Quỷ Nha

Chương 3: Vong mệnh bài [1]

[1] thẻ cắm ở sau lưng tử tù, thường hay thấy trong lúc hành hình xử trảm trong phim cổ đại

Máy phát Cao Thăng một khi đã mở ra là không có nút dừng, liên thanh nói: "Tiên Thiên thì làm được gì chứ? Ở Đại Minh chúng ta có võ quan lục phẩm nào mà không phải là tu vi Tiên Thiên, quan văn nào mà không phải tiến sĩ tam giáp. Mọi người đều nói, chân khí của võ quan Tiên Thiên có thể trảm yêu trừ ma, hạo nhiên chính khí của quan văn trấn ác trừ ta. Năm người nhậm chức Huyện lệnh Trấn Thủy, ba người là quan văn, hai người là võ tướng. Kết quả một mống cũng không sống được. Hơn nữa, hai võ tướng kia, không chỉ bản thân bỏ mạng, mà còn góp thêm hơn ba trăm thân binh. Ta rốt cuộc cũng chỉ mang theo một sư gia giống như một con khỉ. Sao ta dám đi vào chứ?"

Cao Thăng càng nói càng kích động: "Cô nhìn mấy gia dịch ở ngoài một chút xem, nếu không phải ta trả ra một bó tiền, thì bọn họ chết sống cũng không muốn trở về phục dịch. Người ta làm quan là muốn kiếm tiền, còn ta làm quan lại phải bỏ tiền, đã thế không cẩn thận còn phải bồi thêm mạng."

Mai Tâm Nhi cười toe toét nói: "Ông sợ chết thế mà còn làm quan?"

"Nếu không phải bất đắc dĩ, thì vương bát đản ta còn lâu mới đến đây!" Cao Thăng chửi ầm lên nói: "Ta đợi để được bổ sung vào chỗ trống đã hơn năm năm, thật vất vả mới nhặt được một chỗ trống hóa ra lại là chỗ vớ vẩn, chỗ chết người. Mấy tên Lại bộ tϊиɧ ŧяùиɠ lên não, trái phải nói ta có mệnh hồng phúc tề thiên, cam đoan ta sẽ không có việc gì. Không việc gì cái mả cha nhà nó!"

Tạ Bán Quỷ bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Mấy người trước là chết như thế nào?"

"Bọn họ không nói!" Cao Thăng chỉ mấy nha dịch ngoài cửa nghiến răng nghiến lợi nói: "Đám tiểu tử này đều bị dọa bể cả mật rồi, hỏi thế nào cũng không dám nói. Nếu ép nữa, thì kêu bỏ không muốn làm, ta đến bây giờ vẫn như người mù."

Tạ Bán Quỷ hỏi tiếp: "Thi thể của mấy người kia còn không?"

Lão Tiền tiếp lời: "Cao Sùng Nhạc, Huyện lệnh trước mới chết chưa đến nửa tháng, thi thể có lẽ vẫn còn, nhưng người khác thì không biết thế nào."

"Đi xem một chút!" Tạ Bán Quỷ không nói hai lời dẫn đầu đi ra ngoài.

Mai Tâm Nhi bĩu môi đi theo sau: "Người chết thì có cái gì để nhìn?"

"Nói không chừng có lẽ có thể tìm thấy manh mối. Ít nhất có thể suy đoán qua về cấp bậc của tà vật, tà vật cấp thấp chỉ có thể mê hoặc người, khiến người ta tự sát. Tà vật cao cấp, thậm chí là đã thành công tu luyện thì lại khác. Thủ đoạn hại người có rất nhiều, thậm chí ngay cả ban ngày cũng có thể xôong thẳng vào nha môn, miếu đạo sĩ."

Đang nói chuyện thì đám người đã đến trước cổng nghĩa trang. Thi thể của Cao Sùng Nhạc cùng hơn hai trăm binh sĩ tinh nhuệ được xếp thẳng tắp trên mặt đất trong nghĩa trang trải dài hơn mười trượng. Mặc dù thi thể không có mùi nhưng cương cứng dưới lớp vải trắng, thoạt nhìn khiến người không rét mà run.

Tạ Bán Quỷ đi đến trước thi thể của Cao Sùng Nhạc: "Nhìn xương cốt, thì tu vi của hắn có lẽ cũng khá tốt?"

"Mới tiến vào cảnh giới Tiên Thiên." Lão Tiền nói: "Có thêm bảo kiếm gia truyền, Tiên Thiên trung kỳ bình thường không phải là đối thủ."

Tạ Bát Quỷ khoát tay nói: "Thân thể của võ giả sau khi được chân khí Tiên Thiên luyện hóa, sẽ trở nên vô cùng cường hãn. Cho dù dùng ngựa kéo, cũng không thể kéo đứt chân tay. Nhưng người này lại là "ngũ mã phanh thây" mà chết, xem ra không phải là thứ tầm thường đâu!"

Tạ Bán Quỷ kiểm tra thi thể nói: "Thôn dân xung quanh đó có ai nghe thấy tiếng đánh nhau, hay tiếng kêu la thảm thiết không?"

"Không có!" Lão Tiền khẳng định nói: "Ta đã hỏi qua bọn họ, bọn họ nói ngoại trừ tiếng nước và tiếng gió êm ái thì cũng không nghe thấy gì."

Tạ Bạn Quỷ còn chưa nói, Mai Tâm Nhi đứng bên đã mở miệng hỏi trước: "Những người này hình như là đều bị treo cổ phải không?"

"Đúng là bị treo cổ."

"Có khác nhau sao? Còn không phải là bị bóp chếp."

Tạ Bán Quỷ lắc đầu nói: "Có khác. Người thắt cổ mà chết thì xương sẽ không bị gãy, cho dù có gãy cũng không gãy lợi hại như vậy. Cô nhìn cổ những thi thể này, xương cổ đều bị gãy, thậm chí có người chỉ còn sót lại một lớp da. Chỉ có sau khi ghìm chặt cổ, dùng sức kéo nhanh dây thừng mới có thể tạo thành vết thương như vậy."

"Đây là cái gì?" Đầu ngón tay của Tạ Bán Quỷ dừng lại trên gáy của một quân sĩ, có một ấn ký hình mũi tên dài năm tấc được in trên cổ của người nọ, gần phần đầu của ấn ký có vẽ một vòng tròn màu đỏ.

Lão Tiền chậc chậc bĩu môi nói: "Ta nhìn thế nào cũng giống vong mệnh bài cắm trên lưng tử tù."

Tạ Bán Quỷ giật xuống lệnh bài của quân sĩ nhìn thoáng qua, rồi cúi người sát ấn ký quan sát một lúc lâu, cuối cùng ném thẻ bài cho Mai Tâm Nhi: "Tự mình xem đi!"

Mai Tâm Nhi kinh ngạc nói: "Bên trên lệnh bài có ghi Giáo úy Vương Tiểu Ngũ... Á, ấn ký trên cổ cũng có chữ, phạm nhân, Vương Tiểu Ngủ. Làm sao có thể như vậy?"

Sau khi Tạ Bán Quỷ liên tục nhìn mười quân sĩ, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Cao Thăng.

Cao Thăng bị dọa sợ liên tục khoát tay nói: "Lão đệ, đệ đừng nhìn ta như vậy, ta cảm thấy sợ hãi."

Tạ Bán Quỷ vài bước đã tới gần: "Cho ta xem cổ của huynh."

"Này, này... huynh đệ..." Cao Thăng cúi thập đầu, giọng nói đã có chút nức nở: "Huynh đệ, trên cổ ta có không vậy?"

"Không có!"

"May quá không có! Xin cảm ơn trời đất." Cao Thăng lau mồ hôi lạnh nói tiếp: "Lão Tiền, ngươi tới đây, để ta ngó giúp ngươi."

Lão Tiền khoát tay nói: "Ta làm sao có được? Ta làm sao mà có đuọc. Chúng ta đều đi cùng nhau, người không có, ta làm sao có thể có được."

Cao Thăng sờ đầu nói: "Nói cũng đúng."

Tạ Bán Quỷ nói: "Những người kia trước thì sao? Họ cũng bị vậy sao."

"Cái này phải hỏi ngỗ tác [2], hoặc là lão Tần chuyên nhặt xác." Lão Tiền xung phong dẫn đường: "Đi, để ta mang mọi người đi tìm hắn."

[2] ngỗ tác: khám nghiệm tử thi

Huyện nha Trấn Thủy xảy ra nhiều chuyện như vậy, nên không ai dám ở gần huyện nha. Nơi Ngỗ tác và lão Trần ở cũng không gần huyện nha, mấy người Tạ Bán Quỷ đến cũng đã là quá trưa.

Tạ Bạn Quỷ còn chưa vào viện, đã nhìn thấy bóng hai cặp chân đung đưa qua lại trên mặt đất từ khe hở của cửa lớn đang khép hờ. Từ bóng chân nhìn lên đã thấy ngỗ tác và người nhặt xác mội trái một phải bị treo trên cây dương trong sân.

Thi thể sắc mặt tái nhợt, hàm răng đóng chặt, vết máu đỏ thẫm chạy dọc theo khóe miệng tí tách rơi lên y phục, nhuộm đỏ áo của cả hai người.

Rượu và rau bày trên bàn trong sân vẫn còn ấm, trong mâm còn vương vãi vết máu, một ngụm rượu hòa với máu bị phun ra xa.

Cao Thăng sắc mặt trắng bệch: "Cái này... cái này đây...."

"Ngỗ tác bên trái, lão đầu bên phải. Hai người đang uống rượu, thì bị thòng lọng từ ngoài tường bay vào quấn chặt cổ, ngỗ tác còn chưa nuốt xong ngụm rượu đã bị thít chặt, máu cùng rượu hòa vào nhau phun lên trên mặt của lão đầu. Hai người gần như là trong nháy mắt bị vặn gãy cổ nhấc lên cao. Ừm, hẳn là nhấc thẳng từ dưới lên trên, nếu như bị kéo lê, thì rượu và rau trên bàn nên có dấu vết bị va chạm. Người bay về sau va vào ghế khiến ghế đổ ập xuống, cho nên vị trí ghế đổ cũng không xa với bàn." Lão Tiền đảm nhiệm ngỗ tác, từng chút một phân tích hiện trường án mạng.

Tạ Bán Quỷ vẫn khoanh tay ngẩng đầu nhìn trời, thật lâu sau mới lên tiếng: "Hạ thi thể xuống, nhìn xem gáy của bọn họ có ấn ký vong mệnh bài hay không, còn có trong miệng có bị nhét vật gì hay không."

"Để ta, để ta..." Cao Thăng xung phong nhận việc: "Loại việc vất vả như hạ xác này sao có thể để cho lão muội làm chứ?"

Mai Tâm Nhi chớp mắt nói: "Vì sao ngươi không sợ hãi?"

"Vật có thể nhìn thấy thì ta cũng không thấy sợ, ta sợ chính là vật không nhìn thấy được." Cao Thăng vô cùng nghiêm túc nói: "Chết không đáng sợ, cho dù nhìn đao chém đầu mình, ta cũng không sợ. Ta sợ là cái chết không minh bạch! Muội suy nghĩ mà xem, rõ ràng bên cạnh muội không có cái gì, bỗng nhiên muội lại bị bóp cổ, mà đến chết muội cũng không biết là cái gì bóp cổ muội. Vậy muội có sợ không?"

"Đúng là có chút dọa người!" Mai Tâm Nhi cũng rùng mình một cái: "Mau nhìn xem! Xem xong thì chúng ta mau rời khỏi, ta một chút cũng không muốn ở lại đây."

Lão Tiền cẩn thận kiểm tra thi thể rồi nói: "Gáy có ấn kỷ vong mệnh bài, trong miệng không có đồ gì, nhưng đầu lưỡi và răng đều bị đứt gãy, giống như trước khi chết có cắn vật gì đó."

Tạ Bán Quỷ lại ngước lên trời nhìn lướt qua: "Đi thôi, đi xem bên trong kho hồ sơ của nha môn có nghiệm thi cách [3] do ngỗ tác ghi lại hay không, không chừng có thể tìm thấy chút gì đó."

[3] nghiệm thi cách hay còn là nghiệm thi cách mục là văn bản ghi lại kết quả khám nghiệm tử thi.