không?”
"Không có!" Hạ tiên sinh vui vẻ ha hả cười nói: "Ngươi cho rằng linh vật động một cái đã hô mưa gọi gió như Giao Long sẽ tùy tiện hiện thân sao? Cho dù nó hiện thân ở Trấn Thủy, há lại có thể chỉ bằng vào một chút máy móc cơ quan nhỏ là có thể dễ dàng bị bắt làm tù binh được chứ?”
Hạ tiên sinh không ngại phiền mà giải thích: "Thật ra, trong kế hoạch dẫn ngươi vào tròng có rất nhiều lỗ hổng. Trong đó rõ ràng nhất là hai chỗ. Thứ nhất, sông Trấn Thủy đã tồn tại không biết bao nhiêu năm, nếu thật sự có long huyệt [2] phong thủy làm sao có thể không có người phát hiện? Thứ hai, ngươi cho rằng Giao Long là cái gì vậy? Là con rắn nhỏ trong cỏ hả? Nó sẽ tùy tiện cho phép ngươi xây dựng một thành trì trên đỉnh đầu của nó?”
[2]: hang rồng
Hai mắt Cao Vĩnh Thái tràn ngập từng sợi tơ máu, mặt tối sầm xuống nói: "Đêm đó Giao Long về tổ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
"Đạo lý rất đơn giản!" Hạ tiên sinh vẫn tiếp tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh Cao Vĩnh Thái: "Một chút kiến thức về địa lý nước, một chút dự đoán thời tiết, lại thêm một chút ảo thuật thánh giáo, Giao Long tự nhiên có thể trở về tổ.”
"Ngươi có thể chết!" Các khớp xương toàn thân Cao Vĩnh Thái liên tiếp nổ vang, sát khí ngút trời bộc phát quanh người đủ để khiến người ta run rẩy.
"Trước đừng vội vàng gϊếŧ ta." Hạ tiên sinh không nhanh không chậm nói: "Hôm nay, ta tự mình đưa tới cửa là để cho ngươi gϊếŧ, ngươi không cần nóng vội nhất thời. Nếu như bây giờ ngươi gϊếŧ ta, thì ngươi vĩnh viễn không ra ngoài được.”
"Ngươi nói cái gì?" Trong giọng nói của Cao Vĩnh Thái có kinh hỉ cũng có phẫn nộ, nhưng nhiều hơn cả là sự lo sợ lo được lo mất.
Trong lời nói của Hạ tiên sinh mang theo vài phần châm chọc: "Ngươi ngồi ở đây lâu như vậy, không nghĩ tới vì sao ngươi không đi ra được sao?”
Cao Vĩnh Thái chậm rãi ngồi trở về, ra vẻ bình tĩnh nói: "Nguyện nghe rõ.”
"Đó là bởi vì còn chưa tới lúc ngươi ra ngoài." Hạ tiên sinh chậm rãi nói: "Ta đã nói, ngươi cùng Ngụy Đình đều là cừu nhân của Thánh giáo, các ngươi chết càng nhiều chúng ta càng cao hứng. Ngươi chưa luyện được đạo ma, chúng ta làm sao nỡ thả ngươi ra ngoài.”
Cao Vĩnh Thái đột nhiên tỉnh ngộ nói: "Ngươi động tay động chân lên thành lao ngục?”
"Ngươi còn không tính là quá ngu ngốc!" Hạ tiên sinh thể hiện tư thái giáo huấn vãn bối nói: "Ngươi là cao thủ cơ quan, nhưng đối với đạo thuật vẫn là người ngoài nghề, ta ở trước mặt ngươi trắng trợn gài bẫy, ngươi cũng không nhìn ra? Ôi ôi, khó trách, vì ngươi quá ngu ngốc mà! Chính mình tân tân khổ khổ xây dựng thành lao ngục, cuối cùng thành phòng giam của chính mình, nói vậy chắc hẳn tư vị trong lòng ngươi cũng không dễ chịu nhỉ?”
Tạ Bán Quỷ vẫn đang lẳng lặng lắng nghe hai người đối thoại, bỗng nhiên mở miệng nói: "Lão cố ý dẫn chúng ta tới đây? Mục đích của lão là gì?”